Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 120 : Vu oan người khác


Triêu Thần ở phía sau vội vã hành lễ với ông ta.

Ông ta chẳng thèm nhìn nàng, chỉ đi nhanh tới chỗ ta. Triêu Thần muốn tiến tới nhưng thấy ta nháy mắt vội dừng lại.

Cố đại nhân đi tới nhìn ta chằm chặp lạnh lùng nói: "Thần tham kiến Đàn phi nương nương!" Trong lời nói của ông ta không che giấu được ý hận, nói từng câu từng chữ càng phát ra nồng đậm.

"Cố đại nhân." Thiên Lục đi lên phía trước nói "May mà lần này Cố thiếu gia vô sự, bằng không ta và tỷ tỷ nhất định sẽ không an lòng."

Ta hơi kinh hãi thấy lúc này Thiên Lục đã thay đổi thành một người khác hoàn toàn.

Cố đại nhân nhìn ta cười lạnh nói: "Tối độc phụ nhân tâm, nói như thế với nương nương cũng rất xác đáng! Chắc hẳn nương nương biết rõ hơn thần vì sao Hằng nhi tiến cung, nhưng không nghĩ nó lại có thể rơi vào kết cục như vậy! Nương nương cho rằng, có hoàng thượng ân sủng thì người làm việc mà không sợ gì sao?"

Ta liếc nhìn Thiên Lục châm chọc nói: "Cố đại nhân nói bản cung lòng dạ ác độc thì bản cung chỉ có thể nói mắt đại nhân bị mù!"

"Ngươi!" Ông ta chỉ vào ta nhưng không nói nên lời, chỉ có sự tức giận kia là chưa từng giảm bớt, ánh mắt nhìn ta như hận không thể phanh thây xé xác ta.

Thiên Lục vội hỏi: "Đại nhân, trước mắt Cố thiếu gia sao rồi? Tỷ tỷ của ta nhờ ta tới hỏi, nếu dược liệu không đủ dùng thứ gì ngài cứ nói."

Cố đại nhân lạnh lùng nói: "Đa tạ Vinh phi nương nương quan tâm, Hằng nhi là con trai duy nhất của ta, nhất định ta sẽ không để cho nó gặp chuyện không may!" Ông ta lại nhìn về phía ta cắn răng nói: "Xem ra nương nương sợ Hằng nhi ở trong cung làm hại đến thân phận của mình cho nên mới vội vã tìm cách diệt trừ nó sao?"

Ta ngẩn ra nhìn thấy trên miệng Thiên Lục có nét cười. Thật giỏi lắm, đổ hết trách nhiệm lên đầu ta. Trách không được lúc Thiên Phi lôi Cố Khanh Hằng vào mà cũng không sợ hãi. Đúng vậy, trước đây Cố đại nhân đã không ưa ta nên nếu nói ta dùng thủ đoạn thì đương nhiên ông ta sẽ tin mà không nghi ngờ gì.

Còn ta dù bây giờ nói việc này là chủ ý của Thiên Phi và Thiên Lục thì sợ rằng ông ta cũng sẽ không tin.

Nhưng ta cũng không muốn nói.

Cố đại nhân muốn tin tỷ muội các nàng thì cứ tin đi, có quan hệ gì với ta đâu?

Ta cười lạnh một tiếng nói: "Cố đại nhân nói đúng, bản cung còn cảm thấy hoàng thượng khai ân giảm đi hai mươi roi kia là nhẹ. Nếu là bản cung thì tội thị vệ tư thông với cung tỳ vốn không thể tha!"

Dứt lời, ta không nhịn bọn họ nữa mà xoay người bước đi.

Chắc hẳn lúc này, Cố đại nhân nhất định bị ta làm cho tức giận đến nổ ngực. Thiên Lục kia bởi vì đau lòng cho Cố Khanh Hằng mà càng hận ta hơn.

Triêu Thần vội đuổi theo, ta hơi hít một hơi thật sâu. Không nói đến hai người bọn họ nhưng cuối cùng ta vẫn quan tâm đến Cố Khanh Hằng. Chẳng qua theo lời Cố đại nhân nói thì ta cũng không khó nhìn ra được tình huống của hắn cũng không xấu lắm.

Cuối cùng chuyện này cũng là trong cái rủi vẫn còn có cái may.

Trở về cung Hi Ninh dùng bữa tối ta liền nhìn thấy Quyến nhi tiến vào nói: "Nương nương, thái hậu hỏi người có tới cung Thiên Dận thăm hoàng thượng không?"

Ta ngơ ngẩn một lát, đang yên lành sao thái hậu lại hỏi đến chuyện này?

Ta không khỏi hỏi ả: "Đêm nay hoàng thượng nghỉ qua đêm ở cung Thiên Dận cung sao?"

Ả gật đầu: "Vâng, nô tỳ đã sai người hỏi Lưu công công."

Ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Chút nữa bản cung sẽ tới." Thái hậu đột nhiên kêu Quyến nhi hỏi ta như vậy thì nhất định là có chuyện gì đó muốn ta tới cung Thiên Dận, không bằng ta cứ nhận lời trước đã.

Nghe vậy Quyến nhi mới quay đầu lại nhìn thì liền thấy một cung tỳ tiến vào, đặt thứ gì đó lên trên bàn rồi nghe Quyến nhi lại nói: "Thái hậu nói, nhân tiện nương nương đưa chén thuốc ho này cho hoàng thượng uống."

Ta nhìn hộp đựng dứng ăn trên bàn không khỏi cười nhẹ, thái hậu quan tâm đến hoàng thượng mà lại muốn ta đi chứ không chịu tự mình tới thăm.

Nhưng điều duy nhất ta không hiểu là không phải bà thương yêu Diêu phi nhất sao, vì sao không cho Diêu phi đi chứ?

Vừa nghĩ vậy thì thấy Quyến nhi khom người nói: "Nếu nương nương không còn việc gì, nô tỳ xin cáo lui trước."

Thấy ta gật đầu ả mới lùi bước đi xuống.

Triêu Thần bước tới phía trước nhấc nắp hộp đựng thức ăn lên rồi giơ tay khẽ chạm vào cạnh hộp nói: "Nương nương, xem ra chúng ta phải nhanh đến cung Thiên Dận cung, nếu chậm sợ là thuốc sẽ nguội mất."

Ta gật gật đầu rồi sai nàng ra ngoài chuẩn bị kiệu loan.

Triêu Thần trở về rất nhanh nói kiệu loan sớm đã được chuẩn bị xong rồi. Ta biết ngay là do thái hậu chuẩn bị nhưng cũng không nói ra. Ta kêu Triêu Thần cẩn thận cầm hộp đựng thức ăn rồi mau chóng đi ra cửa.

Triêu Thần đỡ ta lên kiệu loan, trong nháy mắt lúc màn kiệu sắp sửa buông xuống, ta ngăn lại nói với nàng: "Đưa đồ cho ta đi." Bên ngoài trời rất lạnh, nếu để ở ngoài sẽ rất nhanh nguội.

Triêu Thần vội vâng lời đưa hộp đựng thức ăn qua.

Ta cẩn thận ôm vào trong ngực rồi mới cảm thấy kiệu loạn từ từ được nâng lên.

Ta tựa ở trên gối mềm khẽ nhắm hai mắt lại. Cả ngày hôm nay ta quả thực hơi mệt, quá nhiều chuyện dồn dập xảy tới.

Không biết trải qua bao lâu mới thấy kiệu loan chậm rãi dừng lại, Triêu Thần nhấc màn kiệu lên khẽ nói: "Nương nương, tới rồi."

Ta chuyển người, nàng vội cầm lấy đồ trên tay ta rồi tay kia mới đỡ ta bước xuống.

Chúng ta đi lên bậc thềm thì thấy Lưu Phúc đứng chờ nói: "Lão nô tham kiến nương nương."

Ta miễn lễ cho y rồi hỏi: "Hoàng thượng ở trong cung sao?"

Y vội đáp: "Vâng, nương nương tới vừa đúng lúc. Hoàng thượng mới từ ngự thư phòng trở về, bây giờ đang nghỉ ngơi. Lão nô thông báo trước cho người một tiếng." Nói rồi xoay người muốn đi vào.

"Lưu công công." Ta kêu y lại nói: "Không cần, Lý công công đâu đi đâu rồi? Bản cung tự mình đi vào là được."

Lưu Phúc xoay người lại cười nói: "Hoàng thượng sai Tiểu Lý Tử xuất cung đến Cố phủ, không có ai ở bên trong, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi nên không ai dám đi vào."

Ta hơi kinh ngạc, không ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại sai Lý công công đi Cố phủ. Nghe Lưu Phúc nói, hắn vừa mới trở về tẩm cung nên chắc chẳn Lý công công cũng xuất cung không lâu. Nhưng Lưu Phúc cũng nói, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi nên không ai dám đi vào. Vậy thì vì sao thấy ta tới y lại dám đi vào thông báo?

Nghĩ vậy thì lại mỉm cười, hắn biết ta sẽ đến chăng?

Thế là ta liền nói với Lưu Phúc: "Nếu hoàng thượng nghỉ ngơi thì không cần thông báo." Rồi ngoái đầu nhìn lại nói với Triêu Thần: "Ngươi chờ ở ngoài, đưa đồ cho bản cung."

"Vâng." Nàng đáp lời đưa hộp đựng thức ăn qua cho ta.

Lúc xoay người lại ta thấy Lưu Phúc đã khẽ đẩy cửa ra cho ta.

Ta bước vào trong, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào mặt. Hắn bị bệnh nên chắc là trong cung phải đốt thêm lò sưởi.

Ta không nói lời nào khẽ khàng đi vào. Hắn nằm trên long sàng, có lẽ đang ngủ. Ta đi vào mà ngay cả chân mày hắn cũng chẳng động đậy. Ta đặt đồ lên bàn rón rén bước vào định chỉnh lại chăn cho hắn. Đột nhiên hắn giơ tay lên trán nói: "Tiểu Lý Tử, đầu trẫm đau đớn vô cùng."

Ta kinh hãi vừa định kêu tuyên thái y thì lại nghe hắn nói: "Ngươi vừa đi, có thấy Diêu gia có động tĩnh gì không?"

Diêu gia?

Ta kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, không phải hắn kêu Lý công công đến Cố phủ sao? Đột nhiên hắn hỏi đến Diêu gia làm gì?

Thấy ta không nói gì hắn mở choàng mắt ra. Nhìn thấy ta đứng bên cạnh giường, ánh mắt hắn căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Đàn phi, sao lại là ngươi?"

Ta vội nói: "Thái hậu muốn nô tì đưa thuốc ho cho hoàng thượng, Lưu công công ở bên ngoài nói người đang nghỉ ngơi nên nô tì không dám cho hắn vào quấy rầy."

Không biết là có phải vì ta nhắc tới "Thái hậu" mà sự tức giận trong mắt hắn rốt cuộc tan đi. Hắn nhìn sau ta lạnh lùng nói: "Mẫu hậu muốn ngươi mang đến?"

Ta biết, hắn nhất định muốn nhìn xem thái hậu hay người cung Hi Ninh có đến hay không, kết quả là khiến cho hắn thất vọng rồi bởi vì chỉ có mình ta tới.

Ta gật đầu tiến tới dìu hắn, hắn đưa tay lên miệng ho một tràng dài, mày nhăn lại thành một đường độn khởi tay đặt bên môi ho khan một phen, đỡ ngạch chặt túc nổi lên chân mày. Ta nhớ ra hắn vừa nói nhức đầu lắm nên bảo: "Nô tì tuyên thái y tới để xem bệnh cho hoàng thượng."

Thấy hắn không nói gì ta đi ra cửa gọi Lưu Phúc, y vội bước tới hỏi: "Nương nương có chuyện gì vậy?"

Ta nói: "Hoàng thượng không thoải mái, ngươi đi tuyên thái y đến cung Thiên Dận đi."

Nghe vậy, y biến sắc vội vàng đi ngay.

Ta quay người lại đi tới bên cạnh bàn, lấy chén thuốc trong hộp đựng thức ăn bưng ra đưa cho hắn nói: "Hoàng thượng dậy rất đúng lúc, nếu không thuốc này lại phải đi hâm nóng nữa rồi."

Hắn nhận chén thuốc, ngước mắt nhìn ta rồi khẽ hỏi: "Tay ngươi làm sao vậy?"

Ta bất giác nhìn tay phải của mình. Hắn tinh mắt thật, vừa rồi ta dung tay trái mà hắn cũng phát hiện ra sao? Sao ta luôn cảm thấy dù ánh mắt của hắn có nhìn lung tung nhưng những điều quan trọng đều không thoát khỏi tầm mắt hắn?

Nghĩ vậy ta liền muốn cười.

Hắn thấy ta không trả lời lại hỏi thẳng: "Trẫm chưa từng nghĩ thì ra chép kinh văn lại mệt mỏi như vậy?"

Ta ngẩn ra ngẫm nghĩ nhưng cũng không đề cập tới chuyện cổ tay bị thương chỉ cười nói: "Nô tì đã lâu không chấp bút nên có chút không quen, nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ tốt thôi."

Hắn "Ư" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, chỉ ngửa đầu uống hết chén thuốc.

Ta đặt chén thuốc lên trên bàn rồi dìu hắn dựa vào đệm mềm, giơ tay lên chạm vào trán của hắn, cơn sốt đã bớt. Hắn nhìn ta một cái nhưng cũng không nói lời nào. Ta nói: "Hôm nay thái hậu hỏi nô tì, bệnh tình hoàng thượng thế nào."

Lúc này mặt hắn mới hơi thay đổi hắn bình thản nói: "Vậy ngươi nói sao?"

"Nô tì chỉ trả lời đúng như sự thật, đêm qua ho rất nhiều, lúc lâm triều còn đang sốt." Ta vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của hắn. Không biết có phải ảo giác của ta hay không nhưng ta nhìn thấy trên môi hắn xuất hiện một nét cười như có như không.

Hạ Hầu Tử Khâm này, nếu đêm qua hắn đã biết những chuyện phát sinh ngoài cung Thiên Dận thì đương nhiên hắn cũng đã sớm biết hôm nay ta phải đến cung Hi Ninh chép kinh cho thái hậu. Đêm qua hắn đến cung Cảnh Thái phải chăng còn có nguyên nhân khác, có lẽ hắn muốn thái hậu biết bệnh tình của hắn?

Có thể, đêm qua hắn căn bản không uống thuốc?

Vì thế, tối hôm qua Lý công công mới có vẻ kinh hoảng như vậy, sợ hắn xảy ra chuyện gì. Ta hoảng hốt nhìn nam nhân trước mặt, vì thế hắn mới không chịu tuyên thái y đến.

Ta ngoái đầu nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, như vậy lúc thái hậu coi như đã thỏa hiệp phải không?

Mặc dù ta còn không biết giữa mẹ con hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là hắn đã thắng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét