Gió thổi mãi, không ngừng trên mái ngói
Bầy chim non nép cánh trước cuồng phong
Những cành lá rung lên vì sợ hãi
Lạnh tràn về hun hút giữa sáng đông
Mây ảo não khoác lên màu xám xịt
Từng căn nhà trơ trọi đứng buồn hiu
Những chiếc lá khô vàng rơi rụng xuống
Chẳng nằm yên giữa gió xoáy muôn chiều
Đông đã đến, giá băng tràn khắp lối
Người đi qua hối hả chuyện riêng mình
Ngõ vắng hoang tiếng ai cười lạc lõng
Rớt giữa lòng phố một cõi lặng thinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét