Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 121 : Một ân tình cho Cố gia

"Đàn phi." Hắn bỗng nhiên gọi ta.

Ta cả kinh vội xoay người lại nhìn hắn, tay hắn bỗng nhiên đưa tới nắm lấy tay của ta khẽ siết chặt rồi cười nói với vẻ trêu tức: "Trẫm phát giác ngươi càng ngày càng thông minh, điều này làm cho trẫm cảm thấy có một chút uy hiếp."

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu của hắn cười nhạt: "Nô tì dù thông minh thì chẳng qua cũng chỉ trong lòng bàn tay của người."

Hắn hừ khẽ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Một lát sau nghe Lưu Phúc ở bên ngoài nói: "Nương nương, Vương thái y tới."

Hạ Hầu Tử Khâm ở đây nên Lưu Phúc đương nhiên gọi ta. Chắc y còn tưởng rằng Hạ Hầu Tử Khâm đang ngủ.

Ta quay đầu lại nói: "Mời Vương đại nhân vào đi."

Sau đó, ta nghe thấy tiếng cửa mở rồi Vương thái y bước nhanh vào quỳ xuống nói: "Thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Đàn phi nương nương."

Ta đứng dậy lùi lại nói: "Thái y mau xem long thể của hoàng thượng một chút, hoàng thượng nói đầu rất đau đớn."

Nghe vậy, y vội đứng lên bước lại gần bên giường.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn nhắm mắt như trước. Vương thái y cẩn thận xem mạch cho hắn, một lát sau mới nói: "Thần cả gan đề nghị hoàng thượng ngày mai nghỉ ngơi một ngày."

Ta hoảng sợ vội hỏi: "Bệnh của hoàng thượng rất nghiêm trọng sao?"

Nghe ta hỏi như vậy Vương thái y mới nói: "Nương nương không cần lo lắng, thần chỉ muốn hoàng thượng nghỉ ngơi một ngày. Hoàng thượng đã bớt sốt, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thì bệnh đau đầu tự nhiên sẽ đỡ."

Thì ra là như vậy, làm cho ta còn tưởng rằng bệnh tình của hắn rất nghiêm trọng.

Người nằm trên giường đột nhiên nói: "Có phải Vương thái y đã già rồi nên mắt mờ không?"

Ta cả kinh, nhìn thấy Vương thái y cũng kinh ngạc xoay người lại, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không mở mắt chỉ lạnh lùng nói: "Cơn sốt của trẫm chưa bớt, bệnh này cũng không phải nghỉ ngơi là khỏe được."

Ta ngạc nhiên.

Vương thái y lập tức hiểu được chuyện gì vội cúi đầu nói: "Vâng, đích xác là thần đã già nên mắt mờ. Hoàng thượng sốt hai ngày không giảm..."

Lúc này hắn mới nói: "Ừ, ngươi xuống trước đi."

"Vâng, thần xin cáo lui." Vương thái y lau mồ hôi, luống ca luống cuống lui xuống.

Ta nhìn người trên giường, hắn không mở mắt nhưng tay ra hiệu ý bảo ta tiến lại. Ta bước tới cầm tay hắn thì nghe hắn nói: "Đàn phi biết trở lại nói với Thái hậu thế nào rồi chứ?"

"Vâng." Ta trả lời, nhưng sao ta vẫn cảm thấy lần này, người hắn muốn gạt không chỉ riêng gì thái hậu?

Một lát sau hắn lại ho khan. Ta vỗ nhẹ ngực cho hắn nói: "Hay là hoàng thượng nghỉ ngơi một ngày đi được không?"

Dù sao hắn cũng muốn thái y nói rằng dù có nghỉ ngơi thì bệnh cũng không đỡ nhiều nên có nghỉ ngơi một ngày cũng không có gì đáng ngại .

Hắn lại lắc đầu nói: "Thực sự bệnh của trẫm cũng không phải rất nghiêm trọng, mấy ngày gần đây chính sự nhiều lắm, trẫm không thể nghỉ ngơi."

Ta mới nhớ tới dường như chuyện triều chính từ đầu năm đến giờ vẫn rất bận rộn. Lúc đó, trời giá lạnh lại còn tuyết tai nên tình hình dân chúng rất nghiêm trọng. Nhưng bây giờ lại không biết hắn lo lắng điều gì.

Tuy nhiên ta đương nhiên sẽ không hỏi hắn chuyện này, ta chỉ nói : "Vậy để nô tì bóp đầu cho hoàng thượng." Nói xong ta buông tay hắn ra rồi đưa tay lên trán hắn nhẹ nhàng xoa.

Hắn không nói lời nào, ta cũng không nói lời nào, chỉ chăm chú xoa nhẹ thái dương cho hắn.

Ngoại trừ thỉnh thoảng ho khan, hắn chẳng nói thêm một tiếng nào khiến ta cứ nghĩ hắn đã ngủ rồi.

Ta định rút tay lại thì trong nháy mắt đó bàn tay hắn đưa lên kéo tay của ta lại khẽ nói: "Trẫm cho rằng, hôm nay ngươi đến để hỏi chuyện của Cố Khanh Hằng."

Ta còn đang ngơ ngẩn thì đột nhiên hắn ngồi dậy, mở mắt ra chằm chặp nhìn ta.

"Vì sao ngươi không hỏi chuyện của hắn?"

Hắn hỏi như vậy nhưng lại làm ta khó hiểu. Chẳng phải hắn rất ghét ta có quan hệ với Cố Khanh Hằng sao? Sao bây giờ lại tốt thế, chủ động hỏi ta chuyện này.

Ta cắn môi nói: "Hoàng thượng khai ân giảm hắn hai mươi roi là trong lòng nô tì đã thay hắn cảm tạ người rồi, vì thế cũng không cần hỏi nữa."

Hắn hừ khẽ một tiếng nói: "Trẫm vốn muốn đánh hắn thêm hai mươi roi nữa cơ."

Ta không khỏi cười vì biết là hắn nói đùa .

Hắn bước xuống giường, ta hơi kinh hãi vội vàng đứng dậy theo thì nghe hắn nói: "Kỳ thực hai mươi roi kia giảm hay không cũng chẳng sao, ngươi cho rằng mẫu hậu thực sự sẽ đánh chết hắn sao? Hừ, đây chính là con trai độc nhất Cố Địch Vân đó."

Ta im lặng không nói, mặc dù thái hậu thích thế lực Diêu gia hơn nhưng chắc hẳn bà cũng sẽ suy nghĩ đến việc cân bằng thế lực giữa các đại thần.

Hắn đi tới phía trước vài bước lại nói: "Mẫu hậu làm việc này chẳng qua là tạo cơ hội cho trẫm trao một ân tình cho Cố gia mà thôi.

Ta hơi kinh ngạc, xem ra trong chuyện chính sự mẹ con họ vẫn nhất trí một lòng. Vì giang sơn nhà Hạ Hầu mà mẹ con họ đều đồng lòng như thế.

Ta bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện hắn giả bộ bệnh trước mặt thái hậu, vậy thì chuyện đó là vì cái gì?
Ta đuổi theo bật thốt lên hỏi: "Vậy... vậy hoàng thượng sẽ tin hắn tư thông với cung tỳ sao?"

Hắn bỗng nhiên liếc nhìn ta một cái khiến tim ta đột nhiên đập nhanh, ta cúi đầu xuống nghĩ có phải ta không nên hỏi điều này không?

Hắn cũng không trách cứ ta chỉ cười nhẹ một tiếng nói: "Trẫm cho rằng, nếu hắn thật sự thích cung tỳ trong hậu cung của trẫm thì trẫm cũng đồng ý ban cho hắn!"

Không để cho ta kịp có phản ứng gì, hắn kéo tay của ta đi nhanh ra ngoài.

Còn ta vẫn đang nghĩ tới lời hắn vừa nói.

Ban cung tỳ cho Cố Khanh Hằng ư, vậy Cố đại nhân kia sẽ khinh thường thân phận các nàng thế nào đây? Lúc trước ông ta chẳng phải đã nghĩ về ta như thế sao? Có điều chắc chắn Cố Khanh Hằng sẽ không đồng ý.

Hắn chính là người cố chấp như vậy đấy.

Lưu Phúc thấy chúng ta đi ra thì kinh hãi, vội xoay người lại lấy áo lông cừu rồi đuổi theo choàng lên người cho hắn khẽ nói: "Đêm lạnh lắm, hoàng thượng còn không đi ngủ sao?"

Hắn "Ư" một tiếng nói: "Các ngươi đều lui xuống đi."

Lưu Phúc sợ run lên nhưng cuối cùng cũng phải vâng lời lui xuống.

Chỉ trong chốc lát toàn bộ trong ngoài cung Thiên Dận trở nên vắng vẻ vô cùng, ngoại trừ những chiếc đèn lồng đu đưa trong gió thì chẳng còn một người nào.

Hắn kéo ta đứng trên hành lang dài ngoài cung Thiên Dận, một tay vịn lan can cẩm thạch, ánh mắt nhìn về xa xa phía trước. Vào mùa này trời đêm không có nhiều sao, khắp nơi là một màu đen tuyền.

Ta liếc xéo nhìn hắn, hắn bỗng nhiên nói: "Ngươi và Cố Khanh Hằng là thanh mai trúc mã nhỉ."

Lời của hắn tựa như cảm thán.

Ta chỉ gật đầu.

Hắn lại nói: "Cùng nhau lớn lên..."

Ta chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trầm xuống, phải chăng hắn đang nhớ lại Phất Hi năm đó?

Vì thế mới có thể nói thanh mai trúc mã. Vì thế, mới nói cùng nhau lớn lên. Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn ta hỏi: "Nhưng, ngươi chưa từng yêu hắn sao?" Ta kinh ngạc nhìn nam nhân có nét mặt tuấn mỹ, ta thực muốn hỏi, vậy thì ngươi và Phất Hi thì sao? Ngươi có yêu nàng không?

Bàn tay bị hắn cầm hơi run lên, trong lòng ta tự cười nhạo mình ngốc quá. Nếu hắn không yêu Phất Hi thì làm sao trong mộng cũng gọi tên của nàng? Nếu không phải yêu nàng thì làm sao hắn lại sủng ái Thiên Lục chứ?

Nếu hắn không yêu nàng thì sao vừa rồi lại hỏi ta như vậy...

Ta cười khổ một tiếng nói: "Chữ yêu này quá mức sâu xa, năm đó nô tì còn trẻ nên cũng không biết ý nghĩa sâu sắc của nó."

Bên tai ta lại nhớ tới câu nói của Cố Khanh Hằng, Tam nhi của ta rốt cuộc trưởng thành...

Giọng hắn ôn nhu như thế, tiếng cười trong veo như gió.

Nhớ tới chuyện đó trong lòng ta giống như bị thứ gì khẽ chạm vào chợt đau nhói.

Nhưng cũng chỉ là nói vậy mà thôi. Ta lại ngơ ngẩn, nếu lúc này hắn hỏi ta có yêu hắn hay không, ta phải trả lời như thế nào?

Cũng may hắn chỉ khẽ cười yếu ớt, tay kéo ta vào lòng mà không hỏi ta gì cả.

Tay ta bất giác luốn vào trong chiếc áo lông cừu vòng tay ôm lấy hắn. Bàn tay chạm vào mảng thêu rồng phượng trước ngực hắn đột nhiên hơi đau.

Ta khẽ gọi hắn: "Hoàng thượng..."

"Gì?" Hắn hỏi lại rồi cúi đầu nhìn ta.

Ta khẽ hít một hơi nói: "Hoàng thượng còn đau đầu không?"

Hắn như run lên chỉ nói một chữ "Ừ".

Ta ngước mắt nhìn khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt đó lại khiến cho ta có một cảm giác mông lung. Rõ ràng gần trong gang tấc nhưng dường như làm thế nào cũng không chạm tới được.

Chẳng biết tại sao lúc yên tĩnh ở chung một chỗ với hắn, ta luôn luôn nhớ tới tiên sinh của ta, nhớ tới Tô Mộ Hàn.

Khi đó ta và hắn chỉ cách một màn trướng, từ ba năm trước tới ba năm sau.

Còn bây giờ, cuối cùng ta đã có thể vén màn trướng kia ra nhưng người thì đã không còn nữa.

Nhưng ta và Hạ Hầu Tử Khâm rõ ràng gần như vậy, thậm chí ta có thể ôm hắn nhưng trái tim của chúng ta cách xa nhau.

Có phải vì trong lòng hắn đã có một người nên dù ta cố gắng bao nhiêu hắn cũng chỉ thấy ta đứng bên hắn mà không phải ở trong tim hắn?

Gió lạnh lẽo thổi vào mặt khiến ta có cảm giác mát lạnh.

Tỉnh táo đi. Tỉnh táo mau.

Ta bất giác cười khổ, ai nói đế vương không có tình yêu chứ?

Hắn có.

Có điều người hắn yêu đã ra đi vào năm năm trước...

Trong lòng từ từ đau đớn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét