Dạo này lên face mình gặp lại khá nhiều bạn cũ của lớp Đại học. Lúc ấy giật mình nhớ ra mình ra trường cũng 12 năm rùi. Ai mà nghĩ thời gian cứ vùn vụt trôi như thế. Mình thì vẫn nghĩ mình chẳng thay đổi gì nhưng mà nhiều bạn đã chẳng còn nhận ra mình. Ai cũng kêu mình khác quá.
Sao mà không khác được, một cô gái thanh xuân mơn mởn hồi 21,22 tuổi, da trắng mũm mĩm, người tròn vo với một bà cô già 34 tuổi, da đen thùi và gầy giơ xương chứ?
Ngày đó mình nhiệt tình, bộc trực, yêu ghét để lộ hết ra mặt, vui buồn cũng vẽ lên trán. Còn bây giờ mình thu lại và nhút nhát như một con ốc sên, chỉ một cái chạm tay cũng đủ khiến mình rụt vào sợ hãi. Mình thờ ơ với cái xấu, chẳng mảy may xúc động vì cái đẹp, cảm xúc chai lì theo thời gian.
Cuộc đời dạy cho mình nhiều thứ và cũng lấy đi nhiều thứ quá, nên rốt cục chả biết là mình đã được hay mất nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét