Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 144 : Trẫm hận bà ấy


Một lát sau, hắn chợt xoay người ôm ta vào lòng, thở dài một tiếng nói: "Mẫu hậu không thích bà."

Thái hậu đối với Dụ thái phi thế nào ta cũng hiểu. Năm đó bà nhận Hạ Hầu Tử Khâm làm con thừa tự thì hắn chỉ có thể làm con trai của bà. Ta biết, thái hậu không có cách nào quên được chuyện mẹ ruột của hắn còn sống trên đời, không phải bà không thích thái phi mà bà hận bà ấy.

Vậy phải chăng là vì quan tâm đến tình cảm của Hạ Hầu Tử Khâm mà bây giờ thái hậu để cho bà ấy sống?

Trong lòng giật mình, Dụ thái phi có thể sống nhưng bà không được gần hoàng thượng.

Đó chính là tâm sự của thái hậu.

Ta không nói lời nào, không biết trải qua bao lâu mới nghe hắn nói: "Trẫm hận bà ấy."

"Hoàng thượng..."

Hắn chợt nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt như cố chịu đựng điều gì đó.

Ta ôm chặt hắn khẽ nói nói: "Thần thiếp biết hoàng thượng hi vọng thái phi có thể bình an sống trong cung cho đến hết đời."

Lý do thứ nhất hắn không quan tâm đến bà là không muốn. Giống như lời hắn vừa nói, hắn hận bà. Chuyện đã xảy ra nhiều năm qua là một khúc mắc trong lòng hắn. Lý do thứ hai là hắn không thể. Thái hậu coi Dụ thái phi như cái gai trong mắt, nếu bà có thể để cái gai đó trong mắt lâu như vậy tất nhiên cũng có nguyên nhân của nó.

Nhưng ta tin rằng hắn hiểu rõ hơn ta, một khi ranh giới mỏng manh đó bị phá vỡ thì thái hậu chắc chắn sẽ không chấp nhận nữa.

Bà sẽ không dễ dàng tha thứ việc hắn có hai người mẹ.

Chuyện gì thái hậu cũng có thể thỏa hiệp, chỉ có việc này là không thể.

Hắn vẫn nhắm mắt không nói lời nào, cánh tay ta ôm hắn cũng không buông lỏng. Một tay ta từ từ nắm lấy tay hắn rồi siết chặt.

Hắn chợt vùi mặt vào cổ của ta khẽ nói: "A Tử, cám ơn nàng."

Ta giật mình.

Từ ngày xảy ra chuyện ở thạch động, hắn đã không gọi ta như vậy nữa.

Chẳng biết tại sao, bây giờ nghe hắn gọi ta như vậy nữa ta cảm thấy thật êm tai.

Ôi, nhất định ta choáng váng rồi.

Ta cười nói đùa: "Hoàng thượng muốn cảm ơn thần thiếp nhưng không lẽ chỉ cảm ơn suông sao."

Hắn cười một tiếng nói: "Thế nào, nàng còn muốn được voi đòi tiên à?"

"Thần thiếp không dám, thần thiếp học theo hoàng thượng thôi." Mỗi lần hắn giúp ta thì luôn muốn ta nợ hắn một ân tình. Lần trước kêu thái y xuất cung khám bệnh cho Tô Mộ Hàn khám và cả lúc dạy ta bắn tên ở vườn Thượng Lâm cũng vậy.

Ta không nói rõ nhưng người thông minh như hắn chắc là hiểu hết.

Hắn vẫn dựa vào ta nói: "Nàng cũng đừng học theo trẫm, muốn trẫm chờ sao? Trẫm chỉ cho nàng nói bây giờ, sau này có nói cũng không tính."

Thực sự quá bá đạo, nhưng ta cũng đang muốn nói bây giờ.

Ta vừa định nói thì hắn như nhớ ra điều gì, chợt buông tay ta ra mở mắt ra nói: "Được rồi, trẫm mới nhớ ra đồ ăn nàng làm cho trẫm còn để ở Ngự Túc uyển." Hắn nói với vẻ tiếc rẻ.

Ta ngẩn ra nhân tiện nói: "Thần thiếp còn sợ hoàng thượng trách mắng đây, người nói tối mới về ăn nên thần thiếp đã kịp làm đâu." Dù sao cũng về rồi, có làm hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Nghe vậy, hắn khẽ "Ừ" rồi cũng không nhắc lại chuyện này nói: "Nàng nói xem muốn trẫm làm cái gì? Cũng đừng kêu trẫm làm đồ ăn, trẫm không làm đâu." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta bất giác cười ra tiếng, ta làm sao mà kêu hắn đi làm đồ ăn chứ?

Ta ngồi dậy, lấy ngọc bội đêm qua Tiểu Đào giao đưa cho hắn.

Hắn cầm lấy cúi đầu nhìn, sắc mặt hơi đổi hỏi: "Trẫm nhớ đã ban ngọc bội này cho Diêu phi mà, sao lại ở trong tay nàng?"

Ta nói: "Hôm qua thần thiếp đến cung Vĩnh Thọ cung tỳ của thái phi giao cho thần thiếp. Nàng nói là lúc thái phi và Diêu phi xô đẩy đã bị thái phi giật lấy. Cung tỳ kia biết là vật quý phải trả lại nhưng không dám tự mình đi. Thần thiếp thấy vậy bèn thuận nước đẩy thuyền giúp nàng thôi."

Nghe vậy, hắn khẽ cười một tiếng nói: "Nếu vậy thì vì sao lại muốn trẫm đi trả?"

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp đi thích hợp sao?" Mặc kệ thế nào, ngọc bội mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Diêu phi lại ở trên tay ta, tóm lại chính là không thích hợp .

Trong mắt hắn tràn lên nét cười nhưng lại từ từ biến mất, nhân tiện hỏi: "Vậy nàng nói xem, trẫm nên giải thích như thế nào?"

Ta phản đối: "Hoàng thượng tùy tiện đưa ra một lý do thì Diêu phi cũng không dám hỏi lại mà." Việc này ai làm mà thích hợp hơn hắn chứ?

Hắn không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay.

Ta ngẫm nghĩ cuối cùng cắn răng hỏi: "Hoàng thượng, người cảm thấy chuyện thái phi đột nhiên phát cuồng có gì kỳ lạ hay không?"

Hắn chợt liếc nhìn ta, ta lại nhìn ngọc bội trên tay hắn nói: "Chuyện ngày xưa thần thiếp cũng chỉ biết chút ít. Thái phi có đối với thái hậu..." Nói nửa chừng thì ta không muốn nói thêm, ta tin nhất định hắn hiểu được ý tứ của ta.

Ngọc bội kia là thái hậu tặng cho hắn, mà lúc Dụ thái phi xông tới lại chỉ túm lấy thứ này của Diêu phi, thật không khỏi khiến người ta mơ hồ.

Hắn lại hừ khẽ một tiếng nói: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, bà cũng không biết ngọc bội này do thái hậu tặng trẫm."

Lời của hắn lại khiến ta khó hiểu, Dụ thái phi không biết sao? Ta thực ngạc nhiên, vậy thì việc bà giữ chặt lấy ngọc bội kia chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Vì thế, lúc ta đưa ngọc bội hắn đều không hề hoài nghi chuyện này có liên quan với thái hậu.

Thấy hắn khẽ nhíu mày khẽ nói: "Nhưng tua cờ này thì khác."

Tua cờ!

Ta nhìn vào ngọc bội trong tay hắn. Đêm qua ta cũng thấy tua cờ đó đã bị xô lệch. Lúc đó ta chỉ nghĩ vì rớt xuống nước nên mới bị như thế, thì ra không phải sao?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét