Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 98 : Cho ta thứ tốt nhất


Ta sợ run lên, nếu hắn đã biết rồi thì còn muốn ta giải thích gì chứ?

Hắn nhìn ta đang dựa vào sát hắn như vậy, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào mặt ta.

Ta đột nhiên kinh hãi vội đẩy người một cái khẽ nói: "Hoàng thượng mau buông nô tì ra, nô tì sợ lây bệnh cho người."

Hắn hừ một tiếng nhưng cũng không có lỏng bàn tay đang nắm tay ta, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng có lúc biết sợ sao, còn dám kêu mệt trước mặt trẫm!"

Lòng ta lạnh xuống, hắn giận sao?

Len lén nhìn hắn, thấy hắn mím môi trừng mắt thì mắt ta lóe sáng. Bỗng nhiên ta muốn cười, nếu hắn thật sự tức giận thì đêm nay nhất định sẽ không tới.

Nghe hắn khẽ ho một tiếng nói: "Hôm nay trẫm đưa Tích quý nhân đi khỏi cung Hi Ninh, không ngờ Đàn phi lại chẳng tỏ ra chút ghen tuông nào. Đối với trẫm Đàn phi không chờ mong gì sao?"

Thật tốt nhỉ, giận xong lại muốn thăm dò ta.
Ta buông chén thuốc xuống, xoay người lại nhìn hắn cười yếu ớt mị hoặc: "Hoàng thượng đã cho nô tì thứ tốt nhất, nếu nô tì còn thấy chưa đủ thì đó mới thực sự là phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng."

Hôm nay Thiên Lục đối nghịch với thái hậu, cho dù ta muốn diễn khổ nhục kế với Hạ Hầu Tử Khâm nhưng cũng đụng chạm đến thái hậu. Hắn trước sai người đưa ta về cung Cảnh Thái rồi lại xoay người đưa Thiên Lục vào, giúp ta thoát thân xảo diệu như vậy thì ta còn cầu gì chứ?

Thậm chí bao nhiêu người thấy hắn tự mình đưa Thiên Lục về đều chỉ cho rằng Thiên Lục so với ta được thánh sủng hơn.

Ta đoán không ra vì sao hắn làm như thế nhưng ta thật sự cảm kích hắn.

Trong mắt của hắn lộ ra ý cười nhưng lại không biểu hiện ra, mặt vẫn sưng lên nói: "Nếu trẫm làm ngược lại thì hôm nay ngươi sẽ thế nào?"

Nếu như hắn làm ngược lại, vậy thì ta thua tuồng vui này, bại dưới tay Thiên Lục và Thiên Phi, thua Hạ Hầu Tử Khâm.

Nhưng hắn không đợi ta trả lời mà đứng thẳng lên, đi ra ngoài.

"Hoàng thượng..." Ta gọi đuổi theo hắn.

Bước chân hắn không dừng lại chỉ nói: "Nghỉ ngơi đi, trẫm sang Úc Phúc quán thăm Tích quý nhân. Ngươi bệnh ngày mai không phải qua cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu." Hắn vừa nói vừa đi, ngay cả đầu cũng không nguyện ý quay lại nhìn chút nào.

Trong lòng ta phức tạp, có cay đắng, hạnh phúc, cũng có bất đắc dĩ.

Một lát sau, Triêu Thần tiến vào nhìn thấy ta còn đứng vội đỡ ta lên giường, tự mình chỉnh lại chăn rồi dặn : "Nương nương đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, nương nương nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì, người kêu một tiếng, nô tỳ ở ngay bên ngoài kia."

Nàng nói xong thì dọn chén thuốc cạn định bưng ra ngoài, ta bỗng nhiên gọi nàng lại: "Triêu Thần, ngươi xuống nghỉ ngơi đi. Bản cung ở đây không có chuyện gì, nhắc cung tỳ tuần tra ban đêm cách một khoảng thời gian thì qua đây nhìn một cái là được."

"Nương nương..."

"Đi xuống đi." Ta không nhìn nàng nữa, chỉ nhắm mắt lại ngủ.

Mơ mơ màng màng, ta chỉ cảm thấy dường như ngày càng nóng.

Xoay người, trong hoảng hốt như có bàn tay ai đưa tới khẽ đặt lên trán ta rồi sau đó thở dài một tiếng khe khẽ, ta nghe như có như không.

Là mộng sao?

Nếu không, sao lại có cảm giác có người ở trước giường chứ?

Không phải hắn, hắn ở Úc Phúc quán mà.

Nghĩ vậy lại đột nhiên cười cay đắng.

Hắn khổ tâm, ta rất hiểu. Thế nhưng ta vẫn hi vọng, hắn sẽ ở đây.

Ta nóng quá, bàn tay kia mang theo cảm giác mát rượi, từ từ chạm vào gương mặt của ta...
Thật thoải mái quá, ta cọ quậy khẽ co người lại rồi an tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, nghe tiếng cung tỳ đặt gì đó lên bàn, ta hơi mở mắt ra thấy bóng dáng cung tỳ, hơi chần chờ rồi cuối cùng ngồi dậy. So với tối hôm qua đã khá hơn nhiều đầu cũng không nặng nữa. Xem ra phương thuốc của thái y rất hữu dụng. Ta cười khẽ, đứng dậy bước xuống giường.

Bàn tay ngâm vào nước ấm áp rất thoải mái. Ta cúi người xuống, vốc nước đầy hai má rồi dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau. Qua làn nước ta thấy một khuôn mặt xinh đẹp thì bất giác cười. Kỳ thực lúc này ta rất vui.

Lúc đứng dậy, không biết do ánh sáng hay là gì khác, ta dường như mơ hồ nhìn thấy trên mặt nước kia có một lớp váng mỏng. Nghĩ mình nhìn lầm, ta cúi xuống cẩn thận nhìn, quả thực có một lớp váng mỏng.

Ta cảm thấy ngạc nhiên định gọi người nhưng lại chợt nhớ ra ta đang trong bộ dáng này sao có thể kêu người chứ?

Ta hơi khẩn trương cúi người xuống kiểm tra, mơ hồ ngửi thấy hương cam cùng với chút nồng cay.

Trong lòng chấn động như bị thứ gì đánh vào, ta hoang mang cầm chiếc khăn lên ngửi thì ngửi thấy mùi hương nồng đậm hơn. Hình như có vị phục linh cùng bạc hà. Nhất định là còn vị khác nữa, chỉ tiếc ta không rành về dược liệu nên không đoán được nhưng có thể chắc chắn những vị này là dùng để giảm nhức đầu.

Tay cầm khăn siết lại, thuốc kia không phải hòa trong nước, hương vị nồng đâm trên khăn, như vậy... là trên mặt ta!

Bỗng nhiên ta kinh hãi bất giác xoa hai má.

Đêm qua, đêm qua...

Phòng của ta thật sự có người vào!

Ta bất ngờ nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng tất cả những chuyện đêm qua ta mà vẫn nghĩ là trong mộng rồi đột nhiên kinh hãi.

Ta lo lắng rửa mặt chải đầu xong rồi kêu Vãn Lương vào.

Vãn Lương sai cung tỳ đem đồ trên bàn ra ngoài rồi mới tiến tới lấy lược chải thẳng mái tóc đen nhánh của ta, khẽ nói: "Nương nương hôm nay cảm thấy tốt hơn nhiều chưa? Chút nữa ăn điểm tâm rồi uống thuốc. Thái y nói, uống nói uống thuốc nốt hôm nay thì bệnh của nương nương sẽ không có gì đáng ngại nữa."

Ta "Ừ" rồi thờ ơ hỏi: "Tối hôm qua cung nhân gác đêm là ai?"

Động tác trên tay hơi chậm lại, Vãn Lương không hiểu hỏi: "Nương nương người quên rồi sao, đêm qua người kêu Triêu Thần xuống, nói không cần trông giữ, chỉ nhắc cung nhân đi tuần ban đêm cứ cách một khoảng thời gian thì đến xem."

Vậy là không có người.

Không phải người của cung Cảnh Thái...

Chẳng lẽ, là Hạ Hầu Tử Khâm sao?

Chẳng biết tại sao, nghĩ là hắn đến trong lòng ta rất cao hứng.

Nhưng hành động đó thật không giống hắn.

Khẽ lắc đầu, không giống có quan hệ gì đâu? Hắn có thể tới thì ta cũng rất vui rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét