Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 129 : Thăm lại chốn cũ

Hắn không chần chờ chút nào kéo ta đi vào.

Nhưng ta đột nhiên lại đứng lại.

Hắn quay đầu lại nghi ngờ nhìn ta, ta lắc đầu: "Hoàng thượng, không cần phải đi nữa, mất hết rồi."

"Trẫm muốn đi."

Chẳng biết tại sao, lúc hắn nói ba chữ này dường như ẩn chứa chút tức giận. Không rõ ràng nhưng giống như chút nước rơi trên nệm, trong nháy mắt đã loang một vệt ướt.

Ta còn đang kinh ngạc thì hắn đã thả tay ta ra, một mình bước tới. Ta thất kinh vội kéo chặt áo choàng đuổi theo.

Đi qua cánh cửa lớn kia, bên trong hiện ra từng mảnh tường vỡ, trên mặt đất đầy gạch ngói bể nát. Chân bước tới tạo nên những tiếng nứt vỡ lạo xạo. Ta còn đang lo lắng vì sợ hắn có thể trượt ngã nếu vô ý giẫm lên những mảnh vỡ trơn trợt thì thấy hắn đã đi nhanh tới phía trước, đi đến chỗ Tô Mộ Hàn đã từng sống qua.

Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn quên cả bước tới.

Ta nghĩ, chắc chắn hắn cũng đã điều tra về Tô Mộ Hàn.

Chợt ta nhìn thấy hắn hơi lảo đảo bèn vội vàng chạy tới muốn đỡ hắn nhưng hắn lại đứng thẳng người, cúi đầu nhìn đống gạch ngói nát vụn dưới chân, mím môi lại không nói một lời.

Toàn bộ phía đông của ngôi chùa đã bị phá hủy gần hết. Căn phòng trước đây Tô Mộ Hàn từng ở cũng đã bị dỡ bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại mấy cây cột nhà thô to. Ta mới nhớ tới gian phòng ta đã từng ở trước kia. Nó còn nguyên vẹn nằm trong hậu viện, chỉ có phía ngoài bức tường đã bị tróc lở. Qua cánh cửa, ta không biết quang cảnh bên trong đã biến đổi thế nào.

Hạ Hầu Tử Khâm lẳng lặng đứng trước mặt ta. Ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, ta không biết rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì.

Rất lâu sau ta mới cố gắng lấy dũng khí bước tới.

Trước mặt ta, gian phòng đó đã biến mất, ngoại trừ một đống gạch ngói vụn nát thì dường như chẳng còn gì. E là tất cả những gì có liên quan đến Tô Mộ Hàn đều không còn. Lúc nhìn thấy cảnh này trong lòng ta hơi khổ sở.

Thực sự, không còn gì hết.

Thứ duy nhất ràng buộc ta và Tô Mộ Hàn đã giống như một cơn gió biến mất không còn tăm hơi.

Nếu không phải hắn nói sẽ gửi nước thuốc cho ta ở ngôi chùa mới xây thì ta như có cảm giác người mà ta vẫn gọi là "Tiên sinh" kia chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình.

Ta ngước mắt lên thấy trong ánh mắt người đứng cạnh có một tia sáng sắc bén.

Nhưng cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức.

Lúc ta nhìn lại lần nữa, hắn đã khôi phục vẻ thản nhiên rồi bỗng nhiên, xoay người về phía ta.

Chẳng biết tại sao, trong lúc nhất thời ta giật mình.

Hắn hỏi ta: "Nhớ cuộc sống trước kia sao?"

Nhớ sao?

Ta cũng tự hỏi chính mình.

Khi đó chỉ có duy nhất hai người có thể làm ta vui, một là Cố Khanh Hằng, người kia là Tô Mộ Hàn.

Nhưng ta không thể vượt qua cánh cửa của Cố gia. Xét đến cùng cũng vì xuất thân. Ta là con gái của thiếp. Ngay cả cha còn không coi ta là tiểu thư Tang phủ huống chi Cố đại nhân cao ngạo kia.

Còn với Tô Mộ Hàn, ta vẫn cho rằng chúng ta gần trong gang tấc mà cũng xa cách nhau nhất.

Đối với ta, hắn đã hết lòng dốc sức chỉ dạy nhưng cũng vẫn không cho ta lại gần hắn, nhất là vượt qua màn trướng kia.

Lúc đó khiến cho ta trong vui vẻ có thất vọng bởi vì không thể chạm tới. Ta không biết rốt cuộc cái gì mới chân chính thuộc về ta. Giống như bây giờ, nhìn thấy một đống gạch ngói vụn nát này ta mới biết, thì ra khi ta đi khỏi ngôi chùa này thì Tô Mộ Hàn cũng bước ra từ sau màn trướng trong căn phòng đó. Ta và hắn vốn không là gì cả. Cho dù ta không hẹn mà gặp hắn đi trên đường thì ta cũng không thể xác định người đó chính là vị tiên sinh đã cùng ta sớm chiều chung sống trong ba năm qua.

Ôi, nhớ tới người đã dạy dỗ mình trong lòng cảm thấy thật bi thương.

Ta cay đắng cười, ngước mắt nhìn người trước mặt nói: "Nhớ chứ nhưng đã là quá khứ, không bao giờ thuộc về ta nữa."

Đây là lần đầu tiên, ta tự xưng là "Ta" trước mặt nam nhân này.

Bởi vì vào giờ khắc đó ta đột nhiên cảm thấy rất khó nói ra hai chữ "Nô tì", ta không nói được.

Ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn ta. Ta không biết hắn có chú ý tới việc ta dùng từ không ổn như vậy không nhưng cuối cùng hắn cũng không tính toán với ta.

Một lúc lâu sau mới thấy hắn xoay người lại, chắp tay nhìn về phía xa xa, nói chậm rãi: "Trẫm cho rằng, khuyết điểm lớn nhất của cung quy chính là làm cho người ta che giấu hết tính cách của mình. Tuy cung quy không thể phá nhưng trẫm vẫn hi vọng một lúc nào đó có thể nhìn thấy bản chất thực sự của con người."

Ta hơi giật mình, nhìn từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt hắn. Hắn không nhìn ta mà vẫn nhìn về phía trước.



Ta chợt nhớ tới lúc mới gặp hắn, những đêm khuya hắn len lén chạy đến tìm ta, cả bộ dáng bá đạo tà ác không phân rõ phải trái. Có phải đó chính là một lúc nào đó như hắn nói hay không?

Nhưng, ta thực sự không biết vì sao đang yên lành hắn lại nói ra những lời như vậy?

Ta đứng ngơ ngẩn, không biết nên nói thế nào cho phải.

Người bên cạnh đột nhiên lại hỏi: "Nếu như bây giờ, trẫm muốn nàng chọn giữa trẫm và tiên sinh kia của nàng, nàng sẽ chọn ai?" Lần này, hắn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào mắt ta.

Ta còn đang kinh ngạc sao hắn nói những lời kỳ quái như vậy thì đã thấy khóe miệng hắn nhếch lên rồi chẳng nói thêm một lời nào quay người bước nhanh ra ngoài.

Ta ngạc nhiên ngoái đầu nhìn theo bóng lưng đang nhanh chóng rời đi, muốn bước theo mà chẳng hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy do dự.

Ta biết, cho dù ở đây đã hủy hết nhưng mười dặm sau núi kia đã xây một ngôi chùa mới. Huống chi Tô Mộ Hàn nói, cách một thời gian sẽ phái người đưa nước thuốc gửi ở chùa. Vì thế, nếu ta muốn thì nhất định cũng có thể tìm hắn.

Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn đi rất nhanh, hắn muốn …cho ta lựa chọn.

Nếu như ta chọn Tô Mộ Hàn thì dù không đồng ý hắn cũng sẽ thành toàn cho ta sao?

Nhưng đột nhiên ta cảm thấy luyến tiếc.

Luyến tiếc nhìn bóng lưng hắn một mình bước đi. Luyến tiếc câu nói kia của hắn "Trẫm muốn nói cho ngươi biết, có vài người không biết quý trọng nhưng trẫm rất thích". Luyến tiếc sự bá đạo mà lại đầy vẻ trẻ con của hắn...

Thì ra ta lại luyến tiếc nhiều như vậy.

Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi có biết không?

Hít một hơi thật sâu, ta bước đuổi theo hắn.

Chân đạp trên đóng gạch vỡ nát phát lên những âm thanh càng lúc càng lớn.

Nhất định hắn nghe thấy được nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, không dừng lại. Rõ ràng ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hắn đang cười.

Tang Tử ơi, ngươi nhất định điên rồi.

Trở về ngự giá, hắn không nói muốn đến ngôi chùa mới ở mười dặm sau núi mà chỉ trầm giọng nói: "Đến vườn Thượng Lâm."

"Hoàng thượng khởi giá vườn Thượng Lâm —— "

Bên ngoài, giọng nói sắc nhọn của Lý công công vang lên.

Ta ngồi bên cạnh hắn, áo lông cừu dày kia đặt bên cạnh. Đột nhiên hắn giơ tay lên che miệng ho khan một lúc.

Ta hơi kinh hãi, mấy ngày trước hắn vừa bị bệnh sợ hắn lại bị nhiễm phong hàn bèn xích lại khẽ nói: "Hoàng thượng..."

Hắn liếc ta một cái, xịu mặt nói: "Trẫm ghét bị ho khan."

Giật mình, không khỏi buồn cười. Ta nhớ lại ta từng nói với hắn, bị ho khan sẽ nhịn không được.

Hắn nhịn không được cho nên mới phải ho ra. Nếu không, hắn đã nói ghét thì nếu có thể chắc chắn hắn sẽ chịu đựng nhịn đến cùng.

Vậy thì có phải hắn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện của Tô Mộ Hàn hay không?

Ta bật cười nói: "Hoàng thượng nên yêu quý thân thể của chính mình, nếu không bệnh thì sao lại bị ho khan chứ?"

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, tay kéo ta lại kề bên tai ta khẽ uy hiếp : "Nhớ kỹ, từ nay về sau không được nhắc đến tiên sinh của nàng trước mặt trẫm, nếu không trẫm..."

Nếu không thế nào thì đột nhiên hắn không nói nữa.

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn cười: "Hoàng thượng là người thông minh, bây giờ thiếp vẫn ngồi bên cạnh người, chẳng lẽ người còn không hài lòng sao?"

Ngay lúc ta bước theo sau hắn thì ta cũng đã lựa chọn hắn rồi.

Thông minh như hắn thì không thể không biết đạo lý này.

Hắn hừ khẽ một tiếng nói: "Có đôi khi trẫm cũng không thông minh." Nói dứt lời lại cười ôm lấy ta.

Ta nằm trong ngực của hắn, nghe từng nhịp tim hắn đập, trong khoảnh khắc đó đột nhiên ta cảm thấy hạnh phúc. Thì ra, hạnh phúc chỉ tới đơn giản như vậy. Hắn thở khẽ, hơi thở hòa vào làn gió lạnh bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy lành lạnh.

Cả người bị hắn ôm dần trở nên ấm áp.

Bốn phía chung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đặn uy vũ của vũ lâm quân bên ngoài và cả tiếng bánh xe nghiền xuống đường.

Hai tay bất giác xoa ngực hắn, trái tim đang đập kia như sắp chạm vào lòng bàn tay ta. Dường như vào giờ khắc này nó trở nên gần ta vô cùng bèn an lòng nhắm hai mắt lại. Ta không biết hắn sẽ ở vườn Thượng Lâm mấy ngày nhưng có lẽ sẽ không lâu.

Ta biết rõ hắn là đế vương, cuối cùng ta cũng không thể nào có được hắn trọn vẹn.

Mà thời gian ta được ở một mình với hắn cũng chỉ có mấy ngày này.

Bỗng nhiên ta lại nghĩ tới lời của thái hậu. Bà muốn ta giữ lấy tim của hắn.

Bà còn nói, hắn thích ta.

Hắn có thực sự thích ta hay không, câu hỏi này đã đến miệng nhưng lại không thốt ra được. Đơn giản là ta không muốn hỏi, giống như ngày ấy ở ngoài cung Thiên Dận, ta cũng sợ hắn sẽ hỏi ta có yêu hắn hay không.

Thật kỳ lạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét