Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 97 : Phạt quỳ


Sáng sớm lúc tỉnh lại thấy bên người không có ai, trong lòng ta hơi thất vọng.

Nhớ tới đêm qua, hắn và Thiên Lục ở cùng một chỗ lòng ta lại bắt đầu ghen tỵ.

Ta ghét Thiên Lục.

Đang ăn điểm tâm thì nghe Tường Hòa nói, tối hôm qua Thiên Lục thừa hạnh, sáng nay đã được phong quý nhân, Hạ Hầu Tử Khâm ban cho nàng một chữ —— Tích, đồng âm với từ "Hi". Ta vừa thất vọng, vừa cảm thấy buồn. Một người thông minh như Thiên Lục thực sự muốn kết quả này sao? Hắn ban chữ "Tích" có phải vì quý trọng thương tiếc nàng không?

Chỉ vì, năm đó đã không giữ được Phất Hi ở lại bên người.

Lúc đi cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu, từ xa ta đã nghe thấy tiếng cười nói ầm ĩ bên trong. Ta vừa đi vào thì tất cả lặng ngắt như tờ. Ta cười lạnh, các nàng tưởng rằng ta không biết các nàng nói gì sao?

Chẳng qua chỉ lát sau thì cung tỳ đỡ tay thái hậu tiến vào. Mọi người hành lễ với bà, thái hậu bình thản cho chúng ta ngồi xuống rồi cung tỳ cũng giúp bà ngồi. Bà nhìn xuống dưới, ngay lập tức nét mặt tươi lên.

Ta sớm đã đoán ra bà sẽ có vẻ mặt như thế thì nghe Thư quý tần cười nói: "Mặc dù Tích quý nhân không phải tần phi bậc ngũ phẩm trở lên, nhưng lần đầu thừa hạnh thì ngày hôm sau phải đi cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu chứ, chẳng lẽ chuyện lớn như vậy mà cung nhân lại không báo cho biết sao?"

Sắc mặc Diêu chiêu nghi bình thản khẽ nói: "Chỉ sợ quên rồi, hôm qua thần thiếp có sai cung nhân đến nhắc!"

Lập tức phía dưới mọi người bàn luận xôn xao: "Vinh phi nương nương là thái hậu đặc biệt ân chuẩn, không lẽ người Tang gia đều được ân chuẩn đặc biệt sao?"

"Chẳng qua chỉ là một quý nhân nho nhỏ, sao dám coi thường thái hậu chứ."

...

Ta liếc nhìn hai người ngồi đối diện. Được lắm, ngày đầu tiên liền moi móc Thiên Lục. Diêu chiêu nghi thực sự sẽ phái người đi báo cho Thiên Lục biết sao? Ta đích thực không tin. Nhưng Thiên Lục là người cẩn thận như vậy thì càng không nên bất cẩn.
Thái hậu mới chỉ là không vui, bây giờ nghe mọi người nói thì trên mặt hiện lên sự tức giận. Bà nhếch miệng định kêu người thì nghe bên ngoài có cung nữ tiến vào, khom người nói: "Thái hậu, Tích quý nhân tới."

Tốt lắm, rốt cuộc đã tới rồi

Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thiên Lục cúi đầu, chậm rãi tiến tới hành lễ với thái hậu: "Thần thiếp thỉnh an thái hậu."

Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, châm chọc nói: "Thân thể Tích quý nhân thật quý giá, ai gia ngồi lâu như vậy mới có thể thấy ngươi tới."

Thiên Lục kinh hãi vội quỳ xuống nói: "Thái hậu bớt giận, thần thiếp chỉ là... Chỉ là..." Nàng im lặng nhìn Diêu chiêu nghi và Thư quý tần rồi lại cúi đầu nói "Là dậy trễ ..."

Dậy trễ ? Ta nhìn nàng ngẫm nghĩ, nàng cẩn thận như thế sẽ mắc lỗi này sao?

Sự tức giận trên mặt Thái hậu không giảm, đứng lên nói: "Nếu biết sai, thì quỳ đi. Ai gia hôm nay không phải phạt ngươi mà là nhắc cho ngươi nhớ."

"Vâng, thần thiếp xin nghe theo lời dạy của thái hậu." Thiên Lục cúi đầu, khẽ đáp.

Được cung tỳ tiến tới đỡ, thái hậu đi ra ngoài. Vừa đi vài bước đột nhiên bà dừng lại, nói: "Ra ngoài quỳ, đừng quấy rầy các nàng nói chuyện." Dứt lời, không nhìn nàng đi thẳng ra.

"Vâng." Thiên Lục vâng lời, đứng dậy đi ra ngoài, lần thứ hai nghiêm chỉnh quỳ xuống.

Hôm nay mặt trời rất lớn, chỉ tiếc là bên ngoài lại không hề nóng. Gió thổi vẫn lạnh thấu xương. Thái hậu thực sự muốn làm giảm nhuệ khí của nàng đây nên mới bắt nàng ra bên ngoài quỳ.
òn lại một phòng đầy phi tần. Mấy kẻ không được sủng ái nhìn Thiên Phi với ánh mắt đồng cảm nhưng đa số vẫn vui sướng khi người gặp họa.

Bên trong mị người châu đầu nói chuyện, nàng quỳ một mình bên ngoài. Nàng cúi đầu nên ta không nhìn rõ thần sắc của nàng.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy thái hậu trở về nhưng cung tỳ bên cạnh thái hậu lại tiến vào, cúi đầu nói: "Các vị nương nương, tiểu chủ, chút nữa thái hậu sẽ xuất cung đến Phúc Nghiêm Thiện tự cầu phúc, không về nữa." Ả cúi xuống, lại nói với Diêu chiêu nghi "Nương nương, thái hậu kêu người đi cùng."

"Được." Diêu chiêu nghi thong dong đứng lên đi theo cung tỳ ra. Mặt nàng tươi như hoa nở, ngay cả lưng cũng thẳng thêm mấy phần. Thử hỏi có tần phi nào được làm niềm vui của thái hậu chứ? Cho dù nàng không phải là nữ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất thì nàng vẫn có thể tồn tại giữa chốn hậu cung này, dù chỉ là nhỏ bé.

Các phi tần ở lại không ai là không tỏ ra ngưỡng mộ.

Ta mới nhớ tới hôm nay là mùng một, ngày đầu tiên của năm mới. Thái hậu tin Phật nên chắc chắn sẽ đi chùa cầu phúc cho hoàng gia.

Ta bất giác đứng lên, có lẽ, trong lòng ta cũng hơi hâm mộ Diêu chiêu nghi. Chỉ vì nàng có thể xuất cung. Còn đi cùng ai cũng không quan trọng.
Bỗng nhiên ta rất muốn trở lại miếu ở của Tô Mộ Hàn trước đây, dù hắn đã không ở đó nữa nhưng có lẽ những đồ vật nơi đó vẫn còn lưu lại những ký ức về hắn.

Cảm giác này, là muốn nhớ lại.

Nhưng ta thân là hậu phi làm gì có cơ hội ra ngoài.

Cho dù hoàng thượng ân chuẩn, ta cũng không thể đi đến nơi cũ nát đó.

Ta đi thong thả ra ngoài cửa, những giọng nói phía sau thoáng cái đã tan trong gió. Ta mới phát hiện bên ngoài gió lạnh hơn so với tưởng tượng của ta, lạnh thấu xương. Có thể do tâm trạng lúc mới đến khác bây giờ nên lúc này càng cảm thấy lạnh hơn.

Ta lạnh lùng nhìn Thiên Lục đang quỳ trên mặt đất, tay và đầu gối đã hơi hiện ra sắc xanh tím. Xem ra nàng rất lạnh.

Ta khẽ khíu mày. Hôm nay gió lớn, cho dù nàng nghĩ không ra thái hậu sẽ phạt nàng quỳ bên ngoài, nhưng cũng không đến mức mặc xiêm y đơn bạc như vậy chứ. Trên người của nàng còn không có cả áo choàng.

Bàn tay cầm khăn khẽ siết lại.

Khổ nhục kế.
Thừa dịp hoàng thượng ân sủng, nàng muốn tranh thủ lúc tình còn nồng đượm.

Bỗng nhiên ta quay đầu lại, nhìn Thư quý tần xinh đẹp cười, nghĩ tới Diêu chiêu nghi đã xuất cung cùng thái hậu. Thiên Lục nàng quả là một cơ hội cũng không muốn buông tha.

Đêm giao thừa vừa qua nàng cũng đã bắt đầu động thủ.

Ôi, trong lòng cười lạnh, nàng đơn giản là muốn bảo vệ Thiên Phi. Quả thật là tỷ muội tình thâm. Vì Thiên Phi, nàng cam nguyện chấp nhận mạo hiểm như vậy.

Nếu biết chuyện của Phất Hi, vậy thì nhất định nàng cũng biết quan hệ giữa hoàng thượng và thái hậu. Giữa bọn họ có một khúc mắt là Phất Hi.

Vì thế, nàng không sợ thái hậu không thích nàng. Ngay từ ban đầu, nàng không hề nghĩ tới làm thái hậu vui. Nàng biết rõ, nàng không thay thế được vị trí của Diêu chiêu nghi trong lòng thái hậu.

Gió lạnh từng đợt thổi tới lạnh thấu xương, táp lên má ta rát buốt.

Bỗng nhiên nàng ngước mắt nhìn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ đã lạnh đến tái xanh, cả môi nàng cũng khẽ run rẩy. Nàng cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư yếu ớt, trong thời tiết như vậy không sợ chịu không nổi sao?

Nhìn thấy ta đứng trước mặt, ánh mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc rồi ngay lập tức biến mất.

A, nàng sợ ta.

Đúng vậy, ngày xưa nàng chẳng qua là một tiểu mỹ nhân không bị ai chú ý nên có thể xem thường ta. Nhưng bây giờ, khi nàng đã bắt đầu ra mặt thì ngược lại lại sợ ta.

Ta cười trong lòng lặng yên tiến lên, cởi áo khoác lông cừu trên người ra, run rẩy chùm lên người nàng.

"Nương nương!" Giọng của nàng vẫn không ngừng run rẩy nhưng trong đáy mắt hiện lên sự kinh hoảng cùng chút phẫn nộ.

Ta cười yếu ớt : "Ngươi như vậy, sao bản cung nhẫn tâm đđược?"

Thiên Lục ơi, không nên làm trò ở trước mặt ta như vậy. Khổ nhục kế ư, Tang Tử ta có thể diễn tốt hơn nhiều so với ngươi.

Mọi người phía sau đều đứng dậy, nhất định các nàng cực kỳ kinh ngạc...
Hơi quay mặt lại, ta thấy bàn tay Thư quý tần trở nên trắng bệch, chắc hẳn nàng đi ra cùng Diêu chiêu nghi, đang vui sướng khi người gặp họa nhìn cảnh này cũng biết mọi chuyện đã nghiêm trọng rồi.

An uyển nghi bước lên phía trước, định cởi áo choàng của mình xuống cho ta nhưng ta ngăn nàng lại: "Không cần, bản cung còn chịu được." Ta cũng không phải là Thiên Lục, ta là dã nha đầu Tang gia.

Dù muốn kết thúc tuồng vui này, ta cũng sẽ không làm như Thiên Lục, lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.

"Nương nương có ý gì?" Nghe ta nói vậy, trong giọng nói Thiên Lục đã có sự cảnh giác kín đáo.

Ta khẽ cười một tiếng: "Ngươi nói xem? Bây giờ ngươi đang hưởng thánh sủng, bản cung không nên nịnh bợ ngươi sao?" Gió thổi tới phủ lên lưng ta thật lạnh. Ta nhịn không được khẽ run lên.

Hạ Hầu Tử Khâm ơi, đến đi chứ?

Thiên Lục hơi giãy giụa nhưng ta lại dùng sức ôm nàng càng chặt hơn. Nàng nghĩ ra phương pháp, ta thể hiện cũng không tồi.

Mọi người đều hơi lúng túng. Các cung nhân cung Hi Ninh muốn tiến lên khuyên nhưng mặt ai cũng trắng bệch, không biết nên làm sao cho phải.

Một lát sau thì nghe thấy giọng nói sắc nhọn của Lý công công: "Hoàng thượng giá lâm —— "

Tốt quá, cuối cùng đã tới rồi.

Ta run run quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng dáng màu vàng sáng lo lắng đi tới. Lý công công đi phía sau như thể sắp theo không kịp hắn, vừa cầm y phục vừa chạy theo.

Mọi người ở đó vội quỳ xuống nói: "Hoàng thượng vạn tuế!"

Hắn không nhìn bọn họ mà ánh mắt trực tiếp trông sang đây. Lúc nhìn thấy ta rõ ràng hắn chấn động. Hắn đi nhanh sang, cởi áo choàng lông cừu trên người xuống, cẩn thận choàng kín người ta, cau mày nói: "Chuyện gì vậy? Trẫm vừa hạ triều thì ghé cung Khánh Vinh, nghe Vinh phi nói Tích nhi sang cung Hi Ninh thỉnh an mẫu hậu, sao bây giờ vẫn chưa quay về?"

Hắn nhìn ta, mày hơi nhíu lại.

Ta buồn cười, thì ra là hát đôi cùng Thiên Phi.

Ta hơi run lên khẽ nói: "Hoàng thượng mau mặc lại áo choàng lông cừu, nô tì bị bệnh thì chỉ cần nằm nghỉ, nếu người bị bệnh thì không tốt chút nào."

"Làm càn." Hắn khẽ quát, mày kiếm giương lên nói với Lý công công bên cạnh nói "Đứng đó làm gì? Còn không đỡ Tích quý nhân đứng lên!"

Lý công công hoảng sợ, vội đi đỡ Thiên Lục vừa khẽ nói: "Tiểu chủ từ từ thôi."

Sắc mặt Thiên Lục rất khó coi, chỉ đành phải nói: "Nô tì hôm nay phạm cung quy..."

Hạ Hầu Tử Khâm sắc mặt hơi trầm xuống, thông minh như hắn tất nhiên là biết được đã phát sinh chuyện gì. Ta bị hắn ôm mà người vẫn run không ngừng được, nghe hắn hơi giận nói: "Không ai nhìn thấy Đàn phi mặc áo mong manh trong gió thế này sao?"

Hắn vừa dứt lời các cung nhân trong cung Hi Ninh vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: "Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội!"

Ta mỉm cười, hẳn là hắn sẽ không thể không nể mặt Thái hậu nên mới lấy chuyện của ta ra nói.

Nhưng ta lại không ngờ An uyển nghi lấy dũng khí nói: "Bẩm hoàng thượng, nương nương từ tâm không đành lòng thấy Tích quý nhân quỳ trong gió, nên đã lấy áo choàng lông cừu của mình khoác cho Tích quý nhân."

Ta khẽ liếc nàng, An uyển nghi thông minh như vậy mà sao trước đây ta nhìn không ra chứ.

Muốn ta phài giải thích.

Hắn nhìn An uyển nghi một cái rồi lại nhìn sang ta, trong ánh mắt mang theo sự nghiên cứu.

Mặc dù chính ta có tâm tư nhưng hắn cũng thật đáng ghét, còn không quên hoài nghi ta nữa.

Ta hơi chột dạ cúi đầu, nghe hắn trầm giọng nói: "Người đâu, tới Cảnh Thái cung gọi người qua đây đưa chủ tử hồi cung."

"Dạ." Lập tức có cung tỳ vâng lời quay người chạy ra ngoài.

Ta lặng yên liếc hắn một cái, sắc mặt của hắn âm trầm dường như tức giận.

Là giận thái hậu trách phạt Thiên Lục hay là giận ta tranh bày khổ nhục kế với Thiên Lục?

Thông minh như hắn, nhất định là nhìn ra được.

Vừa nghĩ vậy thì thấy Vãn Lương và Triêu Thần vội vàng tiến vào hành lễ với Hạ Hầu Tử Khâm rồi vừa cuống quít chạy sang đỡ ta vừa lo lắng hỏi: "Nương nương sao vậy? Ôi, sao tay lạnh thế!"

Ta còn chưa nói gì hắn đã nói: "Đỡ nương nương các ngươi về đi, tuyên thái y đến cung Cảnh Thái kiểm tra xem."

"Dạ."

Hai cung tỳ vừa đáp lời vừa đỡ ta đi ra ngoài.

Ta ngoái đầu nhìn lại thấy hắn cẩn thận đỡ lấy người Thiên Lục. Bỗng nhiên nghe Lý công công kinh hãi kêu một tiếng: "Quý nhân tiểu chủ!"

Chỉ thấy cả người Thiên Lục mềm nhũn, té xỉu trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm còn hắn sớm đã bế nàng lên đi vào phòng kêu to: "Tuyên thái y!"

Ta thấy ánh mắt đố kị của bao nhiêu tần phi khác.

"Nương nương..." Triêu Thần không vui nhíu mày lại.

Ta mím môi cười, không nên đố kị vì hắn đã đem đồ tốt nhất cho ta.

Hơi kéo chặt áo choàng lông cừu trên người ta vịn tay hai cung tỳ đi ra cung Hi Ninh.

Thái y tới, xem mạch cho ta rồi cung kính nói: "Nương nương bị nhiễm phong hàn không có gì nghiêm trọng. Vi thần sẽ viết phương thuốc để cung tỳ đi lấy thuốc, một ngày ba cữ uống hai ngày là được rồi."

Ta gật đầu, Phương Hàm kêu Vãn Lương đi lấy thuốc rồi mới ngồi trên giường của ta khẽ nói: "Hoàng thượng tự mình đưa Tích quý nhân trở về Uc Phúc quán, nghe nói còn đưa khẩu dụ, cấm Thư quý tần không được đến cung Hi Ninh nữa, không biết là do tần phi nào nhanh mồm nhanh miệng nói ra."

Ta không nói, người khác không nói thì Thiên Lục cũng sẽ nói.

Chẳng qua hắn tự mình đưa Thiên Lục về thì Thiên Phi có cao hứng không đây?

Cúi đầu ho hai tiếng, Phương Hàm vội đỡ ta nằm xuống nói: "Nương nương nghỉ ngơi một lát trước đi, chờ thuốc sắc xong nô tỳ lại gọi người."

Ta gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại.

Về sau lúc Vãn Lương đưa thuốc tới có kể chuyện thái hậu sau khi trở về đến ngự thư phòng gặp hoàng thượng ngự. Tuy nhiên lúc đi ra, sắc mặt nghiêm nghị chẳng có chút vui vẻ nào.

Ta không biết bà và Hạ Hầu Tử Khâm đã nói gì nhưng chắc chắn là chuyện không vui.

Có lẽ, chuyện có liên quan đến Thiên Lục, có lẽ cũng liên quan tới Phất Hi, cũng có thể liên quan đến cả hai người.

Uống thuốc ngủ một chút, ta cảm thấy trên người toát ra mồ hôi, người khẽ xoay trong lòng thì khổ sở.

Thái y nói một ngày ba cữ, trễ như vậy rồi còn phải uống thuốc.

Khẽ than một tiếng, khổ nhục kế quả thực là chịu khổ .

Buổi tối, ta nghe thấy có tiếng bước chân người vào, chưa đến gần mà mùi thuốc nồng đậm đã bay tới. Ta khẽ nhíu mày vừa xoay người lại thì bỗng nhiên chấn động.

Một bóng người màu vàng sáng đứng nghiêm nghị trước mặt ta, trên tay hắn bưng một chén thuốc đầy.

Ta hơi kinh hãi, vội đứng dậy xuống giường nhưng lại nhịn không được ho một trận mới nói: "Nô tì tham kiến hoàng thượng!"

Hắn gần như xách ta về giường, mi cau lại đưa chén thuốc qua: "Uống thuốc."

Ta ngượng ngùng nhận chén thuốc, hắn hơi tức giận ngồi xuống bên cạnh ta nói: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi lợi hại như vậy, không nên lãng phí những dược liệu này chứ."

Vừa định nuốt thuốc xuống, nghe câu này ta thiếu chút nữa thì phun ra, quả nhiên hắn biết nhưng lại nhắc tới đầy kỳ quái.

Ta tăng thêm can đảm không để ý lời của hắn, ngửa đầu uống hết thuốc.

Hắn không vui giữ thắt lưng của ta, hung hăng kéo vào lồng ngực của hắn: "Thế nào chuyện hôm nay ngươi không giải thích gì sao?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét