Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 114 : Thiên Lục tới

Hắn nói như thế đồng nghĩa với việc bây giờ hắn sẽ không nói cho ta biết.

Ta im lặng một lát mới nói: "Ngày mai thái hậu muốn nô tì đến cung Hi Ninh chép kinh Phật."

Hắn chỉ khẽ ừ hữ rồi chẳng nói gì thêm.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu ta lại nghe hắn ho khan. Ta xoa ngực hắn khẽ nói: "Hoàng thượng..."

Hắn ho khá lâu nên đang nhắm mắt lại, ta chỉ nghĩ là hắn mệt mỏi nên cũng không nói thêm gì nữa.

Một lúc lâu mới cảm giác người hắn khẽ giật, lầm bầm nói: "Năm năm ..."

Ta chỉ cảm thấy kinh hãi, bỗng nhiên hắn nói năm năm, năm năm gì?

Lại nhìn hắn lần nữa nhưng thấy hắn vẫn chưa mở mắt, ta không biết hắn đã ngủ hay vẫn thức. Hơi thở của hắn chậm rãi rồi dần trở nên đều dặn, chỉ có lúc hơi thở phả vào cổ ta vẫn nóng rực như cũ.

Ta giơ tay lên đắp chăn kín lên người hắn, cứ nhìn mà chẳng nói được một lời nào.

Chẳng biết tại sao hôm nay những lời của hắn làm cho ta đột nhiên cảm thấy quan hệ khác thường giữa hắn và thái hậu không liên quan gì đến chuyện Thiên Lục.

Thiên Lục, nàng còn chưa đủ để làm cho hắn vì nàng mà đối kháng với thái hậu.

Lúc nghĩ tới chuyện này ta hơi yên lòng.

Thế nhưng lại nghĩ tới chữ ‘năm năm’ hắn mới vừa nói trong lòng ta lại không có chút nào thoải mái.

Ta cứ mơ mơ màng màng rồi ngủ lúc nào không biết.

Chẳng biết đến lúc nào thì ta phát hiện người bên cạnh đứng lên mới mở choàng mắt, thấy hắn đã đứng dậy còn Lý công công đang nửa đứng nửa quỳ trước giường đi giày giúp hắn. Ta lấy làm kinh hãi mới biết sắp tới giờ mẹo rồi, hẳn là hắn định lâm triều bèn vội vã ngồi dậy kéo tay hắn. Cơn sốt vẫn chưa hết hẳn. 

Hắn không muốn ta dậy bèn ngoái đầu lại nhìn rồi khẽ nói: "Còn sớm, ngươi ngủ đi." Nói xong thì để Lý công công đỡ đứng dậy. Cung tỳ trong phòng bước tới lấy long bào mặc vào cho hắn.

Thấy hắn bỗng nhiên đưa tay đặt lên môi như cố gắng nhịn cơn ho.

Lý công công giật mình vội hỏi: "Hoàng thượng, hay là lâm triều hôm nay ..."

Hắn ra hiệu bảo y không nói nữa, một lát mới nói: "Trẫm không sao."

Tất cả chỉ diễn ra trong thời gian một nén nhang liền kết thúc.

Tận đến khi mọi người tiễn hắn ra cửa hắn cũng không ngoái lại nhìn ta.

Ta than một tiếng. Cho dù hắn và thái hậu đang có chuyện, dù đang bệnh hắn cũng sẽ không vắng mặt ở buổi lâm triều. Hắn vĩnh viễn hiểu rõ là đế vương hắn phải làm gì.

Hắn đi nên ta cũng ngủ không được, nằm một chút liền kêu cung tỳ bên ngoài bưng nước rửa mặt vào.

Rửa mặt xong thì thấy Phương Hàm tiến vào. Ta nghĩ chắc nàng cũng biết chuyện hôm nay ta phải đến cung Hi Ninh.

Nàng đi tới bên cạnh hỏi ta: "Nương nương, có phải chuẩn bị gì đến cung Hi Ninh không?"

Ta lắc đầu, chẳng lẽ trong cung thái hậu còn thiếu đồ để ta dùng sao?

Ta chỉ nói với nàng: "Cô cô giúp ta trông coi cung Cảnh Thái, không cần đi theo bản cung. Bản cung chỉ dẫn theo Vãn Lương và Triêu Thần là được."

"Vâng." Nàng vâng lời gật đầu.

"Mấy ngày nay chuyện cung Cảnh Thái đành phiền đến cô cô vậy."

"Nương nương cứ yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ chú ý ." Dứt lời, nàng lại nói "Lần trước nương nương đuổi hai cung tỳ đến phòng giặt nên phủ nội vụ lại điều tới hai cung tỳ mới. Nô tỳ đã an bài họ làm việc ở bên ngoài, chuyện trong này không cho họ nhúng tay vào."

"Ừ." Ta trả lời, Phương Hàm làm việc luôn nghiêm cẩn. Nàng sợ người khác cố tình sắp xếp những người này vào cung của ta làm cơ sở ngầm.

Lúc ra cửa ta thấy Triêu Thần chạy tới khẽ nói: "Nương nương, Tích tần chờ ở bên ngoài đã lâu."

Ta hơi ngơ ngẩn, Thiên Lục?

Vãn Lương đi tới bên cạnh ta nhưng cũng không nói gì.



Ba người chúng ta đi ra thì nhìn thấy Thiên Lục chỉ dẫn theo một mình Cúc Vận đang đứng. Thấy ta ra, hai người các nàng vội hành lễ.

Nhìn nàng một cái ta hỏi: "Tích tần đến cung bản cung sớm như vậy làm gì? Hôm nay không phải đến cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu sao?"

Nàng chỉ cúi đầu cười: "Không phải nương nương cũng muốn đến cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu sao? Tần thiếp qua đây để đi cùng nương nương."

Ta nhìn nàng nghi ngờ, tốt đẹp gì mà muốn cùng ta đi chứ. Ta nhìn đằng sau nàng thì thấy Ngọc tiệp dư đang vịn tay cung tỳ đi tới đây.

Còn Thiên Lục vẫn cười như trước: "Đêm qua hoàng thượng bị bệnh còn đến cung Cảnh Thái, mọi người trong cung đều ngưỡng mộ nương nương."

Trong lòng ta chấn động, thì ra nàng đến sớm như vậy vì muốn biết đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm đến cung ta làm gì sao? Hừ, nàng cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm tới hỏi tội ta chăng? Lửa giận trong lòng chợt bùng lên, ta bước nhanh tới vung tay tát cho nàng một cái thật mạnh rồi giận dữ nói: "Tích tần còn dám đề cập chuyện này sao, hôm qua trời lạnh như thế mà ngươi cũng dám đưa hoàng thượng đi Lam hồ ngắm cảnh, hoàng thượng bị bệnh thì tội ngươi không thể thoát!"

Tất cả mọi người đứng cạnh đều kinh hãi, Vãn Lương và Triêu Thần cúi đầu đứng im, ngay cả các cung nhân đi ngang qua đều sợ đến ngây dại.

Cúc Vận suýt nữa thì kêu lên sợ hãi nhưng ta nhíu mày nhìn nàng khiến nàng càng thêm hoảng sợ mà không dám lên tiếng.

Chắc hẳn Thiên Lục không thể nào nghĩ được đột nhiên ta lại ra tay đánh nàng nên một tay nàng che bên mặt đỏ nhìn ta kinh ngạc. Một lát sau, nàng chậm rãi cười. Ta biết nàng muốn xem ta giải quyết chuyện này ra sao.

Bao nhiêu người nhìn thấy ta ra tay đánh sủng phi của hoàng thượng.

"Nương nương..." Ta nhìn thấy Ngọc tiệp dư chạy tới kéo ta nói "Nương nương người hiểu lầm rồi, hôm qua không phải Tích tần muội muội đưa hoàng thượng đi mà Tích tần muội muội tới Lam hồ khuyên hoàng thượng trở về."

Ta thu tay về nhìn sang nàng nói: "Sao? Bản cung trách lầm Tích tần ư?" Ta cúi xuống nói to "Vô liêm sỉ, hôm qua ai nói Tích tần kéo hoàng thượng tới hồ để cho hoàng thượng bị lạnh?"

Vãn Lương đứng phía sau lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Nương nương thứ tội, nô tỳ nhất thời nghễnh ngãng nghe lầm. Nương nương thứ tội!"

"Người đâu mang Vãn Lương xuống, không có lệnh của bản cung ba ngày không cho cơm ăn, chỉ cho nước uống!" Nói xong lại quay sang Thiên Lục hạ giọng nói "Bản cung nhất thời ra tay vì hiểu lầm ngươi, mong Tích tần không để bụng."

Thiên Lục nhìn Ngọc tiệp dư đứng cạnh ta, ánh mắt hiện lên sự tức giận nhưng vẫn cắn răng nói: "Tần thiếp không dám, vì nương nương quan tâm long thể của hoàng thượng nên mới có thể... mới có thể nhất thời ra tay."

Người trong cung tới đưa đem Vãn Lương xuống, chỉ nghe tiếng Vãn Lương van xin: "Nương nương, nô tỳ nhất thời nhiều chuyện, nương nương xin người tha cho nô tỳ, nương nương..."

Ta không quay đầu lại, chỉ bàn tay giấu trong áo khẽ siết chặt.

Ta nhìn lên mặt Thiên Lục cười lạnh một tiếng nói: "Bản cung hơi mạnh tay, có điều Tích tần xinh đẹp như thế, nếu để lại chút dấu vết trên mặt sợ hoàng thượng thấy sẽ không tốt. Triêu Thần, đi lấy thuốc mỡ tốt nhất đến." Ta liếc nhìn Triêu Thần, nàng hiểu ý vội vâng lời đi xuống.

Ngọc tiệp dư vội giảng hòa nói: "Đúng như nương nương nói, chẳng qua là hiểu lầm mà thôi. Tích tần muội muội là người thông minh sao lại nhắc chuyện này với hoàng thượng chứ?"

Thiên Lục sắc mặt ngày càng khó coi nhưng cũng chỉ dám cắn môi nói: "Vâng, tần thiếp sao dám nhắc tới."

Ta cười lạnh trong lòng, đánh ngươi một cái xem ngươi dám nói gì không.

Ngọc tiệp dư lại nói: "Nương nương, còn phải đi cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu, chúng ta đi nhanh thôi."

Ta gật đầu nói: "Chúng ta đi trước vậy, chút nữa để Triêu Thần tới sau." Nói dứt lời, ta nhìn Thiên Lục một cái rồi bước tới phía trước.

Ngọc tiệp dư vội bước theo sau, Thiên Lục và Cúc Vận cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo. Ta không ngồi kiệu loan thì nàng cũng không dám, chỉ để kiệu loan đi theo phía sau.

Ngọc tiệp dư đi bên cạnh ta, ta liếc nhìn sang nàng khẽ nói: "Chuyện hôm nay cảm ơn tỷ tỷ."

Nàng mím môi cười, bình thản nói: "Nương nương nói quá lời rồi, nhưng sao nương nương lại ra tay đánh nàng?"

Ta cười yếu ớt: "Không phải nhìn thấy ngươi ở sau lưng nàng sao? Có điều bản cung cảm thấy kỳ lạ, sao tỷ tỷ cũng đúng lúc xuất hiện ở đây?" Hôm nay nếu không phải Ngọc tiệp dư tới, ta thật không dám đánh nàng vì sợ đánh trước người làm chứng không đúng.

Nàng hạ giọng nói: "Nương nương thất sủng trong hậu cung, hôm qua hoàng thượng bị bệnh mà nương nương lại không đến cung Thiên Dận thăm hỏi, hơn nữa suốt đêm hoàng thượng ở cung Cảnh Thái nên tần thiếp cũng lo lắng..."

Nàng vừa nói xong thì ta chấn động.

Thực sự không nghĩ tới, hôm qua phát sinh nhiều chuyện như vậy mà cũng có thể lan truyền nhanh như vậy!

Hậu cung này, thứ không thiếu nhất chính là truyền miệng cực nhanh.

Chắc hẳn trong hậu cung ai nấy đều muốn thấy sự thất sủng để cười nhạo ta?

Cũng nhờ nàng lo lắng mới có thể tình cờ thấy Thiên Lục, biết rằng với tính cách của Thiên Lục chắc là muốn chọc giận ta. Có điều nàng không ngờ tới nửa đường lại xuất hiện một Ngọc tiệp dư đến giảng hòa. Nàng mà còn không thoát được chuyện này chỉ thể hiện nàng hẹp hòi. Thiên Lục ơi, lần này ta cũng không để cho nàng thoát ra dễ dàng đâu!

Trước đây do ta không cẩn thận nên mới có thể rơi vào cạm bẫy nàng đặt cho ta. Lần này, ta sẽ trả lại cho nàng nguyên vẹn.

Ngọc tiệp dư ngước mắt nhìn ta một cái, lại nói: "Nương nương, bệnh hoàng thượng sao rồi?"

Nàng không hỏi vì sao Hạ Hầu Tử Khâm đến cung của ta mà chỉ hỏi hắn bệnh thế nào. Bây giờ nhìn thấy ta bình an, nhất định nàng cũng biết hắn tới không phải để hỏi tội ta.

Quay đầu lại nhìn về phía Thiên Lục, ta nói: "Nếu không phải Tích tần kịp thời khuyên hoàng thượng trở về, sợ là bệnh tình của hoàng thượng còn chưa lạc quan như thế đâu. Bây giờ bản cung cảm thấy bản cung thực sự nóng nảy, còn ra tay đánh ngươi nữa."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét