Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 138 : Dụ thái phi gặp chuyện

Theo phản xạ ta ngóai đầu nhìn lại, Triêu Thần vội để đồ trong tay xuống đi tới mở cửa thì thấy một thái giám vội vàng chạy tới, sắc mặt y trắng bệch. Ta chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, như thể báo trước đã xảy ra chuyện không tốt.

Thái giám kia chạy tới, quỳ xuống nói: "Nương nương, trong cung xảy ra đại sự, hoàng thượng đã hồi cung rồi. Nô tài phụng mệnh đến báo với nương nương việc này, nếu nương nương muốn hồi cung thì bên ngoài có kiệu đưa người về."

Những ngón tay run lên, hắn nói gì vậy? Hạ Hầu Tử Khâm hồi cung sao?

Ta bước tới một bước, nghiêm nghị hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì?"

"Chuyệ đó... Nô tài không biết." Người phía dưới cúi đầu, run rẩy trả lời.

Ta đâu còn quan tâm y biết hay không nữa nhanh chóng bước ra ngoài.

"Nương nương..." Triêu Thần vội vàng chạy đuổi theo.

Ta trầm giọng nói: "Hồi cung!"

Tình Hòa cũng đuổi theo, thấy mặt ta âm trầm nhưng nàng hiểu chuyện nên không nói một lời nào.

Ta sai Triêu Thần thu thập một chút rồi lập tức dẫn người ra khỏi Ngự Túc uyển. Ngay trước cửa đã đậu sẵn một chiếc xe ngựa, ta không nói gì chỉ đi thật nhanh. Một người vén màn xe giúp ta khẽ nói: "Nương nương đi chậm một chút."

Giọng nói quen thuộc khiến ta bất ngờ nhìn lên, hóa ra là Cố Khanh Hằng.

Hạ Hầu Tử Khâm vội vã hồi cung nhưng lại cho Cố Khanh Hằng lưu lại bảo hộ ta khiến ta càng thêm lo lắng không yên.

"Nương nương..." Triêu Thần ở phía sau gọi ta, ta mới định thần lại, không nhìn người trước mặt nữa mà xoay người đi vào trong xe ngựa. Triêu Thần cũng tiến vào ngồi ở bên cạnh ta, nàng nhìn lén ta một cái nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Xe ngựa chạy nhanh dần, màn xe thấp thoáng bay lên theo những bánh xe gập ghềnh, phát ra những tiếng "phựt phựt". Lúc này, ta cũng chẳng còn lòng dạ nào đi ngắm cảnh sắc bên ngoài, hay tay căng thẳng nắm ở một chỗ.

Rốt cuộc có đại sự gì mà làm hắn vội vàng trở về như thế? Ngay cả thời gian báo cho ta cũng không có?

Ta cắn răng, buổi sáng còn dạy ta bắn tên, còn nói muốn ta làm đồ ăn chờ hắn buổi tối về ăn. Sao mới qua mấy canh giờ mà đã thay đổi hết như thế?

Xe ngựa chạy một đoạn đường rồi, ta ngồi bên trong cuối cùng nhịn không được, gọi lớn: "Cố thị vệ!"

"Nương nương có chuyện gì vậy?" Ngoài xe vọng đến giọng nói bình thản của Cố Khanh Hằng.

Ta thốt lên hỏi: "Rốt cuộc trong cung xảy ra chuyện gì?" Ta không biết thái giám kia có thật sự không biết hay không nhưng bây giờ ta hỏi Cố Khanh Hằng thì chắc chắn hắn sẽ không gạt ta.

Một lát sau mới nghe người bên ngoài nói: "Trong cung có người đến báo, nói Dụ thái phi vô ý rơi xuống nước."

Hắn xói xong thì ta kinh hãi, Dụ thái phi xảy ra chuyện?

Thảo nào, hắn lại khẩn trương như vậy.

Ta nhớ lại lần đó ở trên Lam hồ, hắn nói chuyện quanh co lòng vòng cho ta đi một vòng lớn để rồi rốt cục hắn muốn ta chính miệng nói ra bệnh tình của Dụ thái phi. Ta biết mặc dù hắn oán hận bà những làm sao hắn có thể quên được bà chính là mẹ ruột đích thực của hắn.

Vì thế, nghe nói Dụ thái phi xảy ra chuyện, hắn mới có thể nóng lòng như vậy. Nếu ngay cả ta cũng không có thời gian đến báo, vậy thì lẽ nào tình hình của Dụ thái phi rất nguy hiểm?

Nghĩ như vậy lại vội hỏi: "Vậy Dụ thái phi thế nào?"

Cố Khanh Hằng trả lời: "Nương nương, thuộc hạ cũng không biết rõ lắm."

Ta sửng sốt, đúng rồi hắn vẫn ở vườn Thượng Lâm, chắc cũng chỉ nghe nói mới biết chuyện này. Xem ra cụ thể thế nào thì phải chờ ta hồi cung mới biết được.

Cho dù trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm còn nhớ rõ hắn và Dụ thái phi là mẹ con nhưng thái hậu thì sao? Thái hậu vô cùng chán ghét Dụ thái phi. Bây giờ bà xảy ra chuyện, sao thái hậu lại phái người tới tận đây mà báo cho hắn chứ? Huống chi lúc ta và hắn xuất cung, bà còn kêu ta tới nói chuyện, nói muốn ta chiếm lấy trái tim của hắn, còn nói ta phải chủ động trong một số chuyện nữa. Bây giờ ta và hắn mới ở vườn Thượng Lâm không lâu, thái hậu không thể nào vì chuyện của Dụ thái phi mà vội vàng gọi hắn trở về.

Vậy thì còn có ẩn tình khác chăng?

"Nương nương, người sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Triêu Thần lo lắng nhìn ta.

Ta chậm rãi lắc đầu, có nghĩ nhiều cũng vô ích, cuối cùng cũng phải chờ ta hồi cung mới biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Ta vốn định hỏi thêm Cố Khanh Hằng nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi.

Mặc dù ngựa chạy không nghỉ nhưng xe về đến cửa cung cũng là lúc trời chạng vạng rồi.

Ta vội vã vào cung, đương nhiên ta không thể trực tiếp đến cung Vĩnh Thọ nên nghĩ tới nghĩ lui đành phải về cung Cảnh Thái trước. Phương Hàm ở trong cung mà, chắc hẳn nàng sẽ biết được chuyện gì.

Thấy ta trở về, tất cả mọi người ra nghênh đón. Ta kêu họ lui ra hết, chỉ lưu lại một mình Phương Hàm.

Nàng biết ta muốn hỏi điều gì nên không để ta hỏi trước đã nói: "Hoàng thượng đột nhiên hồi cung, chắc hẳn nương nương cũng đã nghe được một vài chuyện rồi, như chuyện Dụ thái phi trượt chân rơi xuống nước."

Ta nhìn nàng chằm chặp, thì ra chuyện Dụ thái phi rơi xuống nước là thật. Thế nhưng, nàng lại nói "Như", quả nhiên còn có những chuyện khác nữa.

Ta hơi ngẫm nghĩ rồi hỏi nàng: "Vậy hoàng thượng đi qua cung Vĩnh Thọ sao?"

Phương Hàm hơi run lên, lắc đầu nói: "Không, hoàng thượng hồi cung thì lập tức đến cung Trữ Lương. Cho tới bây giờ cũng chưa đi ra."

Ta kinh hãi, sao Dụ thái phi trượt chân rơi xuống nước mà hắn về cung lại đến cung Trữ Lương thăm Diêu phi?

Ta liếc xéo nhìn Phương Hàm, ta thật không nghĩ thì ra chuyện ẩn chứa đằng sau lại có liên quan đến Diêu phi.

Phương Hàm cúi đầu nói: "Có chuyện nương nương không biết, sáng nay Dụ thái phi và Diêu phi nương nương không hẹn mà gặp ở vườn hoa bên cạnh Lam hồ. Cũng không biết vì sao, Dụ thái phi thấy Diêu phi thì đột nhiên phát cuồng. Bà liều lĩnh xông tới đánh Diêu phi khiến các cung nhân sợ đến choáng váng. Sau đó không biết vì sao mà Dụ thái phi lại ngã xuống Lam hồ. May lúc đấy có thái giám biết bơi, nếu không thì hậu quả chắc là không tưởng tượng nổi."

Thì ra căn bản không phải là trượt chân rơi xuống nước.

"Vậy Diêu phi đâu?" Sức lực của nàng đâu có yếu ớt, hoàn toàn có thể đẩy Dụ thái phi xuống hồ, sao kết cục lại là ngược lại Hạ Hầu Tử Khâm đến thăm nàng chứ?

Sắc mặt Phương Hàm biến đổi, liếc nhìn ta một cái như muốn nói gì lại thôi. Trong lòng ta hơi chấn động nói: "Cô cô cứ nói đi đừng ngại."

"Nương nương..." Nàng khẽ gọi ta một tiếng mới nói tiếp: "Diêu phi bị khiếp sợ, ngất tại chỗ. "


Ta chợt đứng lên cười nói châm chọc: "Diêu phi là người có thể ngất vì chuyện đó sao?" Ta không tin một phút trước dám đẩy người xuống nước thì một phút sau lại ngã xuống ngất đi.

Nếu như đổi lại là Thiên Lục, ta còn dám tin. Nhưng nàng là Diêu phi, là Diêu Thuần, con gái của Diêu đại tướng quân!

Ý nghĩ xoay chuyển, là chủ ý của thái hậu sao? Lấy chuyện này để Hạ Hầu Tử Khâm trở về cung sớm hơn dự định?

Ôi, cuối cùng bà cũng hối hận vì trước đó đã chọn ta đi mà không phải là Diêu phi sao? Vì thế mới lại vội vã bồi thường nàng ta ư?

Ta khẽ siết tay lại thì nhìn thấy sắc mặt Phương Hàm hơi trầm xuống, khẽ nói: "Thái y đi kiểm tra, nói là bởi vì Diêu phi mang long thai nên không chịu được kinh động."

Tay ta run lên, mang long thai...

"Nương nương..." Phương Hàm lo lắng nhìn ta.

Trách không được thái hậu vội vàng kêu người đến báo gọi hắn về, cũng khó trách hắn về mà không tới cung Vĩnh Thọ lại chạy thẳng tới cung Trữ Lương.

Thì ra là vì nguyên nhân này!

Ta cười khổ một tiếng.

Ta vẫn cho là người kế tiếp mang thai tất nhiên sẽ là Thiên Lục, sao mà nghĩ tới lại là Diêu phi chứ.

Ta cụt hứng lui một bước, Phương Hàm vội đỡ lấy ta, khẽ gọi: "Nương nương..."

Lắc lắc đầu, cười nhạt: "Bản cung không sao."

Nàng vẫn không buông tay ta ra, một lát sau nói: "Nương nương, trong hậu cung này nếu người muốn ở thế vĩnh viễn bất bại thì nhất định phải có một đứa con của mình. Tốt nhất là một hoàng tử."

Chẳng biết tại sao, lúc nghe nàng nói những lời này, ta chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên sự đau xót.

Ta vẫn cho rằng chỉ cần hai người ở chung một chỗ thì tình cảm sẽ nảy sinh, chỉ cần đơn giản như vậy thôi.

Phải lấy đứa bé để củng cố địa vị của mình cũng không phải là biện pháp tốt nhất.

Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm sẽ suy nghĩ giống như ta sao?

Một giây trước còn lo lắng cho ta, dịu dàng với ta. Nhưng giờ phút này, hắn cũng đang ngồi lo lắng trước gường của nữ nhân khác, có thể còn đang cười vui vẻ vì hắn sắp có thêm một đứa con.

Quyền lực chốn hậu cung là nguyên nhân của mọi tội ác.

Mà không thể nghi ngờ gì đứa bé chính là tấm bùa hộ mệnh tốt nhất.

Ta chợt nhắm mắt, không nên nghĩ nữa, ta không nên nghĩ thêm gì nữa

"Nương nương, nương nương..." Bên ngoài vọng vào tiếng Triêu Thần.

Ta không mở mắt, chỉ nghe Phương Hàm bước ra hỏi: "Chuyện gì?"

"Cô cô, thái hậu phái người đến, mời nương nương sang cung Hi Ninh." Lời Triêu Thần không lọt vào tai ta một chữ nào.

Nhưng Phương Hàm xoay người lại đã thấy ta bước tới, nàng chần chừ gọi: "Nương nương..."

Ta cười lạnh một tiếng đi nhanh ra, nói: "Thái hậu đã phái người đến thì bản cung còn có thể không đi sao?"

Đi ra bên ngoài, ta mới biết người lần này tới cũng không phải là Quyến nhi mà là một cung tỳ trang điểm giống như Quyến nhi. Ả thấy ta ra, nhu thuận hành lễ nói: "Nô tỳ là Thiển nhi, thỉnh an Đàn phi nương nương."

"Miễn lễ." Ta nói xong thì thấy bên cạnh đã chuẩn bị sẵn kiệu loan, nhất định là dành cho ta.

Triêu Thần cùng Khởi Tuyết vội đi theo.

Màn kiệu rơi xuống thì kiệu được nâng lên, ta bất giác hỏi: "Không biết Thái hậu gọi bản cung gấp như vậy có chuyện gì quan trọng không?"

Thiển nhi ở bên ngoài cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là thái hậu nghe nói nương nương đã trở về, trong lòng nhớ mong nên muốn nói chuyện với người thôi."

Quả là ăn nói khéo léo nhỉ, ta chưa bao giờ biết ta và thái hậu lại có sự thân tình như thế đâu. Ôi, những cung tỳ bên cạnh thái hậu đều khó lường như nhau.

Tới cung Hi Ninh cung, ta kêu Triêu Thần và Khởi Tuyết chờ ở bên ngoài rồi đi theo Thiển nhi vào trong.

Lúc ta đi vào thì thấy thái hậu nhắm mắt lại nằm ở trên trường kỷ, một cung tỳ đang quỳ bên cạnh giúp bà cắt sửa móng tay. Ta hành lễ với bà: "Thần thiếp thỉnh an thái hậu."

Lúc đó bà mới mở mắt, phất tay cho cung tỳ bên người lui xuống nói: "Đàn phi tới thật nhanh."

Ta hơi lúng túng, đang không biết nên trả lời thế nào thì đột nhiên lại nghe bà nói: "Mặc dù lần này đi vườn Thượng Lâm chỉ ngắn ngủi một ngày nhưng rốt cuộc cũng ở một đêm với hoàng thượng. Không biết Đàn phi và hoàng thượng đã phát sinh chuyện gì chưa?"

Ta kinh ngạc, bà vội vã kêu ta đến chỉ vì muốn hỏi chuyện này sao?

Trên mặt ta bắt đầu nóng bừng lên, nhắc đến mấy chuyện riêng tư này ta vẫn ngượng ngùng bèn cúi đầu nói: "Thần thiếp và hoàng thượng vẫn chưa có... Chưa có..." Ôi, ta biết nói về chuyện này thế nào đây?

Lời của ta vừa dứt thì thấy thái hậu đi nhanh tới, kéo tay ta, vén ống tay áo lên nhìn dấu thủ cung sa trên tay. Sắc mặt bà biến đổi tức giận nói: "Ai gia nghe nói ngươi còn vào phòng tắm với hoàng thượng, vậy rốt cục là cung tỳ của ai gia có vấn đề hay là Đàn phi ngươi có chuyện!"

"Thái hậu bớt giận." Ta chợt quỳ xuống.

Bà vẫn giận không kìm được: "Vinh phi có long thai, bây giờ Diêu phi cũng có, người thông minh như ngươi sao vẫn không nghĩ ra chứ!"

Rốt cuộc ta giật mình.

Vì sao đột nhiên thái hậu còn lo lắng chuyện giữa ta và Hạ Hầu Tử Khâm hơn so với chuyện của Diêu phi...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét