Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 139 : Bà lo lắng chuyện gì?

Ta cắn môi, nói không nên lời.

Một lát sau sự tức giận của thái hậu từ từ giảm đi, bà phất ống tay áo xoay người nói: "Đứng lên đi."

"Tạ ơn thái hậu." Ta đứng lên lại nghe bà nói: "Ngươi cũng đừng trách ai gia nói nặng lời, hoàng thượng đăng cơ bốn năm mà vẫn chưa có con nối dõi, ai gia cũng rất lo lắng. Tuyển tú cho các ngươi tiến cung để sinh con nối dõi cho thiên triều ta, đó là trách nhiệm của các ngươi! Chuyện tiền triều hẳn ngươi cũng đã biết rõ rồi."

Tay ta giấu trong tay áo nắm lại, ta hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Bà nói bà gấp gáp như vậy là vì lo lắng chuyện nối dõi của nhà Hạ Hầu. Ta đương nhiên biết rõ những lời này thật ra cũng ám chỉ chuyện tiền triều năm xưa. Nếu không phải vua Gia Thịnh không có con nối dõi thì cũng chưa đến lượt nhà Hạ Hầu lên ngôi...

Bỗng nhiên ta ngừng suy nghĩ lại, có những việc ta không nên nghĩ nhiều quá. Mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm giành được hoàng vị như thế nào thì bây giờ thiên hạ cũng là của nhà Hạ Hầu. Mà ta thân là hậu phi thì càng không nên suy đoán chuyện này. Nhưng hôm nay qua những lời thái hậu nói với ta thì dường như bà không chỉ lo lắng về việc nối dõi của hoàng thượng mà còn có chuyện khác nữa.

Rốt cuộc là cái gì thì ta không nghĩ ra được.

Ta cúi đầu đứng bên cạnh thái hậu, bà lại không nói thêm gì nữa, một lát sau mới bình thản nói ra một câu: "Chỉ còn cách sinh nhật thoàng thượng một tháng nữa thôi."

Ta hơi kinh hãi, mới nhớ ra ngôi vị hoàng hậu còn trống, chắc hẳn thái hậu sẽ phải vất vả nhiều hơn. Rồi ta lại nhớ tới lời Cố Khanh Hằng nói trong vườn Thượng Lâm, đến lúc đó các nước khác đều phái người sang chúc mừng, thậm chí có thể chính hoàng đế các nước cũng đích thân tới.

Kỳ thực ta cũng hiểu chuyện thái hậu lo lắng.

Đang nghĩ ngợi thì đã thấy thái hậu xoay người nói với ta: "Diêu phi gặp chuyện, hẳn ngươi vừa hồi cung nên cũng chưa sang cung Trữ Lương thăm nàng, vậy cùng ai gia đến đó đi." Nói dứt lời bà đã đi trước.

Ta vội đi theo khẽ hỏi: "Thái hậu, tình hình Diêu phi thế nào?"

"Chẳng qua bị kinh động, không có gì nguy hiểm." Bà bình thản nói. Thiển nhi ở bên ngoài, thấy bà đi ra vội bước tới đỡ bà.

Ta không nói gì chỉ chăm chú đi theo sát sau bà.

Vừa rồi lúc tiến vào, thấy bà đang thoải mái nằm trên trường kỷ cho cung tỳ cắt sửa móng tay ta đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Ngày xưa bà vẫn thương yêu Diêu phi nhất, vậy mà bây giờ nàng xảy ra chuyện thái hậu lại có thể bình thản như vậy. Từ lời bà nói ta cũng biết được bà chưa từng đến thăm Diêu phi, chỉ kêu cung tỳ đi hỏi thăm tình hình hoặc là truyền thái y tới hỏi.

Đi thẳng ra ngoài, thái hậu chưa hề nhắc đến chuyện của Dụ thái phi nên ta cũng đương nhiên hiểu mà không hỏi.

Tới cửa cung Trữ Lương, từ xa đã nhìn thấy mấy tần phi từ trong cung đi ra, thấy chúng ta tới ai nấy đều nhu thuận hành lễ. Thái hậu cũng không nhìn các nàng chỉ đi thẳng vào bên trong.

Lúc đến cửa lại thấy một người đi ra, ta liếc mắt nhìn hóa ra là Thư quý tần đã lâu không gặp.

Ta thấy sắc mặt của nàng cũng không tốt lắm, chỉ khom người hành lễ với chúng ta: "Tần thiếp tham kiến thái hậu, Đàn phi nương nương.

Thái hậu ừ rồi hỏi: "Diêu phi sao rồi?"

"Bẩm thái hậu, nương nương đã tỉnh rồi, hoàng thượng đang ở bên trong." Lúc nàng nói lời này thì lẳng lặng liếc ta, khóe miệng hơi mỉm cười.

Ta cũng không quan tâm nhìn nàng cười, bây giờ Diêu phi mang long thai chứ không phải Thư quý tần nàng, nàng có cái gì mà vui vẻ chứ.

Nghe vậy, thái hậu không nói thêm gì nữa chỉ bước vào.

Ta định đi theo thì lại nghe Thư quý tần nói: "Sao nương nương lại cười, người không nóng lòng sao?"

Ta cười khẩy nói: "Bản cung thấy ngươi cũng không vội nhỉ, vậy thì sao bản cung phải nóng lòng."

Sắc mặt của nàng biến đổi, vừa định nói gì thì bị ta ngắt lời nói: "Xem ra Thư quý tần đã quên chuyện lần trước bị hoàng thượng giam cầm. Vậy thì hôm nay bản cung nhắc lại cho người nhớ, ở trong cung không nên nói nhiều." Dứt lời ta không thèm nhìn nàng mà đi vào bên trong.

Người phía sau không nói gì, nhưng ta cũng cảm thấy sự tức giận của nàng.

Nghĩ lại lúc ta mới vào cung chỉ là một cung tỳ nho nhỏ mà nàng đã là quý tần nương nương cao cao tại thượng. Khi đó nàng rất kiêu ngạo, khiến cho ta bây giờ nghĩ lại cũng vẫn cảm thấy hơi hồi hộp. Chỉ là tiếp xúc rồi mới biết, cho dù nàng thân là quý tần thì cũng phải dựa vào người khác mà sống thôi.

Nhưng Tang Tử ta lại không muốn sống cuộc sống như thế.

Thái hậu quay đầu nhìn thấy ta vẫn đi theo sau thì cũng không nói thêm gì nữa.

Đi vào có cung tỳ vội vã đi ra vén mành cho chúng ta, khi mặt cung tỳ ló ra ta mới biết thì ra là Quyến nhi: "Thái hậu, Đàn phi nương nương." Nàng khẽ hành lễ.

Thái hậu phất phất tay, nàng vội lui lại bên cạnh. Chắc là người bên trong cũng nghe thấy động tĩnh, ta vừa đi qua mành vào thì đã nghe giọng hắn vọng tới: "Sao mẫu hậu cũng tới? Trẫm nghe cung tỳ nói đêm qua người ngủ không được nên hôm nay bị mệt. Trẫm thấy hay là người về nghỉ ngơi đi, ở đây cũng không có việc gì đâu."

Lời của hắn khiến ta giật mình bèn ngoái đầu lại nhìn Quyến nhi một cái. Thì ra thái hậu lấy lý do như vậy, vì thế mà không đến cung Trữ Lương sao? Vậy thì bây giờ vì sao lại tới?

Ta đi vào bên trong, hành lễ với hắn: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Ta nhìn vào trong giường thấy một nữ nhân nằm nghiêng, hơi thở thật yếu ớt vọng đến.

Thái hậu bước tới phía trước ngồi xuống trước giường, thân thiết hỏi: "Diêu phi sao rồi?"

"Thái hậu..." Nàng định ngồi dậy thì lại bị thái hậu ấn người xuống: "Được rồi, mấy nghi thức xã giao này cũng không cần làm."

Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta một cái, mím môi chẳng nói một câu. Ta hơi lúng túng đành bước tới phía trước nói: "Mới hồi cung thì nghe tỷ tỷ xảy ra chuyện, không biết bây giờ tỷ tỷ đỡ hơn nhiều chưa?"

Nghe vậy, ánh mắt của nàng mới nhìn đến ta khóe miệng như cười như không bình thản nói: "Thật phiền muội muội quan tâm, bản cung đã không sao rồi." Lúc nàng nói lời này thì lặng lẽ nhìn sang Hạ Hầu Tử Khâm.


Sao ta lại không biết nàng luôn tức tối trong lòng vì hậu cung nhiều phi tần như vậy mà lần này Hạ Hầu Tử Khâm đến vườn Thượng Lâm lại chỉ đưa có mình ta đi.

Năm Nguyên Quang thứ hai, nàng đi sau hắn còn hắn lại về trước nàng. Bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm dẫn theo ta đi nhưng vì nàng mà bỏ ta về cung. Chỉ dựa vào việc này thì dù nàng có chuyện cũng coi như không.

Cho nên nàng mới có thể cười, mới có thể khách khí với ta như vậy.

Ta mím môi cười: "Nếu tỷ tỷ không sao thì tốt quá, hoàng thượng cũng không cần lo lắng quá mức."

Nàng cười yếu ớt không nói gì.

Ta lại nghe thái hậu nói: "Ai gia chờ đợi ngày này đã lâu rồi, bây giờ ngươi mang long thai thì phải giữ gìn, không được để xảy ra chuyện gì."

Bà vừa nói xong thì mặt Diêu phi đỏ ửng lên, bỗng nhiên thái hậu quay đầu lại nói: "Diêu phi vừa mới tỉnh, sức khỏe còn yếu, có nhiều người sẽ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đúng lúc ai gia đang rảnh rỗi nên sẽ ở lại trò chuyện với nàng."

Ta nhìn thấy rõ trong mắt Diêu phi hiện lên một tia không vui, lại nghe thái hậu nói: "Hoàng thượng đã ở đây nửa ngày rồi, ban ngày còn vội vã hồi cung nên hẳn cũng đã mệt. Long thể quan trọng, người về cung nghỉ ngơi đi."

Thái hậu cũng đã nói như thế thì Diêu phi khó mà nói thêm điều gì, chỉ cắn môi nói: "Đúng vậy, hoàng thượng nên về cung nghỉ ngơi, thần thiếp ở đây đều bình an."

Ta nhìn hắn một cái, thấy hắn gật gật đầu rồi nói với thái hậu: "Vậy trẫm đi về trước, mẫu hậu cũng đừng ở lại quá muộn." Nói rồi thì xoay người đi ra.

Thái hậu liếc mắt nhìn ta, ta vội hành lễ rồi đi theo hắn ra.

"Cung tiễn hoàng thượng, Đàn phi nương nương." Quyến nhi đứng sau bức rèm che hành lễ với chúng ta.

Ra đến bên ngoài, Triêu Thần và Khởi Tuyết thấy ta đi ra cùng với Hạ Hầu Tử Khâm thì sợ run lên vội vàng hành lễ với hắn: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

Hắn phất tay một cái rồi vẫn đi thẳng về phía trước.

Ta liếc mắt nhìn hai cung tỳ, Triêu Thần hiểu ngay nên kéo tay áo Khởi Tuyết lại, cả hai chỉ dám đi sau khá xa.

Lý công công vừa rồi không biết đi đâu, bây giờ mới thấy y đuổi theo sau khẽ nói: "Hoàng thượng khởi giá về cung Thiên Dận sao?"

Hắn hơi chần chờ nhưng lại lắc đầu nói: "Chưa hồi cung vội, trẫm... Đàn phi." Hắn bỗng nhiên gọi ta.

Ta hơi kinh hãi vội bước tới, hắn hạ giọng nói: "Tới đây đi cùng trẫm một lúc."

Nghe vậy, Lý công công chỉ có thể biết chuyện mà lui lại.

Ta tiến lên đi bên cạnh hắn, liếc nhìn người bên cạnh thấy hắn khẽ chau mày, sắc mặt cũng không tốt. Hắn không nhìn ta chỉ đột nhiên đưa tay sang nhẹ nhàng cầm tay của ta nhưng vẫn chẳng nói lời nào như trước.

Ta mấp máy môi, ta cũng không biết phải nói gì để phá tan bầu không khí quái dị này đành để tùy ý hắn kéo đi từ từ.

Trên đường, các cung nhân tình cờ gặp chúng ta đều tự giác tránh sang bên cạnh, khom người hành lễ với chúng ta.

Mấy cung tỳ và công công đi theo phía sau chúng ta ở đằng xa, chẳng ai dám nói một câu.

Lúc này ước chừng đã qua giờ Thân, trời đã tối mịt. Ánh đèn lồng treo trên những hành lang dài chiếu ánh sáng lên những đường nét rõ ràng trên mặt hắn thành một quầng sáng mờ. Trong nháy mắt ta hơi hốt hoảng, dường như chúng ta còn đang ở trong vườn Thượng Lâm chứ chưa từng quay về cung.

Ôi.

Ta khẽ cười một tiếng, thì ra ta vẫn còn lưu luyến đến vậy.

Chúng ta lẳng lặng đi, chẳng biết đi được bao lâu thì đột nhiên hắn dừng lại. Ta khẽ giật mình, nhìn theo ánh mắt của hắn thấy hắn đang nhìn nghiêng sang.

Ta nhìn theo hướng ánh mắt của hắn. Trong ánh sáng u ám dường như thấy một khóm hoa màu hồng. Mặc dù chưa từng nhìn gần, nhưng chỉ cần liếc mắt thì ta liền nhận ra đó là hoa "Nguyệt nguyệt hồng" do Bắc Tề tiến cống. 

Ta còn nhớ rõ lần đó ta gặp Tiểu Đào ở chỗ này, còn bị hắn bắt gặp, hắn còn cố nghiêm mặt cho ta thấy nhưng kì thực là muốn biết tình hình của Dụ thái phi.

Nhưng bây giờ ta lại hiểu thêm một tầng ý nghĩ nữa của hắn.

Bởi vì đây là cống phẩm của Bắc Tề. Hơn một tháng nữa sẽ có người Bắc Tề đến thiên triều chúc thọ hắn. Ta chăm chú nhìn hắn, nửa khuôn mặt của hắn chìm trong bóng tối. Quả thực ta không hiểu trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng chỉ dừng lại một chút rồi hắn lại kéo ta đi tới phía trước.

Kỳ thực đối với chuyện Phất Hi, ta vẫn canh cánh trong lòng nhưng ta biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi hắn. Ta chỉ không biết ở trong lòng của hắn, rốt cuộc ta chiếm vị trí như thế nào, có tư cách để hỏi chuyện về Phất Hi hay không?

Đi một lát thì mới thấy phía trước đã là Lam hồ.

Hắn cũng không dừng bước lại mà kéo ta đi thẳng tới tiểu đình giữa hồ. Đi trên chiếc cầu thật dài, gió lạnh trên mặt hồ chợt thổi tới làm cho người ta bất giác run lên. Ngày ấy hắn ngồi hai canh giờ ở Lam hồ, thời tiết lúc đó lạnh hơn so với bây giờ, vậy mà không hiểu hắn đã chống đỡ được bằng cách nào?

Hắn kéo ta ngồi xuống rồi mới thở phào một hơi thật dài, đặt hai tay lên lan can đằng sau, ngửa đầu nhắm mắt lại. Ta xoay người nhìn dáng vẻ thoải mái của hắn cũng muốn đưa tay dựa vào nhưng không ngờ vừa giơ tay lên thì một cơn đau truyền tới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét