"Nương nương..." Vãn Lương nghi ngại nhìn ta rồi đột nhiên cười rộ lên "Sao nương nương lại vui như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì tốt sao? Hay nương nương nói đi để nô tỳ cùng vui với."
Ta không khỏi ngơ ngẩn, nhìn ta rất vui vẻ sao?
Vãn Lương lấy cây trâm tơ cài lên tóc mai của ta, khẽ chỉnh lại rồi mới đỡ ta đứng dậy.
Ta nói: "Chút nữa bảo Triêu Thần chuẩn bị trà đưa sang ngự thư phòng." Đêm khuya không ngủ được mà hắn cũng không biết mệt sao?
Vãn Lương hơi sửng sốt rồi mới khẽ nói: "Nương nương, hoàng thượng có Lý công công chuẩn bị trà..." Nói một nửa xong nàng mới biết được mình nhiều chuyện vội che miệng quỳ xuống nói "Nương nương thứ tội, nô tỳ phạm thượng."
Ta khẽ cười: "Đứng lên đi."
Ta đương nhiên biết là hắn không thiếu trà nhưng ta chỉ muốn dâng một bình trà cho hắn, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đi ra khỏi phòng thì thấy Phương Hàm tiến lại đỡ ta nói: "Nô tỳ đã kêu người dọn đồ ăn sáng trong đình, dù nương nương đang bệnh nhưng cũng không nên nằm mãi cho buồn chán, ra ngoài hít thở không khí sẽ tốt hơn."
Ta gật đầu, cùng nàng đi ra. Nàng lại hỏi ta có bớt nhiều không, kỳ thực bệnh ta sớm đã tốt hơn nhiều rồi.
Ăn đồ ăn xong một lát thì Triêu Thần bưng chén thuốc qua. Ta định uống thì nhìn thấy Tường Hòa vội vã chạy tới nói: "Nương nương, Vinh phi nương nương tới!"
Thiên Phi? Mới sáng sớm nàng tới đây làm gì?
"Mời vào." Ta buông chén thuốc xuống khẽ nói.
Phương Hàm đi tới đứng phía sau ta, Triêu Thần cũng lui tới phía sau.
Một lát sau thì thấy Thiên Phi vịn tay Nhuận Vũ nhẹ nhàng đi đến. nàng mặc một chiếc áo lông cừu thật lớn đến nỗi che hết cả người chỉ có thể thấy mỗi khuôn mặt nàng.
"Nô tỳ thỉnh an Vinh phi nương nương." Phương Hàm và Triêu Thần đứng sau ta cùng hành lễ với nàng.
"Đàn phi nương nương cát tường." Nhuận Vũ cũng khom người với ta.
Ta không nhìn nàng mà đột nhiên cúi người xuống ho một tràng dài.
"Nương nương!" Triêu Thần hoảng sợ vội cúi người xuống hỏi, một tay vỗ nhẹ lưng ta "Nương nương người sao rồi?"
"Người đâu đến mau, thuốc nguội rồi đi đổi chén khác cho nương nương." Phương Hàm sai người đi đổi thuốc rồi tiến tới đỡ lấy ta.
Ta giả bộ ho khan, Thiên Phi đến không phải là muốn nhìn xem bệnh ta nặng cỡ nào để chế nhạo ta sao?
Quả nhiên, nàng cười đi tới ngồi xuống rồi cau mày nói: "Trời, Đàn phi đã bệnh như vậy sao còn ra ngoài ngồi? Nhìn xem, thật làm cho người ta đau lòng mà. Mặc dù Tích quý nhân cũng bệnh nhưng cũng may có hoàng thượng bên cạnh chăm sóc một đêm. Bản cung thân làm tỷ tỷ nên sớm đến thăm ngươi mới phải."
Ta khẽ cười một tiếng nói: "Khụ, bản cung bệnh nặng như vậy, Vinh phi sao còn tới chứ? Không sợ bản cung lây bệnh cho ngươi sao?"
Nàng vẫn cười đắc ý nói: "Bệnh của ngươi là vì Tích quý nhân mà. Chẳng lẽ bản cung không nên tới ư?"
Ta nhíu mày: "Vậy, Vinh phi tới để cám ơn bản cung sao?"
"Đương nhiên, muốn cám ơn ngươi." Nàng bỗng nhiên đứng lên rồi nói "Không còn chuyện gì nữa, bản cung tới nói cho ngươi biết, hoàng thượng đêm nay qua cung Trữ Lương, sợ là sẽ không đến cung Cảnh Thái đâu."
Ta giật mình vì còn tưởng rằng nàng sẽ đến nói đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm đến cung Khánh Vinh của nàng, không nghĩ tới...
Tâm trạng hơi căng thẳng, lúc này mà hắn lại đi cung Trữ Lương sao?
"Nương nương." Phương Hàm ghé bên tai ta khẽ nói "Lúc Thái hậu xuất cung cầu phúc gặp đường trơn, Diêu chiêu nghi vì cứu thái hậu nên ngã bị thương." Sắc mặt của nàng hơi khó coi, xem ra là chưa tới kịp báo cho ta biết.
Nguyên ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm cấm Thư quý tần còn chưa đủ, đang tính xem làm thế nào để phạt Diêu chiêu nghi nữa chứ?
A, Diêu chiêu nghi này, đúng là ta đã quá coi thường nàng rồi!
Ta không khỏi ngơ ngẩn, nhìn ta rất vui vẻ sao?
Vãn Lương lấy cây trâm tơ cài lên tóc mai của ta, khẽ chỉnh lại rồi mới đỡ ta đứng dậy.
Ta nói: "Chút nữa bảo Triêu Thần chuẩn bị trà đưa sang ngự thư phòng." Đêm khuya không ngủ được mà hắn cũng không biết mệt sao?
Vãn Lương hơi sửng sốt rồi mới khẽ nói: "Nương nương, hoàng thượng có Lý công công chuẩn bị trà..." Nói một nửa xong nàng mới biết được mình nhiều chuyện vội che miệng quỳ xuống nói "Nương nương thứ tội, nô tỳ phạm thượng."
Ta khẽ cười: "Đứng lên đi."
Ta đương nhiên biết là hắn không thiếu trà nhưng ta chỉ muốn dâng một bình trà cho hắn, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đi ra khỏi phòng thì thấy Phương Hàm tiến lại đỡ ta nói: "Nô tỳ đã kêu người dọn đồ ăn sáng trong đình, dù nương nương đang bệnh nhưng cũng không nên nằm mãi cho buồn chán, ra ngoài hít thở không khí sẽ tốt hơn."
Ta gật đầu, cùng nàng đi ra. Nàng lại hỏi ta có bớt nhiều không, kỳ thực bệnh ta sớm đã tốt hơn nhiều rồi.
Ăn đồ ăn xong một lát thì Triêu Thần bưng chén thuốc qua. Ta định uống thì nhìn thấy Tường Hòa vội vã chạy tới nói: "Nương nương, Vinh phi nương nương tới!"
Thiên Phi? Mới sáng sớm nàng tới đây làm gì?
"Mời vào." Ta buông chén thuốc xuống khẽ nói.
Phương Hàm đi tới đứng phía sau ta, Triêu Thần cũng lui tới phía sau.
Một lát sau thì thấy Thiên Phi vịn tay Nhuận Vũ nhẹ nhàng đi đến. nàng mặc một chiếc áo lông cừu thật lớn đến nỗi che hết cả người chỉ có thể thấy mỗi khuôn mặt nàng.
"Nô tỳ thỉnh an Vinh phi nương nương." Phương Hàm và Triêu Thần đứng sau ta cùng hành lễ với nàng.
"Đàn phi nương nương cát tường." Nhuận Vũ cũng khom người với ta.
Ta không nhìn nàng mà đột nhiên cúi người xuống ho một tràng dài.
"Nương nương!" Triêu Thần hoảng sợ vội cúi người xuống hỏi, một tay vỗ nhẹ lưng ta "Nương nương người sao rồi?"
"Người đâu đến mau, thuốc nguội rồi đi đổi chén khác cho nương nương." Phương Hàm sai người đi đổi thuốc rồi tiến tới đỡ lấy ta.
Ta giả bộ ho khan, Thiên Phi đến không phải là muốn nhìn xem bệnh ta nặng cỡ nào để chế nhạo ta sao?
Quả nhiên, nàng cười đi tới ngồi xuống rồi cau mày nói: "Trời, Đàn phi đã bệnh như vậy sao còn ra ngoài ngồi? Nhìn xem, thật làm cho người ta đau lòng mà. Mặc dù Tích quý nhân cũng bệnh nhưng cũng may có hoàng thượng bên cạnh chăm sóc một đêm. Bản cung thân làm tỷ tỷ nên sớm đến thăm ngươi mới phải."
Ta khẽ cười một tiếng nói: "Khụ, bản cung bệnh nặng như vậy, Vinh phi sao còn tới chứ? Không sợ bản cung lây bệnh cho ngươi sao?"
Nàng vẫn cười đắc ý nói: "Bệnh của ngươi là vì Tích quý nhân mà. Chẳng lẽ bản cung không nên tới ư?"
Ta nhíu mày: "Vậy, Vinh phi tới để cám ơn bản cung sao?"
"Đương nhiên, muốn cám ơn ngươi." Nàng bỗng nhiên đứng lên rồi nói "Không còn chuyện gì nữa, bản cung tới nói cho ngươi biết, hoàng thượng đêm nay qua cung Trữ Lương, sợ là sẽ không đến cung Cảnh Thái đâu."
Ta giật mình vì còn tưởng rằng nàng sẽ đến nói đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm đến cung Khánh Vinh của nàng, không nghĩ tới...
Tâm trạng hơi căng thẳng, lúc này mà hắn lại đi cung Trữ Lương sao?
"Nương nương." Phương Hàm ghé bên tai ta khẽ nói "Lúc Thái hậu xuất cung cầu phúc gặp đường trơn, Diêu chiêu nghi vì cứu thái hậu nên ngã bị thương." Sắc mặt của nàng hơi khó coi, xem ra là chưa tới kịp báo cho ta biết.
Nguyên ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm cấm Thư quý tần còn chưa đủ, đang tính xem làm thế nào để phạt Diêu chiêu nghi nữa chứ?
A, Diêu chiêu nghi này, đúng là ta đã quá coi thường nàng rồi!
Với tính tình của Thiên Phi lẽ ra nàng phải căm hận việc Hạ Hầu Tử Khâm đến cung Trữ Lương. Nhưng bây giờ lại còn có thể dương dương tự đắc như vậy chạy đến cung Cảnh Thái để nói cho ta biết, thực sự không giống hành vi ngày thường của nàng.
Ta dợm đứng lên, nhìn theo bóng lưng nữ nhân đang đi ra từ từ bỗng nhiên cười.
Là Thiên Lục.
Nàng muốn nói cho ta biết, tuồng vui này nàng thua, mà ta cũng không thắng.
Diêu chiêu nghi cứu giá, so với hai chúng ta còn cao hơn minh rất nhiều.
Cung tỳ đã đổi thuốc mới đi tới cung kính giao cho Phương Hàm rồi mới lui xuống.
Vãn Lương kéo chặt y phục trên người ta khẽ nói: "Nương nương, người nên vào nghỉ thôi. Uống thuốc xong nằm nghỉ, chút nữa sẽ tuyên thái y đến xem. Không phải y nói uống hai ngày thuốc sẽ tốt hơn sao, sao còn ho nhiều như thế? Nếu là ho làm tổn thương phổi thì phải làm sao chứ."
Ta không nói lời nào, chỉ nhận chén thuốc trên tay Phương Hàm uống một hơi cạn sạch.
Trên mặt Phương Hàm vẫn không giảm bớt lo lắng, chỉ khẽ nói: "Nương nương có muốn mời thái y đến hay không?" Nàng biết vừa rồi ta giả bộ nhưng cũng vẫn nói như vậy, ta cũng biết ý của nàng.
Ngẫm nghĩ, ta lắc đầu.
Diễn trò khổ nhục kế như thế là đủ rồi, diễn nữa sẽ nhạt.
Ta vịn tay Vãn Lương đi vào, dường như nàng hơi chần chờ một lát mới nói: "Nương nương, nô tỳ thấy sắc mặt Vinh phi không tốt lắm."
Ta cũng nhìn thấy từ đêm giao thừa đó dường như nàng luôn có dáng vẻ mệt mỏi. Trước đây ta còn tưởng nàng giả vờ trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm nhưng hôm nay sắc mặt nàng đến cung Cảnh Thái cũng như thế...
Hừ nhẹ một tiếng, ta cũng thật lo cho nàng, lo cho long thai trong bụng nàng.
Ta ngồi trên tràng kỷ nghỉ ngơi một lát thì có người báo Ngọc Dung Hoa tới.
Vãn Lương dẫn nàng vào, nàng hành lễ với ta rồi vội bước tới: "Nương nương, nô tỳ nghe nói hôm qua..." Nàng định nói lại thôi, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt ta.
Ta khẽ cười một tiếng nói: "Sao, tỷ tỷ cho rằng bản cung không phải là người biết chừng mực sao?"
Nàng tựa như kinh hãi vội kêu lên: "Tần thiếp sao dám có ý này. Tần thiếp chỉ lo lắng cho sức khỏe của nương nương, vừa rồi còn nhìn thấy Vinh phi tới cung Cảnh Thái nên tần thiếp chỉ có thể đợi một chút mới dám đi vào."
Ta gật gật đầu, để Thiên Phi nhìn thấy ta qua lại với Ngọc Dung Hoa cũng không phải là chuyện tốt.
Vì vậy ta nói: "Ngươi yên tâm, bản cung sẽ lưu ý chuyện của ngươi. Có điều hoàng thượng không đến cung Cảnh Thái nên bây giờ bản cung cũng không có cơ hội nói chuyện với hoàng thượng."
Ánh mắt nàng vui vẻ vội đáp: "Tần thiếp tạ ơn nương nương trước, nhưng việc này... Tần thiếp cũng không vội. Tần thiếp chỉ cầu mong có địa vị nhỏ bé ở trong cung, bây giờ theo nương nương đã là may mắn lắm rồi. Còn những chuyện khác, tần thiếp chưa từng nghĩ tới."
Ngọc Dung Hoa thực sự rất thông minh, biết tiến thoái thế nào.
Ta mỉm cười lại nghe nàng nói: "Bây giờ Hoàng thượng đang tưởng nhớ hình bóng Phất Hi nên đương nhiên sẽ sủng ái Tích quý nhân."
"Ngươi muốn nhắc bản cung, đừng động đến Tích quý nhân sao?" Ta liếc xéo nàng.
"Tần thiếp không dám." Nàng cúi đầu, thong dong nói "Kỳ thực bằng trí tuệ của nương nương thì không khó để biết tâm tư hoàng thượng."
Ta khẽ giật mình, nàng lại nói: "Tần thiếp đã nói với nương nương chuyện đứa con của Phất Hi."
Ta cả kinh đứng lên, chằm chặp nhìn nữ nhân trước mặt, đầu nàng đã cúi thấp càng trở nên thấp hơn.
Nàng đến gấp như vậy không phải vì Thiên Lục mà là muốn nói cho ta biết, trăm ngàn lần không được đụng tới Thiên Phi.
Ta dợm đứng lên, nhìn theo bóng lưng nữ nhân đang đi ra từ từ bỗng nhiên cười.
Là Thiên Lục.
Nàng muốn nói cho ta biết, tuồng vui này nàng thua, mà ta cũng không thắng.
Diêu chiêu nghi cứu giá, so với hai chúng ta còn cao hơn minh rất nhiều.
Cung tỳ đã đổi thuốc mới đi tới cung kính giao cho Phương Hàm rồi mới lui xuống.
Vãn Lương kéo chặt y phục trên người ta khẽ nói: "Nương nương, người nên vào nghỉ thôi. Uống thuốc xong nằm nghỉ, chút nữa sẽ tuyên thái y đến xem. Không phải y nói uống hai ngày thuốc sẽ tốt hơn sao, sao còn ho nhiều như thế? Nếu là ho làm tổn thương phổi thì phải làm sao chứ."
Ta không nói lời nào, chỉ nhận chén thuốc trên tay Phương Hàm uống một hơi cạn sạch.
Trên mặt Phương Hàm vẫn không giảm bớt lo lắng, chỉ khẽ nói: "Nương nương có muốn mời thái y đến hay không?" Nàng biết vừa rồi ta giả bộ nhưng cũng vẫn nói như vậy, ta cũng biết ý của nàng.
Ngẫm nghĩ, ta lắc đầu.
Diễn trò khổ nhục kế như thế là đủ rồi, diễn nữa sẽ nhạt.
Ta vịn tay Vãn Lương đi vào, dường như nàng hơi chần chờ một lát mới nói: "Nương nương, nô tỳ thấy sắc mặt Vinh phi không tốt lắm."
Ta cũng nhìn thấy từ đêm giao thừa đó dường như nàng luôn có dáng vẻ mệt mỏi. Trước đây ta còn tưởng nàng giả vờ trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm nhưng hôm nay sắc mặt nàng đến cung Cảnh Thái cũng như thế...
Hừ nhẹ một tiếng, ta cũng thật lo cho nàng, lo cho long thai trong bụng nàng.
Ta ngồi trên tràng kỷ nghỉ ngơi một lát thì có người báo Ngọc Dung Hoa tới.
Vãn Lương dẫn nàng vào, nàng hành lễ với ta rồi vội bước tới: "Nương nương, nô tỳ nghe nói hôm qua..." Nàng định nói lại thôi, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt ta.
Ta khẽ cười một tiếng nói: "Sao, tỷ tỷ cho rằng bản cung không phải là người biết chừng mực sao?"
Nàng tựa như kinh hãi vội kêu lên: "Tần thiếp sao dám có ý này. Tần thiếp chỉ lo lắng cho sức khỏe của nương nương, vừa rồi còn nhìn thấy Vinh phi tới cung Cảnh Thái nên tần thiếp chỉ có thể đợi một chút mới dám đi vào."
Ta gật gật đầu, để Thiên Phi nhìn thấy ta qua lại với Ngọc Dung Hoa cũng không phải là chuyện tốt.
Vì vậy ta nói: "Ngươi yên tâm, bản cung sẽ lưu ý chuyện của ngươi. Có điều hoàng thượng không đến cung Cảnh Thái nên bây giờ bản cung cũng không có cơ hội nói chuyện với hoàng thượng."
Ánh mắt nàng vui vẻ vội đáp: "Tần thiếp tạ ơn nương nương trước, nhưng việc này... Tần thiếp cũng không vội. Tần thiếp chỉ cầu mong có địa vị nhỏ bé ở trong cung, bây giờ theo nương nương đã là may mắn lắm rồi. Còn những chuyện khác, tần thiếp chưa từng nghĩ tới."
Ngọc Dung Hoa thực sự rất thông minh, biết tiến thoái thế nào.
Ta mỉm cười lại nghe nàng nói: "Bây giờ Hoàng thượng đang tưởng nhớ hình bóng Phất Hi nên đương nhiên sẽ sủng ái Tích quý nhân."
"Ngươi muốn nhắc bản cung, đừng động đến Tích quý nhân sao?" Ta liếc xéo nàng.
"Tần thiếp không dám." Nàng cúi đầu, thong dong nói "Kỳ thực bằng trí tuệ của nương nương thì không khó để biết tâm tư hoàng thượng."
Ta khẽ giật mình, nàng lại nói: "Tần thiếp đã nói với nương nương chuyện đứa con của Phất Hi."
Ta cả kinh đứng lên, chằm chặp nhìn nữ nhân trước mặt, đầu nàng đã cúi thấp càng trở nên thấp hơn.
Nàng đến gấp như vậy không phải vì Thiên Lục mà là muốn nói cho ta biết, trăm ngàn lần không được đụng tới Thiên Phi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét