Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 115 : Trả thuốc mỡ cho Thiên Lục

Thiên Lục sắc mặt trắng bệch như bị gió thổi qua mặt. Chỉ có bên mặt bị ta đánh lộ ra sắc hồng không tự nhiên.

Nàng cắn môi nói: "Long thể hoàng thượng an khang mới là phúc khí của chúng ta, đây là việc tần thiếp phải làm." Cúc Vận đi bên nàng chẳng còn chút vênh váo tự đắc nào chỉ một mực cúi đầu, ngay cả nhìn ta một cái cũng không dám. Ta nghĩ nàng cũng sợ, Thiên Lục là sủng thiếp ta còn dám đánh hướng chi một cung tỳ nho nhỏ như nàng?

Tới cung Hi Ninh, lúc đi vào Diêu phi liếc mắt một cái thì nhìn ra. Ánh mắt của nàng thực sự rất tinh, nhìn thấy ngay một bên mặt Thiên Lục bị ta đánh đỏ. Vừa định ní gì thì nghe thấy thái giám bên ngoài kêu: "Thái hậu giá lâm —— "

Nàng vội im miệng, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ với thái hậu.

Cung tỳ đỡ thái hậu ngồi xuống rồi bà mới phất tay nói: "Miễn lễ cả đi."

"Tạ ơn thái hậu." Mọi người cảm tạ rồi mới sôi nổi ngồi xuống.

Ánh mắt Diêu phi vẫn nhìn Thiên Lục, mím môi cười đứng lên nói: "Ôi, mặt Tích tần muội muội bị sao thế? Sao lại giống như bị ai đánh vậy?"

Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng. Trên mặt Thiên Lục lộ ra một tia kinh ngạc kính đáo. Lại nghe thái hậu nói: "Bây giờ trong hậu cung này, còn có ai dám động đến Tích tần đây?"

Rõ ràng trong lời thái hậu nói có sự châm chọc.

Ta biết, từ trước đến nay thái hậu không thích nàng.

Từ lúc nàng bắt đầu cam tâm tình nguyện làm thế thân của Phất Hi thì trong lòng thái hậu luôn có sự bất mãn đối với nàng. Nếu hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm không đột nhiên đến cung của ta nói những lời đó ta còn chẳng biết tại sao hắn ngồi ở Lam hồ một mình mà không ai dám tới khuyên. Sợ là mọi người đều biết, hoàng thượng và thái hậu có chuyện nên không dám tới. Chỉ có Thiên Lục dám ra mặt làm kẻ xấu mà thôi.

Tính toán thời gian Triêu Thần cũng sắp tới, ta đứng dậy quỳ xuống nói: "Thái hậu bớt giận, nô tì nhất thời hiểu lầm nên đánh Tích tần."

Lời vừa nói ra chỉ nghe xung quanh một loạt tiếng rì rầm nổi lên. Trên mặt Diêu phi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng riêng thái hậu vẫn bình thản chẳng có chút ngạc nhiên nào, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ai gia rất tò mò vì sao Đàn phi đánh Tích tần?"

Ta cúi đầu nói: "Nô tì tưởng Tích tần đưa hoàng thượng đến hồ khiến cho long thể hoàng thượng bị bệnh, không nghĩ ra lại trách lầm nàng, thì ra nàng đi khuyên hoàng thượng trở về ."

Nghe ta nhắc đến chuyện hôm qua, trên mặt thái hậu hiện lên sự không vui, hừ khẽ một tiếng nói: "Đàn phi quả thực quá xúc động rồi."

"Thái hậu thứ tội."

Ta đang nói thì nghe bên ngoài có cung tỳ bẩm: "Thái hậu, cung tỳ của cung Cảnh Thái đến, nói là Đàn phi nương nương kêu nàng đưa thuốc mỡ tới cho Tích tần tiểu chủ."

Thái hậu nói: "Ngươi đi lấy vào đây."

"Vâng." Cung tỳ vâng lời đi xuống, chỉ chốc lát thì mang hộp thuốc mỡ kia vào.

Thái hậu kêu ta đứng lên, ta đứng dậy cầm hộp thuốc mỡ cung tỳ đưa rồi giả vờ kinh ngạc kêu khẽ một tiếng: "Ôi."

"Sao vậy?" Thái hậu nhíu mày hỏi.

Ta vội xoay người lại, trình hộp thuốc mỡ trên tay lên, cố ý lúng túng nói: "Nô tì kêu cung tỳ đi lấy thuốc mỡ tốt nhất tới nhưng không nghĩ tới lại lấy hộp này."

Ta nói dứt lời thì thái hậu nhìn xuống chiếc hộp trên tay ta, mặt biến sắc.

Ta thấy Thiên Lục cũng nhìn qua, bàn tay đang đặt trên gối của nàng đột nhiên nắm lại. Ta nói: "Chiếc hộp này nguyên là do Tích tần đưa cho nô tì, nô tì thấy hộp đẹp nên vẫn đặt ở trong tẩm cung. Không ngờ hôm nay cung tỳ trong cung lại lấy ra. Dùng thuốc mỡ Tích tần đưa để chữa cho nàng thật khiến người ta chê cười nô tỳ. Hay là để nô tỳ sai người đi đổi hộp khác."

Diêu phi cũng là người khôn khéo, nhìn thấy ở đây nhiều người thay đổi sắc mặt liền biết ngay thuốc này có chỗ khác thường. Nàng bèn đứng dậy cười nói: "Đàn phi muội muội nói sai rồi. Thuốc mỡ này không phải lấy đến để chữa vết thương trên mặt Tích tần sao? Còn lo ai đưa cho ai làm gì, trước tiên cứ thoa vết thương rồi hãy nói."

Nàng nói rồi giơ tay lấy chiếc hộp trên tay ta mở nắp ra, bỗng nhiên nhíu mày quay đầu lại nói với thái hậu: "Thái hậu, thuốc này... hộp thuốc mỡ này e là không thể dùng, là vị thanh lương mà hoàng thượng kiêng kị nhất." Nàng còn không quên xoay người lại trêu ghẹo nói: "Sao trong cung Tích tần muội muội còn có thuốc mỡ như vậy chứ? Nhưng ngàn vạn lần không được dùng nhé, bằng không hoàng thượng sẽ không đến chỗ của ngươi đâu."

Lời của nàng vừa nói xong thì mọi người đều khẽ cười rộ lên.

Ta cười yếu ớt, lặng yên nhìn về phía thái hậu.


Chỉ thấy ánh mắt của bà lạnh lùng nhìn Thiên Lục phía dưới, trên mặt hơi tức giận.

Không phải Thiên Lục muốn Hạ Hầu Tử Khâm nghĩ ta là người của Cố Địch Vân sao? Vậy ta cũng lộ ra chuyện nàng là người của Cố Địch Vân cho thái hậu thấy. Ta cũng muốn xem sau này ở hậu cung nàng có thể làm gì nữa!

Nếu không phải nàng dùng chiêu kia thì hôm nay ta còn không nghĩ ra phương pháp như vậy. Nói đến cùng, ta còn phải cám ơn nàng.

Diêu phi lại đóng nắp lại đặt hộp thuốc mỡ kia trước mặt Thiên Lục cười nói: "Hộp thuốc này mặc dù đẹp nhưng bản cung khuyên ngươi nên giấu kỹ mới tốt." Những lời của nàng toàn sự đắc ý.

Nàng chỉ cho rằng ta cố ý lấy thuốc mỡ kia ra là bởi vì trong thuốc mỡ có vị thanh lương chứ không hế biết, thuốc mỡ này có xuất xứ khác.

Nhưng nàng không biết không sao, quan trọng là thái hậu đã biết.

Đây là cống phẩm đặc thù do Nam Chiếu đưa tới, tin chắc hoàng thượng và thái hậu có ấn tượng sâu đậm.

Cuối cùng thái hậu cũng nói: "Nếu Đàn phi đã sai người đưa thuốc tới thì Tích tần dùng trước đi."

Diêu phi làm như kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Thế nhưng thái hậu..."

Thái hậu khẽ ho một tiếng cắt ngang lời Diêu phi nói: "Ai gia cho rằng, mặt Tích tần như hoa như ngọc kia rất quan trọng!"

Mọi người phía dưới đều cười cười nhưng chẳng ai dám nói gì.

Sắc mặt Thiên Lục ngày càng trắng, thái hậu kêu cung tỳ bên ngoài nói: "Còn không bôi thuốc giúp Tích tần?"

Cung tỳ vội vâng lời lấy thuốc mỡ đi tới khẽ nói: "Mong tiểu chủ nghiêng người để nô tỳ bôi thuốc cho người.

Ta nhìn thấy hai tay Thiên Lục nắm chặt nhưng người nàng không cử động. Ta đang nghĩ, chẳng lẽ nàng dám ngang nhiên không thực hiện lời thái hậu sao?

Đúng lúc này thì nghe thấy có người bên ngoài nói: "Nương nương, Vinh phi nương nương, người đi chậm một chút!"

Ta ngạc nhiên không biết lúc này Thiên Phi tới làm cái gì? Vừa nghĩ tới hắn là Cúc Vận đi mời gọi nàng tới. Nhưng cho dù nàng tới thì cũng không làm được gì. Chỉ cần thái hậu nhận định Thiên Lục là người của đại học sĩ thì Thiên Phi còn thoát được sao?

Mặc dù trong bụng nàng có long thai thì sao chứ? Hậu cung này ai cũng biết, thái hậu thiên về thế lực Diêu gia hơn.

Đang nghĩ ngợi thì đã thấy Thiên Phi đi đến cửa, nàng quỳ xuống hành lễ với thái hậu: "Thái hậu..."

Thái hậu không đứng dậy chỉ nói với người bên cạnh: "Còn không đỡ Vinh phi đứng lên?"

Các cung tỳ tiến tới đỡ nàng, nàng lại nói: "Thái hậu, thuốc mỡ Tích tần đưa cho Đàn phi là của thần thiếp đưa cho nàng .

Ta kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt, nàng lại còn nói là nàng đưa sao?

Trên mặt Thiên Lục cũng chia lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

"Sao?" Ngón tay đeo chỉ giáp thật dài của Thái hậu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn bình thản hỏi: "Sao Vinh phi vội vội vàng vàng đến vì việc này? chẳng qua là một hộp thuốc mỡ mà thôi."

Đích xác, trong mắt người khác thì chẳng qua là một hộp thuốc mỡ mà thôi. Có điều trong lòng Thiên Phi và Thiên Lục đều biết rõ đó là vật của Cố phủ. Vật như vậy vốn không nên lấy ra nhưng Thiên Lục tự cho là thông minh muốn kéo ta xuống nước, không nghĩ tới hay lại hóa dở.

Thiên Phi biến sắc vội nói: "Nô tì cũng mới biết Tích tần đưa cho Đàn phi hộp thuốc mỡ có vị thanh lương."

Thật khéo nhỉ, trực tiếp nói nàng vội vã đến là bởi vì biết trong thuốc mỡ có vị thanh lương. Xem ra nàng giả vờ như không biết chuyện vật này là do hoàng thượng thưởng cho đại học sĩ. Ta cũng thật sự muốn xem nàng sẽ giải thích ra sao.

"Thuốc mỡ này vốn là lần trước thần thiếp không cẩn thận ngã bị thương nên một tiểu cung tỳ trong cung mượn cơ hội lấy lòng nô tì dâng tặng. Đúng lúc Tích tần tới thăm hỏi mà thần thiếp đã có thuốc rồi, thần thiếp biết Tích tần rất thích hoa mai mà trên nắp hộp thuốc lại khắc hoa mai rất tinh xảo nên mới tặng lại cho Tích tần." Nàng cúi đầu nói từng câu từng chữ.

Ta đích thực hơi giật mình, nàng cho rằng đẩy việc này lên đầu một cung tỳ thì tỷ muội các nàng có thể thoát thân sao? Thực sự là buồn cười, thái hậu là người dễ bị gạt như vậy ư?

Quả nhiên, thái hậu nghe vậy cũng không nói gì. Thiên Phi nói là của cung tỳ trong cung nàng, nói như vậy chẳng qua là muốn vu oan cho người khác, việc này nàng làm thực sự không thỏa đáng.

La lạnh lùng nhìn nàng, chẳng qua với trí tuệ của Thiên Phi mà có thể thể nghĩ ra phương pháp như vậy cũng coi như làm khó nàng rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét