Ta ngơ ngẩn nhìn hai bóng người lui xuống, không tự chủ mím môi cười. Thảo nào, ta nói muốn tới nàng cũng không ngăn cản, còn chủ động soi đèn lồng cho ta. Ta quay người lại thấy bên trong đã bị một tấm màn bông dày che lại để ngăn không khí lạnh bên ngoài ùa vào, có lẽ bên trong còn có cả lò sưởi nữa.
Ta hơi chần chờ, cuối cùng đi tới phía trước, giơ tay lên vén màn bông ra, ngay lập tức một luồng khí nóng phả vào mặt. Ta hơi kinh ngạc vội cởi áo khoác ra vì sợ nhiệt độ trong này khá cao, chút nữa đổ mồ hôi thì sẽ không tốt. Sau đó tiện tay để quần áo sang một bên rồi mới tiếp tục đi vào.
Gian phòng bên trong cũng không lớn. Trước mặt đặt một bình phong dài, trên đó vẽ bức tranh "Hoa nở phú quý" rất đẹp, nhất là trong phòng lúc này sương khói lượn lờ khiến những cánh hoa mẫu đơn như ẩn như hiện. Qua tấm bình phong ta thấy hắn đang an tĩnh dựa vào bệ hồ tắm, không cử động chút nào.
Chẳng biết tại sao, lúc bước tới ta cố gắng giữ yên lặng. Đi đến rồi ta mới thấy hắn đang nhắm hai mắt, nghe thấy tiếng chân ta đến cũng chỉ hơi giật giật chân mày mà không hề mở mắt.
Ta không nói lời nào, cho tay vào chậu hoa nắm một nắm hoa thả xuống hồ. Những cánh hoa thưa thớt dập dờn theo sóng nước tỏa đi bốn phía.
Hương hoa thoang thoảng bay lên thật say lòng người.
Ta bất giác mỉm cười.
Ta trút cả chậu hoa xuống nước, nhìn những cánh hoa đào hồng nhạt từ từ trôi xa trong làn nước, chẳng mấy chốc đã ngập tràn cả mặt hồ.
Lúc này, hương hoa càng thêm nồng đượm.
Tâm trạng ta cũng khoan khoái, rốt cuộc ta đã tin công dụng của cánh hoa đào, nếu không sao khi ngửi hương hoa lại có cảm giác thư thái như vậy chứ?
"Sao còn chưa ngủ?" Một giọng nói bình thản vang lên.
Ta đột nhiên kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại người bên cạnh thì thấy hắn vẫn thoải mái tựa ở cạnh hồ, hai mắt vẫn nhắm. Nhưng hắn biết là ta tới.
Ta vội thẳng người lên nói: "Thần thiếp vừa nghe cung tỳ nói tắm cánh hoa đào có thể làm người thoải mái hơn, vì thế thần thiếp cho thêm hoa vào nước."
Hắn "Ừ" rồi mở mắt ra, cười nói: "Trẫm đã lâu không hoạt động, mới luyện vài chiêu đã đau hết mình mẩy rồi."
Ta hơi giật mình. Lúc trời chạng vạng cũng chỉ nhìn thấy hắn đứng ở bên cạnh nhìn các vũ lâm quân luận bàn võ nghệ. Thật không ngờ hắn lại tự mình luyện tập sao? Nhưng thử hỏi ai mà dám tập luyện với hắn chứ?
Thấy ta im lặng không nói lời nào, hắn khẽ nhíu mày: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Dạ." Ta vội hoàn hồn tiến lên phía trước nói: "Thần thiếp đang suy nghĩ, cánh hoa đào này thật sự thần kỳ như vậy sao?
Hắn khẽ cười: "Vậy nàng phải xuống nước thử xem chứ?" Nói rồi đưa tay kéo ta xuống.
Ta hơi kinh hãi, theo bản năng nghiêng người né, nếu bị hắn kéo xuống mà thành hồ rất cao thì nguy hiểm lắm. Hắn bắt hụt, ta tưởng rằng hắn sẽ tức giận nhưng không nghĩ tới hắn nhíu mày lại như cố chịu dựng điều gì.
Ta chăm chú nhìn mới thấy trên bả vai hắn có một vết bầm xanh tím khá lớn.
Ta thở nhẹ một tiếng khẽ gọi: "Hoàng thượng..."
Hắn cúi đầu nhìn, bình thản nói: "Vô ý đánh trúng mà thôi."
Ta vội lấy chiếc khăn ngâm trong nước nóng bên cạnh xoa khẽ lên bả vai hắn. Hắn không hé răng chỉ cố gắng chịu đau.
Ta không khỏi cười hỏi: "Hoàng thượng, thần thiếp rất tò mò không biết rốt cuộc là ai mà to gan như vậy, dám đả thương người?" Sao hắn lại vô ý bị thương chứ? Nhất định trong lúc tỷ thí, quyền cước không có mắt đã đánh trúng. Mà hắn lại là người coi trọng sĩ diện như thế.
Hắn hừ khẽ một tiếng, cũng không tức giận ta chỉ nói: "Đêm khuya nàng không ngủ, đến chế nhạo trẫm sao?
Ta cúi xuống lắc đầu: "Thần thiếp lo cho hoàng thượng."
Đúng như lời Cố Khanh Hằng nói, hắn thật là một hoàng đế tốt, mọi chuyện đều muốn tự mình trải nghiệm. Thiên triều rộng lớn như vậy nhưng chỉ có một hoàng đế mà thôi.
Đây là lần đầu tiên ta mới thấy hắn cực khổ như vậy.
Hắn lại nhắm mắt lại, cúi đầu hừ một tiếng không nói thêm gì nữa. Nhưng rõ ràng ta nhìn thấy trên khóe miệng hắn có nét cười, không hề nhạt đi mà ngày càng đậm hơn.
Tận đến khi bả vai hắn đã được xoa đến hồng lên ta mới bỏ chiếc khăn kia ra, sau đó ngâm nước nóng cẩn thận lau người cho hắn.
Hắn thở đều đều, lồng ngực nam nhân rộng lớn tráng kiện khẽ phập phồng, những giọt nước trong suốt từ trên vai hắn lăn xuống, trong thoáng chốc hòa vào làn nước trong hồ.
Đột nhiên ta cảm thấy mặt nóng bừng lên mới phát hiện ta đang rất gần hắn. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy thân thể hắn.
Tay nắm khăn hơi chần chừ, động tác càng ngày càng nhẹ, trái tim trong lồng ngực cũng nhảy lên càng ngày càng mạnh. Ta lau một hồi cho hắn mới phát giác hắn đã dựa vào bệ hồ ngủ rồi.
Xem ra hắn thật sự rất mệt mỏi.
Ta bất giác giơ tay lên, xoa nhẹ hàng mi, rồi hai má hắn mà mỉm cười.
Thấy hắn ngủ ngon vậy ta không đành lòng đánh thức hắn.
Nhưng đợi một hồi lại sợ nước lạnh đành phải lay gọi hắn: "Hoàng thượng, hoàng thượng..."
"Ừ." Hắn trả lời, mở mắt ra, còn cười một tiếng nói : "Trẫm ngủ quên sao?"
Ta kéo hắn: "Hoàng thượng mau đứng lên đi, mệt như vậy thì về tẩm cung nghỉ ngơi."
Chắc hẳn nghe thấy tiếng động trong phòng, cánh cửa bên ngoài bị ai đó nhẹ nhàng mở ra. Sau đó, ta nghe thấy có tiếng bước chân người đi vào, giọng Lý công công thúc giục: "Nhanh lên, còn không mau đi vào hầu hạ! Nếu hoàng thượng nhiễm lạnh, mỗi người các ngươi đều đừng nghĩ mình sống được!"
Ta quay đầu lại, thấy Lý công công vừa bước nhanh vào vừa quay đầu lại dạy dỗ cung tỳ phía sau.
Ta cũng đứng lên, có các nàng hầu hạ thì không cần ta nữa bèn đi lên phía trước, khẽ cười nói: "Vừa rồi bản cung ở đây hầu hạ hoàng thượng, có phải nếu hoàng thượng nhiễm lạnh thì đầu bản cung sẽ rơi không?"
Nghe vậy, Lý công công biến sắc vội kêu lên: "Nương nương, sao nô tài lại dám có ý này chứ?"
Ta cười, ta biết bây giờ y đâu có gan này nhưng ta muốn hù dọa y một chút.
Chẳng bao lâu, cung tỳ đã hầu hạ Hạ Hầu Tử Khâm mặc quần áo xong. Ta đi ra bên ngoài lấy quầ áo của mình mặc vào thì thấy hắn đã đi ra. Đưa tay ra, ta cảm thấy rất lạnh.
Không ngờ nhiệt độ trong ngoài lại chênh lệch nhiều như vậy.
Hắn không nói gì, chỉ nắm tay lôi ta về tẩm cung.
Ta biết hắn rất mệt mỏi nhưng đi lại lâu như vậy lại khiến ta tỉnh táo. Nghĩ đến, nhất định do ban ngày ta đã ngủ khá lâu thì bất giác mỉm cười. Xem ra ban ngày thật không nên ngủ nhiều, nếu không buổi tối sẽ mất ngủ.
Trở về phòng, hầu hạ hắn lên giường xong, ta cũng lên giường nằm bên cạnh hắn. Ngước mắt lên, ta nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của hắn thì buồn cười: "Mọi người đều cho rằng làm hoàng đế là đại phúc nhưng thần thiếp chỉ thấy người rất mệt mỏi."
Hắn cười nhẹ một tiếng nói: "Đúng vậy, trẫm ở trong cung sống nhờ lý trí, xuất cung sống nhờ sức khỏe. Làm hoàng đế thật chẳng phải là mỏi mệt bình thường."
Ta nhìn hắn nói: "Nhưng thần thiếp cảm thấy, người tuy mệt nhưng rất hào hứng."
Hắn cười nhưng không nói thêm gì nữa.
Nhìn lại lần nữa thấy hắn đã nhắm mắt lại chắc là muốn ngủ bèn giơ tay kéo lại chăn lên vai cho hắn, bỗng nhiên nghe hắn nói: "Ngày mai trẫm đưa nàng đi."
Ta run người bật thốt lên hỏi: "Đi làm cái gì?"
"Dạy nàng bắn tên." Hắn nhẹ nhàng nói.
Ta bỗng cảm thấy vui vô cùng, hắn nói muốn dạy ta bắn tên sao? Có thật không? Ta cũng chỉ hi vọng trong hội săn bắn năm nay sẽ được thấy phong thái thiện xạ của hắn chứ không ngờ tới hắn còn muốn đích thân dạy ta bắn tên nữa.
"Vì sao hoàng thượng muốn dạy thần thiếp bắn tên?" Ta ghé vào ngực của hắn hỏi.
Hắn chỉ hạ giọng nói: "Trẫm không thích người quá yếu ớt."
Thật không? Vậy Diêu phi thì sao? Nàng là con nhà tướng nên chắc sẽ không yếu ớt, sao hắn lại không thích chứ? Nếu không sao lại có chuyện đã xảy ra ở năm Nguyên Quang thứ hai?
Nhưng ta rất hiểu chuyện mà không hề nhắc đến nàng ta.
E là chỉ được ở vườn Thượng Lâm này vài ngày ngắn ngủi, ta chỉ hy vọng ta và hắn được bên nhau.
Trở về rồi, hắn lại là hoàng đế thiên triều, phải vui cười với ba nghìn mĩ nhân chốn hâu cung. Còn ta chỉ là một phi tần trong muôn vàn phi tần của hắn, cũng phải nghiêm cẩn ở trong cung chờ đợi một chút sủng ái hiếm hoi kia.
"Hơn tháng nữa là sinh nhật trẫm, lúc đó sẽ trở lại vườn Thượng Lâm, trẫm muốn xem chút thành tựu của nàng." Hắn ghé vào tai ta khẽ nói.
Trong lòng ta rung động, không thể tin nổi nhìn nam nhân đang gần trong gang tấc kia. Cho tới bây giờ thú vui săn bắn đều là việc dành cho vương công quý tộc, không lẽ năm nay thay đổi quy tắc hay sao?
Hắn bỗng nhiên nghiêng mình ôm chặt người ta, chẳng biết tại sao, ta cảm thấy tim đập nhanh, không dám cười hỏi hắn: "Hoàng thượng, sinh nhật người muốn thần thiếp tặng cái gì?"
Một lát sau mới nghe hắn gằn từng chữ: "Ngày chín tháng ba đó nàng săn một con mồi ở vườn Thượng Lâm cho trẫm."
Giọng của hắn không lớn nhưng không hiểu vì sao lại khiến ta cảm thấy lạnh lẽo?
Vì sao mà ta cảm thấy con mồi trong lời hắn không phải là một con mồi bình thường?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét