Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 143 : Cách chức


Ta vội đứng lên, nghêm trang quỳ xuống nghênh tiếp thánh giá.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

Hắn bước vào cửa, hẳn là sửng sốt nên đi tới nói: "Sao Đàn phi lại dùng lễ lớn với trẫm thế?" Ta nghe được trong lời hắn nói có ẩn chứa sự trêu chọc.

Sao hắn lại không biết nguyên nhân ta dùng lễ lớn thế chứ?

Hắn không cho đứng dậy nên ta vẫn quỳ nói: "Nếu trí nhớ của Hoàng thượng không tốt mà quên mất những lời đêm qua nói thì thần thiếp cũng không dám quên."

Hắn khẽ cười một tiếng, kêu mọi người trong phòng lui xuống hết, ta cúi đầu chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại. Sau đó, hắn đi nhanh tới chỗ ta đưa tay đỡ ta. Nói là đỡ nhưng chẳng giống chút nào.

Bàn tay to của hắn ôm lấy cánh tay ta như muốn xốc ta đứng lên. Vết thương trên vai do tập bắn hôm qua vẫn chưa khỏi khiến ta đau đến nhăn mày lại. Hắn đã kéo ta vào trong ngực cười tà tà: "Để nàng phải nhắc thì xem ra trí nhớ cũng trẫm cũng không tốt lắm." Rồi hắn lập tức thả ta ra, không cười nữa nói: "Vậy thành thật nói đi."

Thấy hắn đã nghiêm lại, ta cũng không dám chậm trễ ổn định tâm thần, lặng yên nhìn hắn một cái, thấy hắn cũng nhìn ta thì trong lòng giật mình, hít một hơi nói: "Hôm qua thần thiếp đến cung Vĩnh Thọ nghe cung tỳ Tiểu Đào nói sau khi thái phi rơi xuống nước được cứu lên vẫn sốt cao không bớt."

Nói xong ta dừng một chút lại liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn hơi nhíu mày nhưng vẫn mím môi chẳng nói một lời.

Kỳ thực hắn hiểu hơn ai hết cảm giác khó chịu khi bị sốt. Lúc hắn bị bệnh lần trước đã dựa vào ta làm nũng nói ngực đau, đầu cũng đau mà...

Ta đả nghĩ không sai , trong lòng hắn có Dụ thái phi.

Chỉ là, hắn có rất nhiều lý do không đến thăm bà.

Tâm bệnh của hắn là một lý do, thái hậu cũng là một lý do.

Nhưng chỉ cần hắn còn lo lắng cho Dụ thái phi thì ta cũng có cơ hội thử kế hoạch của mình một lần.

Ta khẽ nói: "Thần thiếp cả gan tuyên thái y xem bệnh cho thái phi, nhưng... nhưng có lẽ thái y kia nghĩ sẽ không có ai quan tâm đến thái phi ở lãnh cung nên chậm trễ. Thần thiếp nghĩ chính vì vậy mà thái phi mới sốt cao không bớt."

Tay ta để trong váy dài hơi siết lại. Ta cho rằng, Dụ thái phi sốt cao là vì tâm bệnh. Nếu không, vì sao ta gọi bà nhiều lần mà bà đều không tỉnh, chỉ nói một câu "Hoàng thượng tới" thì bà đã tỉnh ngay. Ta biết trong tiềm thức bà luôn mong chờ Hạ Hầu Tử Khâm đến thăm bà.

Nghe vậy, hàng mi anh tuấn của hắn cau lại thành một đường, trầm giọng hỏi: "Hôm qua ai tới khám bệnh?"

"Tôn thái y, Tôn Nhuế." Ta nhìn hắn, nói từng câu từng chữ.

"Y?" Hắn chằm chặp nhìn ta.

Ta không tránh né, gật đầu nói: "Nhưng thần thiếp sợ thái hậu hỏi nên lúc kêu cung tỳ đến kêu y chỉ nói do người thần thiếp không khỏe. Thầ thiếp gặp mới biết là y."

Hắn không nói gì ta lại nói: "Đương nhiên thần thiếp biết Tôn thái y là thái y thăm sóc cho Vinh phi. Hôm qua y làm cũng vội vàng, thần thiếp biết sức khỏe Vinh phi càng quan trọng hơn, y cũng phải về đợi lệnh nên cũng không nói gì."

Lúc ta vừa nói dứt lời thì đã nhìn thấy hắn nổi giận. Lúc hắn nổi giận, trong mắt không có chút vui vẻ nào mà nơi đó sẽ yên tĩnh như mặt nước.

Ta biết điều không nói thêm gì nữa, chuyện châm mồi thổi gió đã làm xong rồi. Bây giờ chỉ còn xem rốt cuộc Hạ Hầu Tử Khâm sẽ làm như thế nào thôi.

Hắn bỗng nhiên xoay người đi gọi lớn: "Tiểu Lý Tử!"

"Có nô tài." Bên ngoài vọng vào giọng nói đầy cung kính của Lý công công.

"Đi tuyên Tôn Nhuế cho trẫm!" Giọng hắn nặng nề, gằn từng chữ.

"Vâng" Lý công công vâng dạ rồi nghe tiếng y chạy vội đi.

Trong phòng vẫn chỉ còn ta và hắn. Hắn im lặng, ta cũng hiểu mà không nói gì. Bầu không khí hơi nặng nề. Ta lặng yên nhìn người trước mặt. Hắn không nhìn đến ta, như thể đang chăm chú nghĩ đến chuyện gì khác. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ soi lên mặt hắn, tạo nên một vầng sáng mơ hồ.

Bên ngoài thỉnh thoảng cũng chỉ nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ của các cung nhân đi qua.

Ai cũng biết hắn đang ở đây, chẳng ai dám nói chuyện ngoài đó.

Một lát sau mới thấy hắn bất chợt quay người, vung ống tay áo đi nhanh tới ngồi xuống cạnh bàn.

Ta hơi chần chờ rồi cũng bước tới đứng bên cạnh hắn.

Lại một thời gian nữa trôi qua mới nghe thấy tiếng chân người chạy tới, sau đó nghe Lý công công nói: "Hoàng thượng, Tôn thái y tới."

"Kêu y vào đây." Giọng của hắn vẫn nặng nề như cũ.

Cửa mở ra, Tôn thái y bước vào. Đầu tiên y nhìn ta, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc gì đó nhưng phần nhiều là sợ hãi. Sau đó y bước tới cúi đầu quỳ xuống nói: "Thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Đàn phi nương nương!"

Hắn không nói lời nào, ánh mắt chằm chặp nhìn người bên dưới.

Khóe miệng của ta nổi chút cười. Trận này thật hay, ta muốn xem Hạ Hầu Tử Khâm sẽ làm gì. Nhưng nếu ta để hắn biết được ta dùng chuyện của Dụ thái phi để chỉnh Tôn Nhuế thì không chừng hắn sẽ nổi giận với ta. Chỉ sợ đến lúc đó hắn cũng không có thời gian mà quan tâm chuyện của ta nữa.

Tôn thái y lẳng lặng quỳ rất lâu, ta thấy tay y cũng run rẩy.

Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng sợ, hắn không nói lời nào mà tạo bao nhiêu áp lực cho người khác.

Tôn thái y chỉ quỳ mà không dám ngước mắt nhìn hắn, càng không dám nói lời nào. Trong phòng vắng lặng đến nỗi ngay cả ta đang đứng nhìn tất cả cũng còn hơi sợ hãi huống chi là y.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không cho đứng lên, chỉ lạnh lùng hỏi: "Trẫm nghe nói hôm qua ngươi đến cung Vĩnh Thọ?"

Ta rõ ràng nhìn thấy người bên dưới run lên, y hơi do dự run run nói: "Bẩm hoàng thượng, thần... thần tưởng Đàn phi nương nương không khỏe mới theo cung tỳ kia tới, nhưng không ngờ... Thần không muốn đến cung Vĩnh Thọ. Hoàng thượng, thần không tự nguyện đi, hoàng thượng, thần biết tội rồi!"

Quả nhiên, Tôn thái y cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm gọi y tới là vì hôm qua y đến khám bệnh cho Dụ thái phi, y đâu biết rằng căn bản không phải là như vậy chứ.

Trong lòng ta cười lạnh một tiếng. May mà Tôn thái y vẫn liều mạng nói là không tự nguyện, lời của y không phải đã nói rõ cho Hạ Hầu Tử Khâm biết, y không bao giờ muốn khám bệnh cho Dụ thái phi sao.

Ta khẽ chạm vào vòng ngọc đeo ở cổ tay. Vậy là quá tốt rồi, kỳ thực ta cũng không làm gì hết.

Ta liếc nhìn Tôn thái y, y vẫn nghiêm cẩn quỳ, khẽ động cũng không dám.

Người bên cạnh cố nhịn sự tức giận, lại lạnh lùng hỏi: "Ngươi thực sự biết tội chưa?"

"Dạ, dạ, thần biết tội rồi, thần biết tội!" Y nặng nề dập đầu nói: "Nếu thần biết nhất định sẽ không đi. Lúc đó thần nghĩ Đàn phi nương nương ở cung Vĩnh Thọ có chuyện mới... mới theo cung tỳ đến. Nương nương..."

Y chợt gọi ta: "Nương nương người làm chứng cho vi thần, ngay từ đầu vi thần đã không biết việc này, nương nương người đã nói ... nói. "

Bây giờ mà còn bảo ta nói ư.

Ta cười một tiếng nói: "Vâng, Tôn thái y không biết là đến khám bệnh cho thái phi, là thần thiếp nói trong người không khỏe mới gọi y tới."

Tôn thái y còn tưởng rằng ta đang nói để cứu y. Kỳ thực không thể nghi ngờ gì những lời ta nói càng châm dầu vào lửa.

Nghe vậy, Hạ Hầu Tử Khâm bất chợt đứng lên bước nhanh tới tức giận đạp y một cái rồi mắng: "Vô liêm sỉ!

Tôn thái y bị đạp bất ngờ ngã xuống đất, nhưng y lại không hiểu nguyên nhân Hạ Hầu Từ Khâm nổi giận nên cắn môi bò dậy, quỳ thẳng người cầu xin: "Xin hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận! Thần sẽ không tái phạm nữa!"

Hạ Hầu Tử Khâm lại muốn bước tới nhưng bị ta kéo lại khẽ nói: "Hoàng thượng không nên tức giận, người nên giữ gìn long thể."

Hắn tức giận vô cùng, lồng ngực phập phồng thở hổn hển. Ta biết hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua việc này dễ dàng bèn nói: "Tôn thái y phạm lỗi thì phạt y là được, hoàng thượng không nên tức giận quá."

Hắn liếc nhìn ta một cái rồi lập tức kêu to: "Người đâu! Đưa Tôn Nhuế xuống, cách chức thái y, đuổi ra khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không cho vào nữa!"

"Hoàng thượng!" Tôn thái y hoảng sợ nhìn hắn: "Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Sau này thần nhất định không dám, thần không dám nữa!"

Bên ngoài có thị vệ tiến vào, túm lấy Tôn thái y định lôi đi. Ta chợt bước tới nói: "Chờ một chút." Sau đó, nhìn Tôn thái y nói: "Hôm nay bản cung muốn ngươi nhớ rõ vì sao hoàng thượng phạt ngươi. Đêm qua bản cung khó chịu kêu ngươi tới khám bệnh nhưng ngươi lại chậm trễ, phạm tội đại bất kính. Hiểu rõ chưa?"

Đương nhiên Tôn thái y không phản ứng kịp, ta nháy mắt với thị vệ, bọn họ nhanh chóng kéo y ra ngoài.

"Hoàng thượng... Hoàng thượng... Thần bị oan, là Đàn phi vu oan cho thần! Thần thực sự không biết là đi khám cho..."

Những lời nói sau đó của Tôn thái y đã nghe không rõ nhưng ta và Hạ Hầu Tử Khâm đều biết y muốn nói gì.

Cửa lại được người ta đóng lại. Ta từ từ quay lại thấy nét mặt hắn vẫn khó chịu như cũ. Hắn chợt vung tay lên, chỉ nghe một tiếng "Rầm" thật lớn, chiếc bàn trong phòng ta bị hắn ném xuống đất.

Ta sợ quá, hơi chần chừ rồi bước tới ôm hắn khẽ nói: "Hoàng thượng không cần nghĩ nhiều đến chuyện này nữa. Cho dù truyền ra ngoài thì thái hậu cũng sẽ chỉ cho rằng Tôn Nhuế vì chuyện của thần thiếp nên mới bị đuổi ra khỏi cung, cũng sẽ không nghĩ đến thái phi đâu." Những lời ta nói vừa rồi, Tôn thái y có hiểu hay không không sao, quan trọng là Hạ Hầu Tử Khâm nghe nhất định sẽ hiểu.

Thấy hắn không nói lời nào, ta cố lấy dũng khí cười nói: "Hoàng thượng à, mấy chiếc bàn trong phòng thần thiếp toàn phải chịu tai ương, sau này thần thiếp không dám để trong này nữa." Vì ta nhớ lại ngày ấy, hắn đến giữa khuya, còn nói chân đụng vào bàn bị đau nên sai người chặt ra đưa xuống phòng bếp.

Ta nghe hắn hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên đẩy người ta ra. Hắn xoay người lại quay lưng về phía ta, một lát sau mới nói: "Kêu người tới dọn đi, trẫm thấy mệt vào nghỉ ngơi trước." Nói dứt lời thì không nhìn ta mà chỉ đi nhanh vào bên trong.

Ta cũng không gọi hắn, đợi hắn đi vào rồi liền ra kêu người vào thu dọn.

Nét mặt Tường Hòa rất kỳ lạ, một lát sau rốt cuộc mới nghe y nói: "Nương nương, nương nương người không sao chứ?" Y cũng không dám nhắc đến Hạ Hầu Tử Khâm. Nghĩ cũng đúng thôi, vừa rồi hắn cách chức thái y của Tôn Nhuế, rồi phá bàn trong phòng ta, tính cách của hắn chẳng bình thường chút nào.

Tường Thụy lo lắng nhìn ta, ta khẽ cười một tiếng lắc đầu nói: "Bản cung không sao, hoàng thượng đang ở bên trong nghỉ ngơi, các ngươi làm nhẹ nhàng thôi, thu dọn xong thì đi ra ngoài." Dứt lời, ta đi ra cửa phòng thấy Triêu Thần và Khởi Tuyết đứng cạnh cửa, họ thấy ta đi ra vội hành lễ.

Ta gọi: "Triêu Thần."

Nàng đi tới gần ta, ta ghé vào tai nàng nói khẽ: "Ngươi đi hỏi thăm xem hôm nay bệnh tình Dụ thái phi thế nào?" Hạ Hầu Tử Khâm đang ở trong cung ta, ta hi vọng hôm nay Dụ thái phi sẽ khá hơn.

Triêu Thần gật đầu, liền vội vã đi ra.

Ta xoay người lại định đi vào thì nghe Khởi Tuyết phía sau nói: "Nương nương..."

Thấy nàng định nói gì đó, ta cắt ngang lời nàng: "Không cần vào trong, ngươi cứ hầu ở bên ngoài đi."

Ta trở lại trong phòng đã thấy Tường Hòa và Tường Thụy thu dọn chiếc bàn xong, họ hành lễ với ta rồi đi xuống.

Ta hơi chần chờ rồi cuối cùng vén rèm lên đi vào bên trong.

Ta thấy hắn nằm trên giường nghiêng người vào trong nên chỉ có thể nhìn thấy thấy lưng của hắn, không biết hắn có ngủ thật không. Ta khẽ bước tới ngồi xuống cạnh giường, kéo chăn ra thì bị hắn giữ lấy tay. Ta giật mình nhưng hắn cũng không quay người lại, chỉ trầm giọng nói: "Năm xưa bà ấy có thể nhẫn tâm vứt bỏ trẫm nhưng hôm nay trẫm lại không thể."

Ta cúi xuống ôm hắn, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp hiểu mà."

Trong lòng hắn có hận. Rõ ràng mình chính là người thân nhất mà lại nhẫn tâm vứt bỏ. Lời của hắn lại khiến ta nhớ tới cha ta. Cùng là cốt nhục mà ông ta lại có thể dùng hai thái độ mà đối xử.

Vì thế, ta cũng oán hận ông ta.

Nhưng nếu có một ngày phải thấy ông ta chết thì nhất định ta cũng sẽ đau lòng.

Vì thế, ta hiểu sự đau khổ trong lòng hắn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét