Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 91 : Đêm giao thừa


Từ ngày Thiên Phi nói thân thể khó chịu, Hạ Hầu Tử Khâm chưa từng trở lại cung Cảnh Thái. Nhưng điều khiến ta kinh ngạc là Thiên Phi lại thực sự không giữ hắn ở cung Khánh Vinh. Tường Hòa tìm hiểu về nói mấy ngày nay hắn đều ở ngự thư phòng cho tới khuya sau đó, một mình về cung Thiên Dận ngủ.

Ta không biết cuối năm rồi mà còn chuyện gì cần phải lo lắng như thế nhưng kỳ lạ là mỗi khi nhớ tới trong lòng lại có cảm giác không thoải mái khó nói ra.

Giống như khẩn trương, tựa như linh cảm có chuyện chẳng lành.

Ta tự ép mình cười, hắn là hoàng đế thiên triều, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ?

Ngoài bệ cửa sổ của cung Cảnh Thái cũng không xuất hiện thêm hộp thuốc mỡ nào. Người mà ta suýt bắt gặp đêm đó cũng không trở lại cung của ta. Chuyện này tựa như một cơn gió, chỉ thổi qua mà chẳng để lại dấu vết gì.

Có điều Phương Hàm vẫn giữ hai hộp thuốc mỡ kia.

Cuối cùng đêm giao thừa cũng đến.

Các cung tỳ cẩn thận trang điểm cho ta, Vãn Lương mang những trang sức mới tới.

Sắc áo màu nhạt, một dải lông thỏ trắng tinh viền quanh cổ áo và vạt áo, trên thân thêu hoa bách hợp bằng sợi tơ vô cùng rực rỡ, xung quanh viền chỉ bạc, nhìn từ xa mềm mại như nước chảy.

Ta nhịn không được thốt lên khen ngợi tay nghề thật khéo!

Vãn Lương giúp ta mặc áo vào rồi đưa ta đến trước bàn trang điểm cười nói: "Hôm nay nô tỳ nhất định trang điểm cho nương nương thật xinh đẹp."

Ta cười cười, hôm nay ai mà không muốn trang điểm mình thật xinh đẹp chứ.

Một lát sau thấy Triêu Thần tiến vào vẻ mặt không vui. Ta hỏi nàng: "Hôm nay là ngày lành sao mặt ngươi lại ủ dột như thế?"

Nàng này mới nói: "Nương nương, yến tiệc giao thừa năm trước đều tổ chức ở Ngự hoa viên, năm nay lại nói muốn chuyển tới cung Hi Ninh của thái hậu, nghe nói, là vì... vì chiếu cố Vinh phi."

Ta còn tưởng là chuyện lớn gì khiến nàng không vui.

Ta đương nhiên hiểu Thái hậu muốn chiếu cố Thiên Phi, bà mong chờ cháu đến sốt cả ruột rồi.

Vãn Lương thấy ta không tức giận cũng yên lòng, cười nói: "Mấy lời này ngươi nói ở đây thôi, chút nữa ở bên ngoài không được nói gì hết!"

"Nhưng..."

Triêu Thần còn muốn nói gì đó nhưng ta cắt ngang lời nàng: "Không có gì phải nghĩ." Nếu chỉ như vậy mà ta chịu không nổi thì trận chiến này chưa cần đánh ta đã thua rồi.

Trong cung thật náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Trời mùa đông lẽ ra phải ảm đạm nhưng ở chốn này tràn ngập sắc màu vui vẻ.

Trong cung Hi Ninh càng vô cùng náo nhiệt.

Các phi tần ai nấy đều xinh đẹp như tiên trên trời.

Ta cũng không tỏ ra ghen tị, cười nhạt đi tới phía trước.

"Đàn phi nương nương."

"Đàn phi nương nương..."

Các phi tần hành lễ với ta.

Diêu thục nghi và Thư quý nhân ngồi ở một góc khẽ trò chuyện, thoạt nhìn thì có vẻ như quan hệ giữa các nàng đúng là không tệ. Thiên Lục đứng ở trong góc phòng, thấy ta đi vào nàng bình thản hành lễ với ta cũng không nói một lời.

Ta nghĩ, tất nhiên nàng hận ta.

Thiên Phi bây giờ là bảo vật, đợi khá lâu mới thấy nàng cùng thái hậu, hoàng thượng tiến vào.

Mọi người quỳ xuống hành lễ.

Hạ Hầu Tử Khâm tâm tình rất tốt, mỉm cười kêu tất cả bình thân.

Hắn đỡ Thiên Phi ngồi sang bên phải, thái hậu đi sát bên trái hắn. Ta hơi chần chờ cuối cùng cũng tiến lên ngồi phía dưới thái hậu. Diêu thục nghi ngồi phía dưới Thiên Phi, còn Thư quý nhân dường như do dự một hồi mới đi sang bên ta ngồi xuống.

Thiên Lục chẳng qua là mỹ nhân lục phẩm nên vị trí cách chúng ta rất xa.

Ta nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm cúi đầu nói: "Nếu Phi nhi mệt thì nói, trẫm sẽ phái người đưa nàng về."
Ta ngoái đầu nhìn lại thấy Thiên Phi mỉm cười lắc đầu: "Được hoàng thượng quan tâm, nô tì không có chuyện gì đâu." Vẻ mặt nàng không tốt lắm nhưng dáng vẻ ôn nhu yếu ớt thật khiến người ta chán ghét.

Bởi vì là yến tiệc gia đình nên không khí cũng khá thoải mái.

Hạ Hầu Tử Khâm rất cao hứng, uống không ít rượu.

Trong phòng an bài nhiều lò sưởi nhưng cứ ngồi im lặng cũng cảm thấy lạnh lẽo. Ta liếc nhìn hắn, mặt của hắn ửng hồng không biết là vì rượu hay vì nóng nữa.

Thái hậu cười nói: "Năm nay ai gia rất vui, rốt cuộc đã có người vì hoàng thượng sinh con nối dõi. Các ngươi đấy, mỗi người đều phải cố gắng, vì hoàng gia khai chi tán diệp mới tốt!"

Thái hậu nói xong các phi tần phía dưới đỏ hết mặt lên. Diêu thục nghi che mặt khẽ cười nói: "Thái hậu, người trêu chọc bọn thần thiếp rồi." Ánh mắt nàng lặng yên nhìn về phía hắn.

Chỉ nghe hắn cười nói: "Thuần nhi không nguyện ý sao?"

"Hoàng thượng!" Nàng e thẹn cúi đầu lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ.

Trên mặt Thiên Phi hiện lên chút không vui nhưng cũng không nói gì.

Ta cảm thấy, hôm nay nàng hơi kỳ lạ.

Ta vẫn không biết rốt cục là sức khỏe nàng không tốt thật hay là lừa người. Thỉnh thoảng Hạ Hầu Tử Khâm quay sang thân thiết hỏi, nàng lại luôn luôn từ chối, nói mình không mệt.

Tiệc tối ăn gần xong thái hậu mới cười nói: "Vẫn theo lệ cũ, mọi người cùng vui nào, như thế mới khiến cho ai gia thoải mái. Diêu thục nghi." Bà dột nhiên nhìn sang nữ nhân ngồi đối diện.

Diêu thục nghi mới ngước mắt lên, sắc hồng trên mặt nàng vẫn chưa phai. Nàng khẽ ho một tiếng nói: "Mấy năm rồi đều là thần thiếp chuẩn bị, nhưng năm nay đã có Đàn phi nương nương, thần thiếp lại chủ trì nữa thì e là không ổn."

Ta cũng hơi giật mình, ta chưa từng biết tới chương trình đêm giao thừa này thì làm sao chủ trì đây?

May là hoàng thượng đã nói trước: "Mặc dù địa vị Đàn phi cao nhưng kinh nghiệm lại không bằng Thuần nhi đâu, theo trẫm nàng cứ đến đây đi."

Ta nhìn hắn, hắn chỉ cười khẽ với ta.

Diêu thục nghi cũng không tỏ ra chút nào không vui vẫn cười như cũ: "Hoàng thượng và thái hậu đều làm khó thần thiếp. Năm nào cũng muốn có ý tưởng mới nhưng thần thiếp nào có bản lĩnh giỏi như vậy chứ. Không bằng năm nay thế này, mọi người tự mình biểu lộ tài năng để thái hậu vui lòng được không? Coi như chúng ta tự bêu xấu vậy."

Quả nhiên là một nữ nhân thông minh. Làm như vậy không trái với ý thái hậu mà cũng giữ thể diện cho ta. Thật ra nàng rất hiểu chuyện, dù không thích ta cũng biết được địa vị của ta cao hơn nàng.

Thái hậu đang ăn một miếng mứt đào nhỏ nghe nàng nói như thế liền cười nói: "Vậy có phải ngươi muốn nói cho ai gia biết ngươi sớm đã chuẩn bị cho ai gia kinh hỉ rồi phải không?"

Nàng đứng lên khom người mím môi cười: "Thần thiếp xin bêu xấu trước." Nàng nói xong khẽ vẫy tay, liền thấy hai thái giám bê một bức bình phong tiến vào, cẩn thận đặt chỗ cửa.

Bình phong màu vàng, trên mặt không có bất cứ thứ gì.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Hạ Hầu Tử Khâm nheo hai mắt lại nhìn đầy hưng phấn.

Diêu thục nghi chậm rãi tiến tới, một cung tỳ cung kính trình lên một thanh kiếm. Nàng một tay nhận lấy, tay kia trắng nõn tuốt vỏ kiếm ra thoăn thoắt bước tới rồi cả người nhẹ nhàng bay lên.

Giữa không gian, tiếng múa kiếm vun vút kết hợp với dáng vẻ uyển chuyển của nàng đẹp không thể tả.

Đột nhiên ta lại cảnh giác.

Diêu thục nghi xuất thân từ tướng môn thế gia, cha và huynh trưởng của nàng đều là các chiến tướng kiêu dũng nơi sa trường còn Diêu gia đương nhiên nắm binh quyền trong tay.

Không ngờ ta lại bỏ quên điểm này.

Vì thế, trong ba năm mà địa vị cao nhất trong hậu cung của nàng cũng chỉ là thục nghi. E rằng Hạ Hầu Tử Khâm còn e dè thế lực của Diêu gia nên mới chịu sủng ái nàng. Bất giác ta nhìn về phía Thiên Phi, nàng là người của đại học sĩ, thái hậu thừa dịp nàng có thai ban cho nàng ngôi vị Vinh phi chắc cũng có nguyên nhân khác.

Tay ta không tự chủ nắm chặt lại, thảo nào Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm phi thái hậu cũng không ra mặt can thiệp. Tất cả chỉ vì sau lưng ta không có chỗ dựa. Chỉ cần ta không mơ tưởng ngôi vị Hoàng hậu thì chẳng ai để ta vào mắt.

Ta còn đang thất thần thì nghe một tiếng quát khẽ, bóng dáng nữ nhân trước mặt vụt nhoáng lên. Ta chăm chú nhìn lại thì thấy mũi kiếm của nàng nhanh như chớp xẹt qua mặt bình phong.

Một đường rách thật dài kéo tới, nàng cũng không chần chừ động tác trên tay càng nhanh, cả người bay lên trong sắc cờ vàng mê hoặc mắt người. Miệng nàng khẽ cười, vòng eo nhỏ nhắn chuyển động, người vừa quay về thì chân đã chạm đất.

Trong nháy mắt, tất cả đều im lặng sững sờ chỉ còn tua cờ sáng lạn treo trên đầu kiếm ánh lên trong sự ngỡ ngàng chấn động của mọi người.

Phía sau nàng một lá cờ "Hoàng kim địa đồ" thật lớn xuất hiện ngang trời.
Dùng thủ pháp chém lại được dẫn dắt bằng bài múa kiếm đã biểu lộ hoàn hảo tài năng của nàng.

"Tốt!" Hạ Hầu Tử Khâm không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong lúc nhất thời mọi người đều đứng lên sôi nổi bàn luận.

Nói chung ai cũng tỏ ra thán phục .

Diêu thục nghi chậm rãi đứng dậy, đưa trường kiếm trong tay cho cung tỳ bên cạnh rồi mới ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Năm nay tuyết rơi khá muộn nhưng tuyết rơi đúng dịp mừng năm mới, mạch tú hai kỳ, năm phong lúc nhẫm. Nhất định năm sau sẽ được mùa thu hoạch. Thần thiếp lấy bức "Hoàng kim địa đồ" này tặng cho hoàng thượng và thái hậu, thiên triều ta năm sau, nhất định lương thực được mùa, phúc lành thiên hạ, ban ơn cho muôn dân!"

Nét chữ khiến người ta thán phục, lời nói khiến người ta vui mừng, quả là không thứ gì có thể sánh được với cách Diêu thục nghi làm cho thái hậu vui.

Chỉ có vài ba câu nói mà lại có thể dễ dàng nói ra mong ước của hoàng đế, Diêu thục nghi quả thật lợi hại. Trước đây ta đúng là đã quá xem nhẹ nàng.

Quả nhiên, thái hậu cười rạng rỡ ngoắc tay nói: "Đến đây, đến bên cạnh ai gia này. Hoàng thượng, cho nên mới nói ai gia thích nàng!"

Diêu thục nghi cười bước tới, cung nhân vội vàng mang thêm ghế đặt bên cạnh thái hậu.

Đám phi tần vội vã nịnh nọt chúc mừng.

Thái hậu lại nói: "Không ngờ Diêu thục nghi chỉ ở khuê phòng mà cũng quan tâm đến chuyện nhìn trời đoán sự, lại còn có thể nhớ kỹ việc 'Nước có thể dìm thuyền, cũng có thể nâng thuyền'. Ai gia thấy nên thưởng!"

Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu cười nói: "Hôm nay Thuần nhi cũng khiến trẫm phải mở rộng tầm mắt, thưởng, đương nhiên thưởng! Lương thực được mùa, nói rất hay!" Hắn cúi đầu cởi ngọc bội bên hông xuống đưa cho nàng "Ngọc bội này là mẫu hậu ban cho trẫm vào sinh nhật năm ngoái, hôm nay trẫm ban cho nàng."

Diêu thục nghi thụ sủng nhược kinh vội đứng dậy tạ ơn thì lại nghe hắn nói: "Nhưng trẫm cảm thấy còn chưa đủ."

Ta giật mình nhìn hắn thấy hắn nghiêm nghị nói: "Kể từ hôm nay, Thuần nhi là chiêu nghi của trẫm."

Chiêu nghi...

Hắn để nàng đứng đầu trong chín bậc cung tần, chỉ cách bậc Phi một bước không xa.

"Thần thiếp khấu tạ long ân!" Nữ nhân mừng rỡ quỳ xuống, trên mặt của nàng chỉ còn mỗi vẻ vui mừng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét