Trước
khi tốt nghiệp, bạn trai đã vứt bỏ tôi vào đêm trước giao thừa năm ấy đến tìm.
Y nói với tôi y đã chia tay cô bạn kia, rằng trước đây y thực ngây thơ không
phát hiện được tôi tốt thế nào nên đi yêu người khác.
Bây
giờ mỗi ngày y đều âm thầm theo tôi, âm thầm nhớ tôi, hỏi tôi có thể tha thứ
cho y không?
Nhìn
nam nhân đã từng khiến mình đau khổ, tôi chỉ cười, hỏi sao ngươi cho rằng ta
tốt?
Y
nói, ngươi biết không, trong hai năm nay, ngươi mỗi ngày đều khiến người ta
rung động!
Rung
động lòng người! Y nói tôi làm rung động lòng người!
Tôi
chẳng phải là nữ nhân ồn ào lại mắc bệnh tâm thần kia sao? Sao chính mình không
biết mình đã trở nên xinh đẹp động lòng người rồi? Mà rung động lòng người này là vì ai mà thay đổi?
Tôi
nói với y, ngươi ôm ta một cái. Trong lúc nhất thời y choáng váng, không kịp
hiểu tôi nói gì. Tôi phải nói một lần nữa y mới dám tiến tới ôm lấy tôi.
Tôi
từng vì mất đi điều này mà vô cùng đau khổ, nhưng hôm nay không ngờ một chút
cảm giác cũng không có. Lòng tôi mơ hồ hiểu sự thay đổi của chính mình là vì
sai. Tôi nhẹ đẩy y ra nói khẽ: thực xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng cười quay người bước
đi.
Tôi
cười vì trái tim tôi đã bình thường trở lại, không phải vì nam nhân từng vứt bỏ
mình muốn quay về mà vì ánh mắt ôn nhu của ai đó.
Khoảnh
khắc tôi quay đi mới phát hiện Khang Bách đang đứng nhìn tôi trước cổng trường
học. Tôi cười vui vẻ, lớn tiếng gọi Khang Bách rồi chạy về phía hắn nhưng là hắn
lại đột nhiên quay đầu vội bước đi.
Hắn
không để ý tới tôi! Tôi không biết phải làm sao .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét