Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 122 : Hắn tin ta


Vì ta yêu hắn.

Ta khẽ nói: "Hoàng thượng, hay là đi về nghỉ ngơi đi. Sáng mai người còn phải lâm triều."

Lúc này hắn mới chậm rãi thu lại ánh mắt đang nhìn về xa xăm nhìn sang ta cười nhợt nhạt, lúc đó mặt hắn tái nhợt lộ ra vẻ luyến tiếc năm xưa...

Ta đứng cạnh mà ngây dại.

Hắn bỗng nhiên xoay người ghé miệng bên tai ta mỉm cười nói: "Trẫm tin ngươi, tin quan hệ của ngươi và Cố Khanh Hằng."

Giật mình.

Chẳng lẽ thời gian vừa rồi lâu như vậy là do hắn muốn yên tĩnh suy nghĩ chuyện giữa ta và Cố Khanh Hằng, sau đó mới có thể cười nói cho ta biết hắn tin ta?

Vòng tay ôm hắn khẽ run lên, nụ cười kia của hắn dường như ngày càng trở nên xa xôi.

Hắn lại nói: "Ngươi tin trẫm sao?"

Ta mở trừng mắt nhìn hắn.

Hắn hỏi ta tin hắn sao?

Nhưng ta lại không biết, rốt cuộc hắn hỏi chuyện gì. Tin hắn chuyện gì chứ? Chuyện Phất Hi hay là chuyện hôm nay hậu cung nhiều tần phi như vậy đây?

Hắn cũng không chờ ta trả lời chỉ nói: "Trẫm mệt rồi phải về cung nghỉ ngơi trước, ngươi cũng trở về cung Hi Ninh đi. Chắc hẳn mẫu hậu vẫn chờ ngươi đi bẩm báo tình hình." Nói xong thì không nhìn ta nữa mà quay người nhanh chóng rời đi.

Ta há miệng định nói gì nhưng cuối cùng cũng im lặng. Ngơ ngẩn đứng một hồi ta thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài điện.

"Nương nương." Triêu Thần nhìn thấy ta từ xa vội đi tới đón.

Lúc được nàng đỡ đi xuống bậc thang, ta nghe nàng nói khẽ: "Nương nương, vừa rồi Thụy công công tới, có phải người muốn hỏi thăm bên Thư quý tần..." Nàng liếc ta một cái, ta hiểu ý gật đầu ra hiệu nàng nói. Nàng nhích lại gần ta nói tiếp: "Phương Hàm cô cô phái người điều tra, mấy ngày nay Thư quý tần vẫn ở trong cung Ngọc Thanh, một bước cũng không ra ngoài. Như Ý cũng vậy."

"Không có người nào đi ra sao?" Ta nhíu mày hỏi.

Triêu Thần gật đầu nói: "Có, nhưng cũng chưa từng có bất kỳ liên hệ nào với Vinh phi."

"Vậy với Tích tần thì sao?"

Nàng lắc đầu: "Cũng không có."

Ta im lặng không nói gì. Nếu không phải Thư quý tần thì cũng không có gì ngạc nhiên. Dù sao mâu thuẫn giữa nàng ta và Thiên Phi cũng đã rất gay gắt, không thể ngày một ngày hai mà giải quyết được. Nhưng ta cũng không nghĩ ra được nếu không phải nàng thì Thiên Phi còn có thể được ai giúp đỡ?

Ta vẫn luôn tin với trí tuệ của nàng trong tình huống nguy hiểm hôm qua không thể nào khôn khéo dẫn dắt sự việc đi một vòng rồi lại bình an trở về Cố gia như thế. Phương pháp như thế không phải người bình thường có thể nghĩ ra.

Triêu Thần thấy ta không nói lời nào lại nói: "Hay là nô tỳ lại trở về nói với cô cô phái người âm thầm tỉ mỉ điều tra?"

Ta lắc đầu trầm giọng nói: "Không, sau này cũng không cần nhắc tới chuyện này nữa."

Ta hơi lo lắng có người đang đứng phía sau quan sát mọi chuyện xảy ra. Nếu quả thật như vậy thì nhất định ta càng phải cẩn thận hơn mới được.

Lúc này Triêu Thần mới vâng lời, ta lại nói: "Nhưng ngày mai ngươi trở về cung Cảnh Thái đi. Bản cung phải chép kinh văn cho thái hậu nên cả ngày ăn mặc trịnh trọng quá thì không ổn. Ngươi đi tìm mấy bộ xiêm y màu trắng mang đến." Nhìn y phục hôm nay của thái hậu, ta mới nhớ tới việc này, may là hôm nay bà cũng không nói gì về chuyện đó.

Thấy Triêu Thần gật đầu, ta lại khẽ nói: "Nói cô cô đi thăm dò chuyện giữa Phất Hi và thái tử tiền triều."

Rõ ràng ta nhìn thấy trong mắt Triêu Thần hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng nàng thức thời không biểu hiện ra ngoài. Lúc này, hai người chúng ta đã đến gần kiệu loan, nàng đỡ ta đi tới chỉ cúi nói: "Vâng, sáng sớm ngày mai nô tỳ đi rồi sẽ về. Nương nương thay y phục thuần khiết đến phật đường chỗ thái hậu thì tốt hơn."

Ta gật đầu rồi liền thấy nàng hạ màn kiệu xuống.

Kiệu loan đi được một đoạn đường thì mơ hồ nghe thấy có tiếng cung tỳ vọng vào: "Bên ta mới nhìn thấy thái y sang cung Khánh Vinh, ngươi nói long thai của Vinh phi nương nương có phải..."

"Xuỵt, ngươi không muốn sống à, lời này có thể nói lung tung sao? Hơn nữa, Vinh phi nương nương có long thai nên tuyên thái y nhiều lần cũng là bình thường thôi!"

Ta bất giác vén rèm xe lên, nhìn theo phía tiếng nói.

Chỉ thấy bóng lưng hai cung tỳ từ từ khuất dần sau bụi hoa. Ta không kêu kiệu loan dừng lại nên chiếc kiệu cứ đi về phía trước, một lát sau thì không nghe thấy gì nữa. Ta bỗng nhiên nghĩ tới dường như mấy tháng nay mỗi gần gặp Thiên Phi thì sắc mặt nàng đều không được tốt lắm.

Chẳng lẽ long thai trong bụng nàng thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?

Đầu ngón tay khẽ run lên, nếu là như vậy thì người của thái y viện sao dám giấu giếm chứ!

Đó chính là tội chết!

Nhưng, đúng theo lời cung tỳ vừa nói thì Thiên Phi mong long thai nên cho dù tuyên thái y nhiều lần cũng rất bình thường.

Nếu ta hỏi chuyện này thì có thể khiến cho người khác chú ý cho rằng ta có ý định gì đó với long thai của Thiên Phi.
Tới cung Hi Ninh kiệu loan vừa hạ xuống thì đã thấy Quyến nhi chờ ở cửa cung, ả thấy ta trở về vội tới đón nói: "Nương nương đã về rồi, thái hậu đang chờ người."

Ta gật đầu, theo ả đi vào.

Hạ Hầu Tử Khâm đoán thật chính xác. Hắn biết thái hậu chờ ta về báo lại tình hình nên không giữ ta lại.

Quyến nhi dẫn ta tới bên ngoài tẩm cung của thái hậu rồi đứng sang bên cạnh nói: "Mời nương nương vào, thái hậu còn chưa ngủ."

Dứt lời, ả đẩy cửa ra cho ta.

Ta bỏ tay Triêu Thần ra bước vào bên trong.

Nhưng vừa đi vừa đi được vài bước thì nghe tiếng thái hậu truyền đến: "Đàn phi đã trở về sao?"

Ta hơi kinh hãi vội đáp: "Vâng. Nô tì vừa mới về, nghe Quyến nhi nói thái hậu chờ nô tì liền lập tức tới đây." Đi vòng qua một bức bình phong thật dài, ta hành lễ với bà.

Bà cười yếu ớt nói: "Ai gia không phải chờ ngươi trở về mà chỉ muốn hỏi xem bệnh tình hoàng thượng thế nào?"

Ta đi lên phía trước cúi đầu nói: "Thái hậu, nô tì đưa thuốc chữa ho cho hoàng thượng uống rồi. Hoàng thượng người ..." Ta lặng yên nhìn bà một cái, hai tay khẽ siết lại cắn răng nói : "Hoàng thượng vẫn sốt cao không giảm nhưng lại không chịu nghỉ ngơi."

Thái hậu đập tay xuống mặt bàn, hộ giáp va với mặt bàn phát ra một tiếng động lảnh lót, bà ngồi thẳng người hỏi: "Vậy sao Đàn phi lại về ?"

Ta chỉ đành phải nói: "Hoàng thượng nói phải nghỉ ngơi, kêu nô tì trở về."

Thái hậu liếc mắt nhìn ta một cái, bỗng nhiên nghe bên ngoài có người nói: "Thái hậu, Vương thái y tới."

Trong lòng giật mình, không phải Vương thái y vừa mới khám bệnh cho Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thái hậu gọi y đến nhất định để hỏi tình hình của Hạ Hầu Tử Khâm. Vương thái y kia ra khỏi cung Thiên Dận trước ta khá lâu nhưng thái hậu đã tự mình hỏi ta trước.

"Kêu y vào đây." Thái hậu ngoái đầu ra ngoài nói rồi lại nhìn về phía ta lạnh lùng nói: "Ai gia nghe nói hoàng thượng tuyên thái y, trong lòng nhớ mong nên phái người gọi y tới hỏi. Nhưng không ngờ ngươi lại trở về trước nên nhịn không được gọi ngươi tới hỏi trước."

Trong lòng ta cười lạnh, trách không được ban ngày bà hỏi ta như thế nào là "Hai lưỡi", thì ra chính là muốn kiểm tra xem lời của ta có thật hay không.

Nhưng cho dù như vậy, ta cũng chỉ có thể cúi đầu nói: "Vì Thái hậu quan tâm long thể của hoàng thượng, nô tì hiểu rõ."

Thái hậu lại nói: "Không còn chuyện gì nữa, ngươi trở về nghỉ ngơi đi." Bà hơi nghiêng người nhìn bức bình phong, ta hiểu ngay bà không muốn ta và Vương thái y đối mặt.

Phía sau đã nghe tiếng Vương thái y bước vào, ta hành lễ với thái hậu rồi xoay người vòng qua tấm bình phong trực tiếp đi thẳng ra cửa.

Quyến nhi mở cửa giúp ta khẽ nói: "Nương nương về luôn phòng sưởi phía đông hay là..."

"Về luôn thôi, hôm nay bản cung cũng mệt rồi." Ta không nhìn ả, chỉ vịn tay Triêu Thần bước qua cửa.

"Nô tỳ cung tiễn nương nương." Giọng Quyến nhi vang lên ở phía sau.

Đi được mấy bước Triêu Thần mới hỏi: "Nương nương, nô tỳ nhìn thấy Vương thái y đi vào, sức khỏe thái hậu không tốt sao?"

Ta cười lạnh một tiếng nhưng không nói gì.

Đi thêm vài bước, ta bất giác quay đầu lại.

"Nương nương..."

Triêu Thần khẽ gọi ta, ta lắc lắc đầu lại xoay người đi về hướng phòng sưởi phía đông.

Lần này chỉ là xem rốt cuộc hoàng thương và thái hậu ai mạnh hơn ai. Nhưng nếu lời Vương thái y nói khác với lời ta nói vậy thì ngày mai thái hậu lại nhìn ta với con mắt khác nữa rồi.

Ngày hôm sau, Triêu Thần vừa đi ra không bao lâu thì trở về ngay. Ta hơi kinh ngạc, không phải ta kêu nàng về cung Cảnh Thái lấy y phục sao? Sao lại nhanh như vậy?

Ta xoay người lại thì thấy cùng đi vào với nàng còn có cả Quyến nhi.

Ả bước tới hành lễ với ta nói: "Nô tỳ thỉnh an nương nương."

Ta khẽ nhíu mày nhìn ả hỏi: "Sao ngươi đến sớm vậy? Chẳng lẽ thái hậu tìm bản cung có việc gì chăng?"

Ả cười nói: "Nương nương thực là liệu sự như thần."

Ả vừa nói xong thì ta kinh hãi, chẳng lẽ hôm qua Vương thái y kia không bẩm báo bệnh của hắn theo lời Hạ Hầu Tử Khâm sao? Vì vậy nên vừa sáng sớm thái hậu mới sai người sang hỏi ta ư?

Ta đang nghĩ ngợi thì nghe Quyến nhi nói: "Thái hậu nói hôm qua thấy nương nương tập trung sao kinh văn nên cũng không cần vội vã, chút nữa nương nương về cung đi ạ."

Lời của ả lại khiến ta giật mình.

Ta thực sự không nghĩ tới chuyện này.

Quyến nhi lại nói: "Nô tỳ đã truyền lời xong, xin được cáo lui trước." Ả lại hành lễ với ta rồi nhanh chóng đi xuống.

Ta ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của ả, đứng dậy trong tâm trạng mờ mịt.

Triêu Thần đi tới bên cạnh ta nói: "Vậy thì nô tì cũng không cần về lấy quần áo cho nương nương rồi."

Ta mới chép kinh phật một ngày thì cho ta về. Thái hậu hành xử thật khiến người ta khó hiểu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét