Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 125 : Bà nói hắn thích ta

Hỏi ta trả lời như thế nào, ta còn có thể nói như thế nào chứ? Nếu thái hậu không cho ta đi, ta dám cố ý đi sao? Ta lại càng không biết, nếu giữa ta và thái hậu có chuyện thì rốt cuộc hắn sẽ giúp ta hay là giúp thái hậu đây?

Ta nghiêm cẩn cúi đầu nói: "Nô tì nghe lời thái hậu."

Dường như thái hậu không ngờ ta sẽ nói như thế, trong lúc nhất thời hơi giật mình. Bà vịn tay của ta đứng lên đi tới bên cửa sổ, cười nói: "Hoàng thượng mới là thiên tử, sao Đàn phi lại nói nghe lời ai gia?"

Ta cũng kinh ngạc, không hiểu thái hậu nói thế rốt cuộc là có ý gì.

Ta không hiểu bà muốn ta đi hay ở lại.

Bà đã buông tay ta ra, hộ giáp dài trên tay khẽ chạm vào chậu u lan đặt trên bệ cửa sổ. Lúc này nó còn chưa nở hoa, chỉ có một đám lá dài xanh mướt.

Ta suy nghĩ một lát mới nói: "Thái hậu là mẫu hậu của hoàng thượng, quyết định của người đương nhiên vì hoàng thượng. Lần này hoàng thượng đến vườn Thượng Lâm để xem vũ lâm quân tập luyện, đưa nô tì theo cũng có nhiều bất tiện. Thái hậu suy nghĩ đương nhiên chu toàn hơn so với nô tì."

Nghe vậy, bà mới chậm rãi xoay người lại nhìn ta.

Ta cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của bà. Tay ta bất giác khẽ siết lại, lời ta nói không ổn hay sao, nếu không sao bà lại nhìn ta như thế?

Trong lòng đang khẩn trương thì thấy bàn tay bà đưa tới, vỗ nhẹ nhàng vào mu bàn tay ta nói: "Đàn phi, ngươi quả là người thông minh. Chuyện ai gia suy nghĩ cũng chính là việc này."

Thái hậu khẽ thở dài một tiếng, xoay người ngồi xuống trước bàn.

Ta bước theo đứng bên cạnh bà.

Thực ra trong lòng ta biết rõ, bà suy nghĩ không chỉ riêng chuyện này. Đối với việc Hạ Hầu Tử Khâm đưa ta đi mà không mang theo Diêu phi, nếu trong lòng bà không có băn khoăn thì mới là lạ. Nhưng, nhìn nét mặt vừa rồi của bà ta còn như nhìn thấy một chút lo lắng gì đó.

Nhưng, ta cũng không nói ra.

Một lát sau mới nghe bà nói: "Ngày mai ngươi cứ đi theo, ai gia hiểu rõ hoàng thượng đang tuổi khỏe mạnh, có một số việc ai gia cũng không cần biết."

Lời của bà vừa nói xong thì mặt ta nóng rực.

Đang tuổi khỏe mạnh, ai nghe mà không hiểu ý thái hậu nói chứ?


Ánh mắt của bà lại nhìn ta, tay kéo tay của ta khẽ mỉm cười nói: "Ai gia nhìn thấy hoàng thượng thích ngươi. Nhưng cuối cùng ngươi có thể giữ được trái tim của hoàng thượng hay không?"

Bàn tay bị bà nắm run lên, trái tim đập thình thịch.

Vì sao hôm nay thái hậu nói những lời kỳ lạ như vậy.

Bà nói hắn thích ta.

Bà nói muốn ta giữ lấy trái tim hoàng thượng...

Ta vẫn cho rằng những lời như vậy bà nên nói với Diêu phi chứ không phải nói với ta.

Nhưng có thể vì Diêu phi không giữ được trái tim của hắn nên thái hậu mới chịu để ta đi?

Vậy thế lực của Diêu gia thì sao? Bà cũng không cần sao?

Muốn ta giữ lấy trái tim Hạ Hầu Tử Khâm mà phía sau lưng ta chẳng có thế lực nào. Phải chăng thái hậu nói vậy là muốn dựa vào ta?

Những suy nghĩ trong lòng ta không ngừng trào ra, người trước mặt bỗng nhiên cười nhạt một tiếng hỏi: "Đàn phi do dự cái gì?"

Ta kinh hãi, vội nghiêm mặt nói: "Nô tì không có."

Bà ừ rồi lại nói: "Ngày chín tháng ba là ngày sinh nhật của hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thành sẽ rất náo nhiệt..."

Tính ra sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm cách bây giờ gần hai tháng. Có điều dù thái hậu nói sẽ náo nhiệt mà trong giọng nói của bà lại chẳng có chút náo nhiệt nào chứ?

Không lẽ ngày chín tháng ba sẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Nghĩ đến đó, trong lòng ta lại trở nên lo lắng. 

"Đàn phi này." Bà nhìn ta chậm rãi nói: "Ai gia đã hỏi qua công công của kính sự phòng biết hoàng thượng chưa lâm hạnh ngươi. Có một số việc ngươi cũng phải chủ động một chút."

Ta giật mình không ngừng nhìn bà, bà muốn ta...

Nhưng, chuyện đó hắn cũng có thể khắc chế được thì sao ta có thể...

Ta vẫn cảm thấy, hôm nay thái hậu hết sức kỳ lạ.

Thấy ta không trả lời, bà lại kéo ta nói rất nhiều chuyện, đơn giản như hoàng thượng bị bệnh vài ngày mà chưa được nghỉ ngơi thật tốt nên khi đến vườn Thượng Lâm uyển ta phải chăm sóc người cho tốt.

Ta đều nhất mực nghe theo.



Hôm đó, ta ở cung Hi Ninh đúng một ngày.

Lúc đi ra cung Hi Ninh, sắc trời đã hơi tối. Phương Hàm thấy ta ra cũng không hỏi ta và thái hậu đã nói chuyện gì. Ta cũng không muốn nói chuyện, trong lòng phức tạp ngẫm nghĩ những lời hôm nay thái hậu muốn nói với ta.

Ta cho rằng, dù thái hậu không ghét ta nhưng bà cũng không thích ta.

Nhưng hôm nay bà đang tính toán điều gì?

Lúc đi ra cung Hi Ninh, chợt nghe có người gọi ta: "Đàn phi."

Ta ngước mắt lên thấy Diêu phi được cung tỳ đỡ đang đi tới. Phương Hàm đứng bên cạnh lập tức hành lễ với nàng. Ta hỏi: "Tỷ tỷ lại đến nói chuyện với thái hậu sao?"

Nàng cười nhạt một cái hơi lúng túng nói: "Bản cung đến trước nhưng nghe nói muội muội ở đây nên lại trở về. Hôm nay thái hậu và muội muội nói chuyện cũng khá lâu nhỉ." Giọng nàng bình thản nhưng không che giấu được sự bất mãn. Ta cười nhạt một tiếng. Cho tới bây giờ, chỉ có nàng Diêu phi là có thể ở trong cung Hi Ninh lâu như vậy, hôm nay đã có thêm ta. Nhưng dù nàng tức giận cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Ta nói: "Thái hậu tìm bản cung là vì chuyện cùng hoàng thượng đến vườn Thượng Lâm." Tin chắc nàng cũng đã nghe nói tới việc này, chờ nàng hỏi thì không bằng ta nói ra trước.

Quả nhiên nghe ta nói, sắc mặt của nàng càng khó coi. Ta nhớ tới lúc đi trên đường nghe Quyến nhi và Phương Hàm nói chuyện, chắc hẳn Diêu phi cũng trở thành trò cười của hậu cung vào sự kiện xảy ra ở năm Nguyên Quang thứ hai kia.

Có điều bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm chủ động nói muốn đưa ta đi.

Ta nhìn thấy bàn tay nắm khăn của nàng chậm rãi siết chặt, trong mắt hiện lên sự tức giận nhưng nàng vẫn cười nói: "Vậy lần này Đàn phi muội muội phải vất vả rồi. Không còn chuyện gì, bản cung vào cung Hi Ninh thăm thái hậu."

"Vâng, tỷ tỷ đi thong thả." Ta cười lui lại, nàng lại liếc mắt nhìn ta một cái rồi mới nhanh chóng bước đi qua ta. Lúc trở về cung Cảnh Thái, các cung nhân đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng cho ta.

Ta kêu bọn họ lui ra hết, lấy nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta cùng túi gấm mang theo bên người.

Buổi tối lại nhắc Phương Hàm, ta không ở trong cung nên không nên can thiệp vào chuyện của Thiên Phi và Thiên Lục. Về phần Vãn Lương thì kêu nàng càng phải cẩn thận.

Phương Hàm nhất mực vâng lời, ta biết nàng làm việc ta có thể yên tâm.

Tất cả mọi người đã lui xuống hết, chỉ còn một mình ta ngồi ở trên giường.

Trong hậu cung này, mười ngày nửa tháng không gặp mặt hoàng đế thực ra là chuyện bình thường. Biết đâu cả đời thấy hắn mới là đau thương?

Ôi, vậy so với các nàng ta có may mắn hơn chăng?

Lần đến vườn Thượng Lâm này chỉ có hai chúng ta, như vậy ta có thể bên hắn mỗi ngày.

Thái hậu muốn ta đi giữ lấy trái tim của hắn nhưng ta không biết ta có thể tới gần trái tim của hắn hay không.

Cả đêm ta không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, vừa hạ triều thì liền thấy Lý công công vội vã đến cung Cảnh Thái nói: "Nương nương chuẩn bị xong chưa, hoàng thượng kêu nô tài tới đón người."

Ta gật đầu, cùng Triêu Thần đi ra ngoài, nhìn thấy kiệu loan đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Triêu Thần đỡ ta lên kiệu, kiệu phu nhanh chóng nâng kiệu lên. Lý công công vội đuổi theo, đi phía bên phải ta khẽ nói: "Nương nương, nương nương thực sự có phúc khí."

Y cũng nói ta có phúc khí.

Ôi, nhớ tới năm xưa lúc ta còn là một cung tỳ nho nhỏ ánh mắt y nhìn ta thật cao ngạo làm sao.

Tay khẽ vén một góc màn kiệu lên ta cười nói với hắn: "Lý công công đang lấy lòng bản cung sao? Ngươi là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, trong cung này ai thấy ngươi mà không muốn nịnh nọt chứ."

Y nao nao hơi lúng túng rồi cười rộ lên: "Nương nương người nói đùa rồi, nô tài sao có thể so sánh với người chứ."

"Nhưng bản cung vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy công công, ngươi rất uy phong đấy." Còn dám nói muốn lấy đầu của ta nữa. Đang nói, ta thả màn kiệu xuống, che khuất đi khuôn mặt đang tái nhợt của y.

Triêu Thần bên cạnh nhịn không được cười rộ lên. Ta nghĩ nàng nhất định nhìn thấy bộ dáng chật vật kia của Lý công công. Ta dựa vào đệm mềm phía sau, qua tấm màn thả chỗ cửa sổ vẫn chưa thấy đến cung Thiên Dận. Không biết đã bao lâu, kiệu loan mới từ từ dừng lại, Triêu Thần vén rèm lên nói: "Nương nương, xuống kiệu đi ạ."

Ta ừ rồi đưa tay ra vịn lấy tay của nàng.

Ra đến bên ngoài ta mới nhìn thấy đã đi đến cửa cung.

Đội ngũ hộ giá xếp thẳng hàng từ cửa cung ra đến bên ngoài, dài đến nỗi ta không nhìn thấy cuối hàng là chỗ nào.

Phía trước là ngự giá màu vàng chói lọi, hắn chắp tay đứng trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn ta, khóe miệng nở một nụ cười.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét