Ta bất giác lo sợ không yên, Ngọc Dung Hoa tận tâm giúp ta như vậy thực sự chỉ vì có thể tìm một chỗ dựa vững chắc rồi sống yên ổn trong cung sao?
Nàng đứng trước mặt ta, dường như đang chờ ta nói điều gì.
Ta suy nghĩ một lúc lại phát hiện ta không biết phải nói gì.
Đúng là Ngọc Dung Hoa biết rõ chuyện của Phất Hi và Hạ Hầu Tử Khâm như trong lòng bàn tay, cho nên giữa lúc Thiên Lục được thánh sủng vẫn có thể nhìn rõ phía Thiên Phi.
Nếu như của nàng lo lắng là thật, vậy...
Hạ Hầu Tử Khâm này ...
Ai có thể nghĩ tới chẳng qua Thiên Lục cũng chỉ là ngụy trang trên tay hắn chứ?
Nếu nói trí tuệ, ai có thể sâu hơn hắn đây?
Vậy Thiên Lục thì sao, nàng tự nguyện hay cũng không biết mà bị người ta đùa giỡn?
Hắn có thể dụng tâm coi trọng long thai trong bụng Thiên Phi như vậy quả là khiến ta thán phục. Không nói đến hắn có thực sự sủng ái Thiên Phi hay không nhưng trong bụng nàng là cốt nhục của hắn.
Ta tất nhiên không hi vọng đứa bé kia có thể bình an sinh ra nhưng ta cũng sẽ không động thủ để giết mó.
Ta có thể quên Thiên Phi, nhưng ta biết đứa bé đó là con của hắn.
Ôi, ta ảm đạm cười, cho dù Ngọc Dung Hoa không đến nhắc nhở ta, ta cũng sẽ không xuất thủ đi giết một đứa nhỏ. Tang Tử ta không phải người lương thiện nhưng cũng không phải loại người có thể xuống tay đối với một bào thai trong bụng.
Một lúc lâu sau ta mới khẽ cười nói với nàng: "Bản cung cảm ơn tỷ tỷ đã nhắc nhở."
Nàng sợ hãi nói: "Tần thiếp không dám, nương nương tốt thì tần thiếp mới có thể tốt. Tần thiếp và nương nương ở trên cùng một con thuyền."
Ta kéo nàng ngồi xuống cười nói: "Vậy thì sau này, tỷ tỷ cũng không cần khách sáo như vậy. Ngươi hỏi bản cung thân thể thế nào chứ bản cung thấy ngươi ngày càng gầy đấy."
Lúc này nàng mới cười: "Tần thiếp luôn luôn như vậy."
Ta mới nhớ tới khi nãy muốn Triêu Thần dâng trà tới ngự thư phòng, nhìn người trước mặt, không bằng bây giờ thuận nước đẩy thuyền luôn.
"Bản cung sợ hoàng thượng dạo này mệt nhọc, định dâng bình trà cho người mà không may lại bệnh. Hay là để Triêu Thần đưa tỷ tỷ đi, bản cung sẽ kêu các nàng, nhớ thêm chút lá bạc hà trong trà, có thể phục hồi tinh thần."
Ta thờ ơ nói nhưng lại thấy nét mặt Ngọc Dung Hoa hơi khó coi, ta nghĩ chẳng lẽ nàng không muốn gặp Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Vừa định hỏi thì nghe nàng nói: "Nương nương, hoàng thượng bị dị ứng đối với bạc hà, ngửi thấy thì sẽ ói. Ngay cả pha với thanh lương gì đó cũng không được. Cũng khó trách người không biết, trên đời này hoàng thượng không bao giờ dùng vị bạc hà, các thái y và đầu bếp trong cung đều biết. Nếu nương nương nói chuyện với cung tỳ các nàng cũng biết."
Vị bạc hà, thanh lương đó...
Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay khẽ run, như vậy người đêm qua đến phòng ta... Không phải hắn!
"Nương nương, người sao thế?" Ngọc Dung Hoa thấy ta không nói lời nào, mày hơi nhíu nghi ngờ nhìn ta.
Ta đột nhiên hoàn hồn, miễn cưỡng cười nói: "Ừ, không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi."
Nàng vội đứng lên: "Là tần thiếp quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, tần thiếp xin lui trước. Chút nữa tần thiếp tự mình dâng trà tới ngự thư phòng, nương nương nghỉ ngơi thật tốt đi."
Trong lòng ra sớm đã trống rỗng, chỉ hàm hồ trả lời.
Ngọc Dung Hoa đi ra.
Ta chậm rãi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bên ngoài tiết trời rất tốt chỉ có gió vẫn lãnh lẽo như cũ.
Không phải hắn.
Ta hơi thất vọng, nhưng tò mò nhiều hơn.
Đến tột cùng là ai, thần bí đến nhưng lại không thương tổn ta.
Hơi cắn môi, ta nghĩ, chờ thêm một thời gian nữa ta nhất định bắt người thần bí kia hiện thân.
Nàng đứng trước mặt ta, dường như đang chờ ta nói điều gì.
Ta suy nghĩ một lúc lại phát hiện ta không biết phải nói gì.
Đúng là Ngọc Dung Hoa biết rõ chuyện của Phất Hi và Hạ Hầu Tử Khâm như trong lòng bàn tay, cho nên giữa lúc Thiên Lục được thánh sủng vẫn có thể nhìn rõ phía Thiên Phi.
Nếu như của nàng lo lắng là thật, vậy...
Hạ Hầu Tử Khâm này ...
Ai có thể nghĩ tới chẳng qua Thiên Lục cũng chỉ là ngụy trang trên tay hắn chứ?
Nếu nói trí tuệ, ai có thể sâu hơn hắn đây?
Vậy Thiên Lục thì sao, nàng tự nguyện hay cũng không biết mà bị người ta đùa giỡn?
Hắn có thể dụng tâm coi trọng long thai trong bụng Thiên Phi như vậy quả là khiến ta thán phục. Không nói đến hắn có thực sự sủng ái Thiên Phi hay không nhưng trong bụng nàng là cốt nhục của hắn.
Ta tất nhiên không hi vọng đứa bé kia có thể bình an sinh ra nhưng ta cũng sẽ không động thủ để giết mó.
Ta có thể quên Thiên Phi, nhưng ta biết đứa bé đó là con của hắn.
Ôi, ta ảm đạm cười, cho dù Ngọc Dung Hoa không đến nhắc nhở ta, ta cũng sẽ không xuất thủ đi giết một đứa nhỏ. Tang Tử ta không phải người lương thiện nhưng cũng không phải loại người có thể xuống tay đối với một bào thai trong bụng.
Một lúc lâu sau ta mới khẽ cười nói với nàng: "Bản cung cảm ơn tỷ tỷ đã nhắc nhở."
Nàng sợ hãi nói: "Tần thiếp không dám, nương nương tốt thì tần thiếp mới có thể tốt. Tần thiếp và nương nương ở trên cùng một con thuyền."
Ta kéo nàng ngồi xuống cười nói: "Vậy thì sau này, tỷ tỷ cũng không cần khách sáo như vậy. Ngươi hỏi bản cung thân thể thế nào chứ bản cung thấy ngươi ngày càng gầy đấy."
Lúc này nàng mới cười: "Tần thiếp luôn luôn như vậy."
Ta mới nhớ tới khi nãy muốn Triêu Thần dâng trà tới ngự thư phòng, nhìn người trước mặt, không bằng bây giờ thuận nước đẩy thuyền luôn.
"Bản cung sợ hoàng thượng dạo này mệt nhọc, định dâng bình trà cho người mà không may lại bệnh. Hay là để Triêu Thần đưa tỷ tỷ đi, bản cung sẽ kêu các nàng, nhớ thêm chút lá bạc hà trong trà, có thể phục hồi tinh thần."
Ta thờ ơ nói nhưng lại thấy nét mặt Ngọc Dung Hoa hơi khó coi, ta nghĩ chẳng lẽ nàng không muốn gặp Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Vừa định hỏi thì nghe nàng nói: "Nương nương, hoàng thượng bị dị ứng đối với bạc hà, ngửi thấy thì sẽ ói. Ngay cả pha với thanh lương gì đó cũng không được. Cũng khó trách người không biết, trên đời này hoàng thượng không bao giờ dùng vị bạc hà, các thái y và đầu bếp trong cung đều biết. Nếu nương nương nói chuyện với cung tỳ các nàng cũng biết."
Vị bạc hà, thanh lương đó...
Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay khẽ run, như vậy người đêm qua đến phòng ta... Không phải hắn!
"Nương nương, người sao thế?" Ngọc Dung Hoa thấy ta không nói lời nào, mày hơi nhíu nghi ngờ nhìn ta.
Ta đột nhiên hoàn hồn, miễn cưỡng cười nói: "Ừ, không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi."
Nàng vội đứng lên: "Là tần thiếp quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, tần thiếp xin lui trước. Chút nữa tần thiếp tự mình dâng trà tới ngự thư phòng, nương nương nghỉ ngơi thật tốt đi."
Trong lòng ra sớm đã trống rỗng, chỉ hàm hồ trả lời.
Ngọc Dung Hoa đi ra.
Ta chậm rãi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bên ngoài tiết trời rất tốt chỉ có gió vẫn lãnh lẽo như cũ.
Không phải hắn.
Ta hơi thất vọng, nhưng tò mò nhiều hơn.
Đến tột cùng là ai, thần bí đến nhưng lại không thương tổn ta.
Hơi cắn môi, ta nghĩ, chờ thêm một thời gian nữa ta nhất định bắt người thần bí kia hiện thân.
Ngồi một mình trong phòng một lát, ta khẽ gọi: "Triêu Thần."
Rất nhanh liền nghe có tiếng chân người chạy vào nhưng lại là Vãn Lương.
Nàng bước nhanh tới nói với ta: "Nương nương, Triêu Thần đưa Ngọc Dung Hoa đi ngự thư phòng. Có chuyện gì không nương nương?"
Ta khẽ giật mình, đúng rồi, sao ta lại quên chứ?
Đỡ cằm cười cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là bản cung ở trong phòng mãi thấy buồn chán, ngươi ra ngoài với bản cung một lát."
"Nương nương..." Vẻ mặt Vãn Lương lo lắng, "Nương nương còn bệnh mà."
Ta xoay người ra phía cửa sổ cười nói: "Sớm đã khỏe hơn nhiều rồi, ngươi đi lấy áo lông cừu đến đây cho bản cung."
Thấy ta muốn đi ra ngoài, Vãn Lương cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu vâng lời rồi xoay người đi lấy áo lông cừu đến. Lúc choàng lên người ta bỗng nhiên nàng nói: "Nương nương, thái hậu nghe nói người bị bệnh, vừa rồi sai người đưa tổ yến tốt nhất đến, người đang nghỉ ngơi nên bọn nô tỳ không dám quấy rầy. Bây giờ Phương Hàm cô cô đến cung Hi Ninh tạ ơn, người có đợi cô cô về rồi mới đi không?"
Tay nắm áo hơi động, Phương Hàm không có ở đây.
Ta hơi chần chờ rồi lắc đầu nói: "Không cần."
Không biết vì sao, cuối cùng ta cảm thấy người đêm qua đến phòng ta và người để thuốc mỡ trên cửa sổ lần trước là cùng một người. Ta đích thực đoán không ra là người nào cho nên mới muốn buộc người đó lộ diện. Mà đối với việc này, ta đột nhiên không muốn nói cho Phương Hàm biết.
Đương nhiên không phải vì phòng bị nàng.
Chỉ là, trong lòng ta lo lắng thấp thỏm đối với người thần bí kia.
Từ trong phòng ta đi thẳng ra ngoài, Vãn Lương vội đuổi theo cẩn thận đỡ lấy ta. Hai chúng ta đi vào trong viện thì thấy Tường Thụy bước tới trước nói: "Nương nương muốn đi ra ngoài sao? Để nô tài kêu người chuẩn bị kiệu loan."
Y cũng không hỏi ta lý do ra ngoài, nói dứt lời thì xoay người đi luôn.
"Tường Thụy." Ta kêu y lại lắc đầu nói "Không cần, bản cung muốn đi tản bộ."
Y hơi sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng nhưng vẫn thủy chung im lặng, chỉ cúi đầu nghiêng người để chúng ta đi qua.
Vãn Lương đi bên cạnh ta khẽ nói: "Nương nương, Thụy công công cũng chỉ lo lắng mà thôi, hay là..."
Ta khẽ cười một tiếng cắt ngang lời nàng: "Sao mấy người các ngươi đều cho rằng bản cung là loại người yếu đuối như thế?" Người yếu đuối thực sự là Thiên Lục kìa. Vì muốn nhận được sự sủng ái của Hạ Hầu Tử Khâm mà nàng không thèm quan tâm đến chính mình.
Nếu không, sao hôm nay nàng lại cho Thiên Phi đến chế nhạo ta?
Kỳ thực, ta cũng hy vọng thấy nàng đến, ta còn muốn nhìn xem nàng có thể hưởng thánh sủng bao lâu nữa?
Vừa mới qua ngày đầu năm nên dường như vẫn có thể cảm nhận không khí vui mừng xung quanh.
Gió vẫn thổi lạnh lẽo, ta bất giác kéo chặt lại áo lông cừu chậm rãi đi đến cùng Vãn Lương. Trên đường thỉnh thoảng gặp mấy cung nhân, họ đều cung kính hành lễ với ta.
Nhưng trong ánh mắt bọn họ không giấu được sự kinh ngạc.
Chuyện trong cung nếu không thể che giấu được thì tỏa đi mọi nơi như một cơn gió. E là hôm qua dù Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đến cung Hi Ninh một thời gian ngắn ngủi nhưng ngay cả người ở phòng giặt giũ cũng đều biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sáng nay Thiên Phi tới cung Cảnh Thái của ta, Đàn phi bệnh nặng mà bây giờ lại ra ngoài.
Quả là kỳ lạ.
Mà chuyện này thế này chính là điều ta muốn.
Nếu người thần bí kia luôn luôn chú ý đến ta, như vậy ta bị bệnh mà còn đi ra ngoài thì nhất định đối phương sẽ ở một nơi nào đó theo dõi.
Nhưng, ta không quay đầu lại tìm, ta muốn người đó tự mình đi ra.
Hai chúng ta đi tới một ngọn giả sơn. Ở đây bốn bề vắng lặng, ta đột nhiên dừng bước. Vãn Lương ngước mắt hỏi: "Sao vậy nương nương?"
Ta nói với nàng: "Bản cung cảm thấy hơi lạnh, ngươi trở về lấy lò sưởi đến, bản cung nghỉ ngơi ở chỗ này một chút."
Vãn Lương hơi chần chờ nhưng thấy ta xoa xoa hai tay vội nói: "Nô tỳ sẽ đi nhanh về nhanh, nương nương chờ một lát." Dứt lời, buông tay ta ra rồi nhìn ta mới xoay người chạy về.
Ta cố ý đi rất xa để nàng có về thì cũng phải mất một ít thời gian.
Như vậy, ở đây không có người, nếu như một mình ta té xỉu ở chỗ này thì sao nhỉ?
Ta cúi đầu nặng nề ho vài tiếng, cả người mơ màng, lúc ngã xuống thì chân trượt một cái, cổ chân truyền lên đau đớn.
A—— đau quá.
Ta cười tự giễu mình, thì ra muốn mệt nhọc cũng phải trả giá thật lớn.
Lẳng lặng nằm trên mặt đất một lát mới mơ hồ nghe tiếng bước chân đi về phía ta...
Rất nhanh liền nghe có tiếng chân người chạy vào nhưng lại là Vãn Lương.
Nàng bước nhanh tới nói với ta: "Nương nương, Triêu Thần đưa Ngọc Dung Hoa đi ngự thư phòng. Có chuyện gì không nương nương?"
Ta khẽ giật mình, đúng rồi, sao ta lại quên chứ?
Đỡ cằm cười cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là bản cung ở trong phòng mãi thấy buồn chán, ngươi ra ngoài với bản cung một lát."
"Nương nương..." Vẻ mặt Vãn Lương lo lắng, "Nương nương còn bệnh mà."
Ta xoay người ra phía cửa sổ cười nói: "Sớm đã khỏe hơn nhiều rồi, ngươi đi lấy áo lông cừu đến đây cho bản cung."
Thấy ta muốn đi ra ngoài, Vãn Lương cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu vâng lời rồi xoay người đi lấy áo lông cừu đến. Lúc choàng lên người ta bỗng nhiên nàng nói: "Nương nương, thái hậu nghe nói người bị bệnh, vừa rồi sai người đưa tổ yến tốt nhất đến, người đang nghỉ ngơi nên bọn nô tỳ không dám quấy rầy. Bây giờ Phương Hàm cô cô đến cung Hi Ninh tạ ơn, người có đợi cô cô về rồi mới đi không?"
Tay nắm áo hơi động, Phương Hàm không có ở đây.
Ta hơi chần chờ rồi lắc đầu nói: "Không cần."
Không biết vì sao, cuối cùng ta cảm thấy người đêm qua đến phòng ta và người để thuốc mỡ trên cửa sổ lần trước là cùng một người. Ta đích thực đoán không ra là người nào cho nên mới muốn buộc người đó lộ diện. Mà đối với việc này, ta đột nhiên không muốn nói cho Phương Hàm biết.
Đương nhiên không phải vì phòng bị nàng.
Chỉ là, trong lòng ta lo lắng thấp thỏm đối với người thần bí kia.
Từ trong phòng ta đi thẳng ra ngoài, Vãn Lương vội đuổi theo cẩn thận đỡ lấy ta. Hai chúng ta đi vào trong viện thì thấy Tường Thụy bước tới trước nói: "Nương nương muốn đi ra ngoài sao? Để nô tài kêu người chuẩn bị kiệu loan."
Y cũng không hỏi ta lý do ra ngoài, nói dứt lời thì xoay người đi luôn.
"Tường Thụy." Ta kêu y lại lắc đầu nói "Không cần, bản cung muốn đi tản bộ."
Y hơi sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng nhưng vẫn thủy chung im lặng, chỉ cúi đầu nghiêng người để chúng ta đi qua.
Vãn Lương đi bên cạnh ta khẽ nói: "Nương nương, Thụy công công cũng chỉ lo lắng mà thôi, hay là..."
Ta khẽ cười một tiếng cắt ngang lời nàng: "Sao mấy người các ngươi đều cho rằng bản cung là loại người yếu đuối như thế?" Người yếu đuối thực sự là Thiên Lục kìa. Vì muốn nhận được sự sủng ái của Hạ Hầu Tử Khâm mà nàng không thèm quan tâm đến chính mình.
Nếu không, sao hôm nay nàng lại cho Thiên Phi đến chế nhạo ta?
Kỳ thực, ta cũng hy vọng thấy nàng đến, ta còn muốn nhìn xem nàng có thể hưởng thánh sủng bao lâu nữa?
Vừa mới qua ngày đầu năm nên dường như vẫn có thể cảm nhận không khí vui mừng xung quanh.
Gió vẫn thổi lạnh lẽo, ta bất giác kéo chặt lại áo lông cừu chậm rãi đi đến cùng Vãn Lương. Trên đường thỉnh thoảng gặp mấy cung nhân, họ đều cung kính hành lễ với ta.
Nhưng trong ánh mắt bọn họ không giấu được sự kinh ngạc.
Chuyện trong cung nếu không thể che giấu được thì tỏa đi mọi nơi như một cơn gió. E là hôm qua dù Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đến cung Hi Ninh một thời gian ngắn ngủi nhưng ngay cả người ở phòng giặt giũ cũng đều biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sáng nay Thiên Phi tới cung Cảnh Thái của ta, Đàn phi bệnh nặng mà bây giờ lại ra ngoài.
Quả là kỳ lạ.
Mà chuyện này thế này chính là điều ta muốn.
Nếu người thần bí kia luôn luôn chú ý đến ta, như vậy ta bị bệnh mà còn đi ra ngoài thì nhất định đối phương sẽ ở một nơi nào đó theo dõi.
Nhưng, ta không quay đầu lại tìm, ta muốn người đó tự mình đi ra.
Hai chúng ta đi tới một ngọn giả sơn. Ở đây bốn bề vắng lặng, ta đột nhiên dừng bước. Vãn Lương ngước mắt hỏi: "Sao vậy nương nương?"
Ta nói với nàng: "Bản cung cảm thấy hơi lạnh, ngươi trở về lấy lò sưởi đến, bản cung nghỉ ngơi ở chỗ này một chút."
Vãn Lương hơi chần chờ nhưng thấy ta xoa xoa hai tay vội nói: "Nô tỳ sẽ đi nhanh về nhanh, nương nương chờ một lát." Dứt lời, buông tay ta ra rồi nhìn ta mới xoay người chạy về.
Ta cố ý đi rất xa để nàng có về thì cũng phải mất một ít thời gian.
Như vậy, ở đây không có người, nếu như một mình ta té xỉu ở chỗ này thì sao nhỉ?
Ta cúi đầu nặng nề ho vài tiếng, cả người mơ màng, lúc ngã xuống thì chân trượt một cái, cổ chân truyền lên đau đớn.
A—— đau quá.
Ta cười tự giễu mình, thì ra muốn mệt nhọc cũng phải trả giá thật lớn.
Lẳng lặng nằm trên mặt đất một lát mới mơ hồ nghe tiếng bước chân đi về phía ta...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét