Y thấy ta bước lên phía trước nói: "Nô tài thỉnh an nương nương."
Ta gật đầu ậm ừ thì nghe hắn nói: "Nương nương, hoàng thượng nói có thể hôm nay về rất trễ, nếu nương nương cảm thấy buồn thì ra ngoài đi dạo. Vườn Thượng Lâm rộng lớn nhưng ở đây cũng có nhiều nơi không an toàn, hoàng thượng đã phái người ở bên ngoài, nếu nương nương muốn đi ra ngoài sẽ có người bảo vệ." Nói xong y lại khom người hành lễ với ta rồi lui ra ngoài.
Thấy y đi khá nhanh ta nghĩ chắc hẳn y phải vội về báo lại với hắn.
Ta nhớ tới Lý công công vừa nói rằng ở đây có nhiều chỗ cũng không an toàn, có lẽ đó là nơi săn bắn trong vườn Thượng Lâm? Nhưng sao ta lại đến chỗ đó chứ, với lại nơi đó hẳn cũng có người canh gác, nhất định không phải ai cũng vào được.
Rồi ta lại nghĩ tới lời thái hậu nói, hơn một tháng nữa thì đến ngày sinh nhật của hắn. Đến lúc đó chắc hẳn còn có thể trở lại vườn Thượng Lâm mà đi ngang qua nơi đó.
Trong lòng ta kỳ thực lại hơi chờ mong.
Nhìn ra xảnh sắc xa lạ bên ngoài, ta biết mình chưa bao giờ là một nữ nhân yếu đuối nhu nhược nên ta nghĩ muốn thấy phong thái thiện xạ của hắn.
Nghĩ như thế thì bất giác mỉm cười.
Ở trong phòng ngây người một lúc lâu, chắc là vừa rồi ta ăn một chút bánh màn thầu nên cũng không cảm thấy đói. Ta hỏi Triêu Thần, nàng cũng nói không đói bèn đứng lên nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng rồi về."
Trên mặt Triêu Thần lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng đã sớm tò mò đối với vườn Thượng Lâm từ lâu, bây giờ nghe ta nói muốn đi ra ngoài nên tất nhiên là hưng phấn không thôi.
Vừa định bước ra cửa thì thấy cung tỳ canh giữ ở cửa tiến lên phía trước nói: "Nương nương, sắc trời cũng không còn sớm, người chưa dùng bữa tối mà đã ra ngoài hoàng thượng sẽ trách phạt bọn nô tỳ."
Ta không nhịn được cười một tiếng: "Bản cung không nói, các ngươi không nói thì sao hoàng thượng biết?"
Nàng bất giác giật mình, ta vịn tay Triêu Thần bước ra.
Phía sau lại vọng tới giọng nói của cung tỳ kia: "Nương nương nhờ về sớm một chút, nếu không bọn nô tỳ sẽ không biết bẩm báo với hoàng thượng thế nào." Nàng chỉ đứng phía sau nói chứ không dám đi lên ngăn cản ta.
Ta xác thực cảm thấy hơi kỳ quái. Đã sai Lý công công đến nói cho ta biết nếu buồn có thể đi ra ngoài một chút thì vì sao lúc ta muốn đi ra ngoài, cung tỳ lại có thái độ này?
Chẳng lẽ vườn Thượng Lâm này thực sự rất nguy hiểm sao?
Ta cười nhạt, chẳng phải nói bên ngoài có người ở sau bảo vệ ta sao, vậy thì sợ gì đây?
Trong lúc suy nghĩ thì đã đi tới bên ngoài Ngự Túc uyển.
Ta nhìn chung quanh nhưng cũng không biết người bảo vệ cho ta rốt cuộc đang ở chỗ nào.
Đúng lúc này, ta thấy một người từ phía sau cột nhà đi ra, hắn không nhìn ta chỉ quỳ một chân xuống đất nói: "Thuộc hạ phụng mệnh hoàng thượng, bảo hộ nương nương chu toàn."
Tay vịn Triêu Thần run lên bần bật, ta mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.
Dù hắn cúi đầu nhưng ta chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay.
Trách không được cung tỳ kia muốn ta trở về sớm một chút, hẳn Hạ Hầu Tử Khâm đã dặn dò trước rồi.
Còn kêu Lý công công đến truyền lời, nói nếu muốn ta có thể đi ra ngoài một chút. Ta sao có thể nghĩ ra người hắn phái tới bảo vệ cho ta lại là —— Cố Khanh Hằng!
Ôi, muốn hắn đến bảo hộ ta hay rốt cuộc là muốn thử ta, hay là gì đây? Nếu yên tâm để ta ra ngoài cùng hắn thì sao lại dặn cung tỳ kêu ta sớm trở về?
Hạ Hầu Tử Khâm thật là một kẻ mâu thuẫn.
Ta vĩnh viễn nhớ ngày ấy ở ngoài cung Thiên Dận chính hắn nói với ta rằng hắn tin ta cùng Cố Khanh Hằng. Vậy thì chuyện hôm nay là sao chứ?
Ta không nói lời nào còn hắn vẫn quỳ, đầu cúi thấp, một tay đặt trên trường kiếm đeo ở thắt lưng, quỳ thẳng tắp, ngay cả một cử động nhỏ cũng không có.
"Nương nương..." Triêu Thần nghi ngờ liếc nhìn ta một cái. Mặc dù nàng cũng đã gặp Cố Khanh Hằng nhưng lúc này không thấy mặt hắn nên tất nhiên không đoán được người đang quỳ ở dưới là ai.
Ta mới lại nghĩ tới bây giờ Cố Khanh Hằng đã là ngự tiền thị vệ. Vậy Hạ Hầu Tử Khâm ở chỗ này thì đương nhiên hắn cũng xuất hiện ở đây, không kỳ lạ chút nào cả. Có điều sáng nay ta cũng không hề nghĩ đến việc này mà thôi.
Ta cũng không biết là hắn đi theo ngự giá đến đây hay là đã chờ sẵn ở đây nữa.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với ta hết.
Ta lại nhìn xuống người đang quỳ ở dưới, bàn tay vịn tay Triêu Thần khẽ siết lại. Ta không biết xung quanh ta có ai giám thị hay không ? Lý công công? Hoặc là người khác...
Nhưng lại muốn cười, ta và Cố Khanh Hằng trong sạch kia mà, cho dù thật sự có người giám thì thì cũng cần gì e ngại chứ?
Nghĩ vậy bèn nhìn hắn nói: "Cố thị vệ miễn lễ."
Triêu Thần kinh ngạc vì thấy ta lại biết người quỳ trước mặt.
Hắn cảm tạ vừa định đứng lên thì Triêu Thần bên cạnh ta kêu "Ôi" một tiếng, bàn tay đỡ ta run lên. Nhất định nàng cũng nhận ra người đang quỳ trước mặt này chính là người nàng đã nhìn thấy ở cung Hi Ninh.
Hơn nữa, hắn chính là con trai độc nhất của Cố Địch Vân và nghiêm trọng hơn là ta có quan hệ với hắn.
Mặc dù trước mặt Phương Hàm ta chưa bao giờ để lộ ra mối liên quan này nhưng với con mắt tinh tường của Phương Hàm thì có lẽ đã sớm nhìn ra. Vậy thì hẳn nàng cũng đã dặn dò kỹ lưỡng Vãn Lương và Triêu Thần.
Ta không rời mắt nhìn người trước mặt.
Nửa tháng không gặp thấy hắn gầy hơn.
Khổ sở trong lòng dâng lên.
Làm sao mà không gầy chứ? Chịu phạt tám mươi roi là đủ đau đớn rồi. Vậy mà ta thậm chí chưa từng hỏi thăm hắn mà chỉ có thể nghe ngóng phỏng đoán qua những lời đồn đại bên ngoài. Như vậy cũng coi như biết được tình hình của hắn.
Ta còn nhớ rõ ngày ấy ở trước mặt Cố đại nhân, ta còn độc ác nói, hoàng thượng nhân từ nên giảm hai mươi roi chứ theo ý ta thì sẽ không hạ thủ lưu tình. Cũng không biết những lời ác độc như vậy có đến ta hắn không nhưng sâu trong lòng ta lại hy vọng hắn sẽ nghe được.
Nếu vậy, hắn sẽ hận ta sao? Sẽ không vì ta mà đi làm những chuyện ngốc như thế nữa.
Ta chăm chú nhìn hắn nhưng thấy hắn vẫn cụp mắt xuống không nhìn ta.
Ta cắn môi, xoay người đi ra phía ngoài.
"Nương nương..." Triêu Thần khẽ gọi ta, ánh mắt nàng nhìn ta có vẻ kiêng dè.
Ta biết, nàng không muốn ta đi dạo nữa. Nàng không muốn ta và Cố Khanh Hằng đi chung một chỗ.
Ta cười nhạt một tiếng, ý bảo nàng không cần phải lo lắng. Nếu chính Hạ Hầu Tử Khâm đã có thể cho hắn đến bảo vệ ta thì ta đầu cần phải cố gắng lảng tránh chứ? Nếu không lại hóa ra ta giấu đầu lòi đuôi mất.
Cố Khanh Hằng vẫn im lặng như trước, chỉ bước đi theo. Hắn vẫn thủy chung duy trì khoảng cách nửa trượng phía sau chúng ta, không đi lên trước cũng không rớt lại đằng sau.
Ta đi chậm lại thì hắn cũng chậm lại, ta đi nhanh hắn cũng theo nhanh.
Ta chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm nhỏ giữa bội kiếm trên thắt lưng hắn với y phục của thị vệ cùng với tiếng thở khẽ và tiếng bước chân.
Đi được một đoạn đường rồi nhưng thật sự ta không biết mình định đi đâu. Ta liếc nhìn sang Triêu Thần thấy nàng cũng ngơ ngác bèn nghĩ nhất định nàng cũng chưa đến chỗ này vì thế mới không nói cho ta biết đây là đâu. Có điều ta cũng nghĩ, dù nàng biết nhưng trong tình cảnh này cũng sẽ hiểu chuyện mà im lặng.
Đột nhiên ta gọi: "Cố thị vệ."
Người phía sau như run lên, vội trả lời: "Có thuộc hạ."
Ta hơi chần chờ cuối cùng nói: "Vết thương trên người đỡ hơn chưa?"
Hắn im lặng một lát rồi mới hạ giọng nói: "Tạ ơn nương nương quan tâm, thuộc hạ sớm đã không sao rồi."
Ta ngẫm nghĩ rồi hạ quyết tâm nói: "Kỳ thực, thuốc cao kia..."
"Xin nương nương quên chuyện thuốc cao kia đi." Hắn lại cắt ngang lời của ta nói: "Tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, thiếu chút nữa mang đến phiền phức nương nương, thuộc hạ hy vọng nương nương không nên nhắc lại việc này nữa."
Thật ra ta muốn nói cho hắn biết thuốc cao kia không phải là thứ mà hắn đưa cho ta.
Nhưng nói hay không nói có gì khác đâu, phạt cũng đã phạt rồi.
Ta cố gắng không quay đầu lại, chúng ta vẫn một người trước một người sau mà đi.
Triêu Thần chẳng nói một câu. Một cơn gió thổi tới, cuốn tung mái tóc dài của ta, một sợi tóc bay lên mắt khiến mắt ta cay xè. Ta giơ tay lên vén chúng lại sau tai, môi khẽ nhếch lên nói: "Bản cung còn chưa chúc mừng ngươi được thăng chức."
Hắn khẽ cười một tiếng nói: "Tạ ơn nương nương".
Giọng của hắng chẳng có chút nào không vui vẻ, ngược lại ẩn chứa bên trong chút hài lòng. Dù chỉ là ít ỏi nhưng trong nhận thức của ta về Cố Khanh Hằng, cho tới bây giờ hắn là người luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Ba người lại đi trên đường một hồi. Mặt trời đã lặn xuống ở phía tây, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Ta nghe hắn nói: "Nương nương, trời đã tối rồi, mời người trở về đi."
Giọng của hắn từ phía sau vọng tới, khoảng cách vẫn duy trì như trước mà không vượt quá nửa bước.
Ta ừ rồi lại vịn tay Triêu Thần đi vào một con đường khác.
"Nương nương..." Trong giọng nói của người đi phía sau lộ rõ sự nghi hoặc.
Ta cũng không quay đầu lại chỉ cười nói: "Các con đường ở đây đều thông với nhau, bản cung chỉ không thích về bằng đường cũ mà thôi."
Nghe vậy, rốt cuộc hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú theo sát phía sau ta.
Triêu Thần lặng yên liếc nhìn ta một cái, ta biết nàng sợ chúng ta lạc đường. Kỳ thực ta không sợ. Nếu chúng ta thực sự lạc đường thì ta cũng rất muốn biết thái độ của Hạ Hầu Tử Khâm sẽ như thế nào?
Chỉ là từ trước đến nay cảm nhận về phương hướng của ta rất tốt. Vừa rồi lúc đi về hướng này ta nhớ rất rõ nên đường đi về nhất định không sai. Cho dù không phải một đường nhưng chỉ cần xác định đúng phương hướng thì có thể trở lại chỗ ban đầu.
Hắn cảm tạ vừa định đứng lên thì Triêu Thần bên cạnh ta kêu "Ôi" một tiếng, bàn tay đỡ ta run lên. Nhất định nàng cũng nhận ra người đang quỳ trước mặt này chính là người nàng đã nhìn thấy ở cung Hi Ninh.
Hơn nữa, hắn chính là con trai độc nhất của Cố Địch Vân và nghiêm trọng hơn là ta có quan hệ với hắn.
Mặc dù trước mặt Phương Hàm ta chưa bao giờ để lộ ra mối liên quan này nhưng với con mắt tinh tường của Phương Hàm thì có lẽ đã sớm nhìn ra. Vậy thì hẳn nàng cũng đã dặn dò kỹ lưỡng Vãn Lương và Triêu Thần.
Ta không rời mắt nhìn người trước mặt.
Nửa tháng không gặp thấy hắn gầy hơn.
Khổ sở trong lòng dâng lên.
Làm sao mà không gầy chứ? Chịu phạt tám mươi roi là đủ đau đớn rồi. Vậy mà ta thậm chí chưa từng hỏi thăm hắn mà chỉ có thể nghe ngóng phỏng đoán qua những lời đồn đại bên ngoài. Như vậy cũng coi như biết được tình hình của hắn.
Ta còn nhớ rõ ngày ấy ở trước mặt Cố đại nhân, ta còn độc ác nói, hoàng thượng nhân từ nên giảm hai mươi roi chứ theo ý ta thì sẽ không hạ thủ lưu tình. Cũng không biết những lời ác độc như vậy có đến ta hắn không nhưng sâu trong lòng ta lại hy vọng hắn sẽ nghe được.
Nếu vậy, hắn sẽ hận ta sao? Sẽ không vì ta mà đi làm những chuyện ngốc như thế nữa.
Ta chăm chú nhìn hắn nhưng thấy hắn vẫn cụp mắt xuống không nhìn ta.
Ta cắn môi, xoay người đi ra phía ngoài.
"Nương nương..." Triêu Thần khẽ gọi ta, ánh mắt nàng nhìn ta có vẻ kiêng dè.
Ta biết, nàng không muốn ta đi dạo nữa. Nàng không muốn ta và Cố Khanh Hằng đi chung một chỗ.
Ta cười nhạt một tiếng, ý bảo nàng không cần phải lo lắng. Nếu chính Hạ Hầu Tử Khâm đã có thể cho hắn đến bảo vệ ta thì ta đầu cần phải cố gắng lảng tránh chứ? Nếu không lại hóa ra ta giấu đầu lòi đuôi mất.
Cố Khanh Hằng vẫn im lặng như trước, chỉ bước đi theo. Hắn vẫn thủy chung duy trì khoảng cách nửa trượng phía sau chúng ta, không đi lên trước cũng không rớt lại đằng sau.
Ta đi chậm lại thì hắn cũng chậm lại, ta đi nhanh hắn cũng theo nhanh.
Ta chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm nhỏ giữa bội kiếm trên thắt lưng hắn với y phục của thị vệ cùng với tiếng thở khẽ và tiếng bước chân.
Đi được một đoạn đường rồi nhưng thật sự ta không biết mình định đi đâu. Ta liếc nhìn sang Triêu Thần thấy nàng cũng ngơ ngác bèn nghĩ nhất định nàng cũng chưa đến chỗ này vì thế mới không nói cho ta biết đây là đâu. Có điều ta cũng nghĩ, dù nàng biết nhưng trong tình cảnh này cũng sẽ hiểu chuyện mà im lặng.
Đột nhiên ta gọi: "Cố thị vệ."
Người phía sau như run lên, vội trả lời: "Có thuộc hạ."
Ta hơi chần chờ cuối cùng nói: "Vết thương trên người đỡ hơn chưa?"
Hắn im lặng một lát rồi mới hạ giọng nói: "Tạ ơn nương nương quan tâm, thuộc hạ sớm đã không sao rồi."
Ta ngẫm nghĩ rồi hạ quyết tâm nói: "Kỳ thực, thuốc cao kia..."
"Xin nương nương quên chuyện thuốc cao kia đi." Hắn lại cắt ngang lời của ta nói: "Tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, thiếu chút nữa mang đến phiền phức nương nương, thuộc hạ hy vọng nương nương không nên nhắc lại việc này nữa."
Thật ra ta muốn nói cho hắn biết thuốc cao kia không phải là thứ mà hắn đưa cho ta.
Nhưng nói hay không nói có gì khác đâu, phạt cũng đã phạt rồi.
Ta cố gắng không quay đầu lại, chúng ta vẫn một người trước một người sau mà đi.
Triêu Thần chẳng nói một câu. Một cơn gió thổi tới, cuốn tung mái tóc dài của ta, một sợi tóc bay lên mắt khiến mắt ta cay xè. Ta giơ tay lên vén chúng lại sau tai, môi khẽ nhếch lên nói: "Bản cung còn chưa chúc mừng ngươi được thăng chức."
Hắn khẽ cười một tiếng nói: "Tạ ơn nương nương".
Giọng của hắng chẳng có chút nào không vui vẻ, ngược lại ẩn chứa bên trong chút hài lòng. Dù chỉ là ít ỏi nhưng trong nhận thức của ta về Cố Khanh Hằng, cho tới bây giờ hắn là người luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Ba người lại đi trên đường một hồi. Mặt trời đã lặn xuống ở phía tây, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Ta nghe hắn nói: "Nương nương, trời đã tối rồi, mời người trở về đi."
Giọng của hắn từ phía sau vọng tới, khoảng cách vẫn duy trì như trước mà không vượt quá nửa bước.
Ta ừ rồi lại vịn tay Triêu Thần đi vào một con đường khác.
"Nương nương..." Trong giọng nói của người đi phía sau lộ rõ sự nghi hoặc.
Ta cũng không quay đầu lại chỉ cười nói: "Các con đường ở đây đều thông với nhau, bản cung chỉ không thích về bằng đường cũ mà thôi."
Nghe vậy, rốt cuộc hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú theo sát phía sau ta.
Triêu Thần lặng yên liếc nhìn ta một cái, ta biết nàng sợ chúng ta lạc đường. Kỳ thực ta không sợ. Nếu chúng ta thực sự lạc đường thì ta cũng rất muốn biết thái độ của Hạ Hầu Tử Khâm sẽ như thế nào?
Chỉ là từ trước đến nay cảm nhận về phương hướng của ta rất tốt. Vừa rồi lúc đi về hướng này ta nhớ rất rõ nên đường đi về nhất định không sai. Cho dù không phải một đường nhưng chỉ cần xác định đúng phương hướng thì có thể trở lại chỗ ban đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét