Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 90 : Liên thủ với các nàng

Trong lòng ta khẽ động, tin tức của nàng thật nhanh nhạy, biết vừa rồi Hạ Hầu Tử Khâm từ trong cung ta đi ra. Ta thản nhiên nhìn nàng khẽ cười: "Hoàng thượng đi đâu há chúng ta có thể quyết định sao."

Ta tin, người thông minh như hắn nhất định sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn nguyện ý ở lại chỉ vì quan tâm đến long thai trong bụng Thiên Phi.

Nàng muốn thấy ta ghen tỵ sao?

Diêu thục nghi khẽ cười nhạt nhưng rồi chuyển đề tài nói: "Mấy ngày trước, Tình muội muội tặng cho thần thiếp ít trà Bích Loa Xuân, hương vị rất thơm." Nàng cúi xuống giải thích "Là Thư quý nhân đó. Nương nương nếu không chê xin ghé qua cung thần thiếp ngồi một lát."

Ta mới biết thì ra khuê danh của Thư quý nhân là Thư Tình.

Bỗng nhiên ta lại nghĩ tới tên của nữ nhân đêm đó Hạ Hầu Tử Khâm đã gọi, ta thực sự rất muốn biết, người có thể khiến cho hắn nhắc tới trong mộng rốt cuộc là cô gái như thế nào.

"Nương nương?" Thấy ta không nói lời nào, nàng nhíu mày khẽ gọi ta.

Ta mới định thần lại.

Nàng muốn nói cho ta biết Thư quý nhân đã đến tìm nàng, bây giờ các nàng cùng chung chiến tuyến và nàng muốn mượn sức của ta.

Trước sự kinh ngạc của nàng ta lắc đầu cười nói: "Không cần, bản cung không thích Bích Loa Xuân lắm."

Ta đi qua mặt nàng, cuối cùng nàng nhịn không được nói: "Nương nương chẳng lẽ không sợ nàng lập uy với người sao?"

Ta cười lạnh, vậy chẳng lẽ ta lại không phải đề phòng ngươi và Thư quý nhân?

Nếu so sánh thì Thiên Phi còn dễ khống chế hơn một chút.

Cuối cùng nàng cũng không cố nài nữa.

Ta đi một đoạn đường thì nhìn thấy Thiên Lục đứng cách đó không xa. Ta vốn không muốn chạm mặt nàng nhưng lại thấy nàng chủ động đi về phía ta hành lễ nói: "Tần thiếp tham kiến nương nương."

Ta liếc mắt nhìn nàng, ta không muốn nói chuyện với nàng.

Ta không dừng chân lại vẫn bước ngang qua người nàng.

Đột nhiên nàng nói: "Nương nương cự tuyệt lời mời của Diêu thục nghi có phải vì người đang nhớ đến tình tỷ muội của chúng ta? Vậy sao nương nương lại không muốn liên thủ với chúng ta?"

Liên thủ với các nàng? Nàng nói ra nghe mệt quá.

Ta không nói lời nào thì nàng lại đuổi theo: "Nương nương, nếu ba tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, trong hậu cung này không phải sợ ai hết, sao nương nương lại ..."

"Ngươi muốn ta bảo vệ long thai trong bụng nàng sao ?" Ta lạnh lùng cắt ngang lời nàng.

Muốn mượn sức ta? Nàng tính toán tốt thật. Chuyện này còn không phải vì Thiên Phi sao?

Thực sự là tỷ muội tình thâm nhỉ!

Nàng biết bây giờ trong hậu cung này chỉ có ta có thể bảo vệ được cho Thiên Phi.

Nhưng sao ta phải đồng ý chứ, vì sao ta phải đi bảo vệ đứa con của Thiên Phi!

"Nương nương." Nàng kinh ngạc nhìn ta, một lát sau mới mấp máy đôi môi mỏng "Nàng là tỷ tỷ tuột thịt của chúng ta."

"Là tỷ tỷ ruột của ngươi." Ta lạnh lẽo nhìn nàng.

Đôi mắt nàng trở nên ảm đạm, một câu cũng chẳng nói nên lời.

Ta không nhìn nàng nữa đi thẳng về phía trước khẽ cười nói: "Cảm thấy mình vô dụng sao? Vậy đến tranh đi."

Nếu nàng cũng được đắc sủng thì chẳng cần làm gì cũng có thể bảo vệ Thiên Phi, tội gì phải chạy tới cầu xin ta.

Vừa đi mấy bước thì lại nghe nàng nói: "Chẳng lẽ nương nương người cũng... cũng không hi vọng đứa bé được sinh ra sao?"

Hơi run lên, ta cũng không quay đầu lại chỉ lạnh lùng nói: "Không hi vọng."


Ta không biết lúc ta nói "Không hi vọng" Thiên Lục có vẻ mặt như thế nào, ta chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Từ nhỏ đến lớn ta chỉ có một mình, lúc nào cũng một mình.

Tỷ muội ư, với ta mà nói quá xa lạ.

Ta không cần.

Đi tới cửa cung Khánh Vinh, Vãn Lương và Triêu Thần ra đón ta. Triêu Thần hạ giọng hỏi: "Nương nương, sao rồi?"

Ta để các nàng đỡ ta cười nói: "Sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi."

Vãn Lương đi sang bên phải ta cười yếu ớt nói: "Vậy thì làm cho bao nhiêu người thất vọng rồi."

Ta cũng cười, đúng rồi, bao nhiêu người rất thất vọng.

Còn ta thì sao?

Tự hỏi lòng mình nhưng dường như lại chẳng có bao nhiêu thất vọng. Thực sự là kỳ lạ quá.

Từ xa ta nhìn thấy kiệu loan của thái hậu ở phía trước, không biết vì sao ta lại nghĩ tới Dụ thái phi.

Bên này cả ngày náo nhiệt còn trong cung Vĩnh Thọ lại suốt năm lạnh lẽo như lãnh cung.

Ta bất giác hỏi: "Dạo gần đây, bên cung Vĩnh Thọ có tin tức gì không?"

Triêu Thần kinh hãi, nói thật khẽ: "Sao nương nương còn hỏi chuyện này?"

Vãn Lương nhìn ta, trong mắt cũng biểu lộ sự nghi hoặc.

Các nàng ai nấy đều khẩn trương còn ta lại cười. Kỳ thực chẳng có gì đáng sợ. Dù Thái hậu ghét Dụ thái phi nhưng cuối cùng bà vẫn là mẹ ruột của Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn oán hận bà đó nhưng cũng không thể không quan tâm.

Hắn không muốn lo cho bà nhưng lại không thể không quản.

Hắn không có bậc thang để bước xuống.

Do đó lần trước ta tuyên thái y đi cung Vĩnh Thọ chính là hợp với ý hắn nhưng hắn lại phải ngụy trang bằng dáng vẻ tức giận, lại còn cố tình đến cảnh cáo ta.

Đúng rồi, hắn chính là người như vậy.

Kiêu ngạo, quật cường lại có tính trẻ con.

Ta cười ra tiếng.

"Nương nương?" Triêu Thần nhẹ nhíu mày nhìn ta vẻ không hiểu.

"Không có gì, chúng ta về đi." Ta lắc đầu đi về phía trước.

Hai cung tỳ cùng nhìn nhau nhưng cũng không hỏi lại ta.

Trở về cung Cảnh Thái, thấy trong phòng đặt rất nhiều thứ lạ. Tường Hòa đang sắp xếp bên cạnh vội giải thích: "Nương nương, những thứ này đều là phủ nội vụ đưa tới, ba ngày nữa là trừ tịch, những thứ này đều là dựa theo lệ cũ cấp cho chủ tử các cung."

"Đúng rồi nương nương, người xem mấy khúc gấm này đẹp quá!" Tường Thụy ôm khúc gấm trong lòng cười nói.

Nếu bọn họ không nhắc tới ta cũng suýt đã quên mất.

Chẳng mấy nữa mà đến tết rồi.

Phương Hàm từ trong phòng đi ra cười cười sai bọn họ: "Đừng nói giỡn nữa, mau cất hết đồ đạc đi." Nói xong nàng bước tới đỡ ta nói "Chút nữa nương nương xem màu nào đẹp thì lựa cho cung nhân đưa tới thợ may, đêm giao thừa sẽ phải dùng tới."

Lời của nàng nhắc nhở ta.

Ngày thường nếu không có cơ hội gặp mặt hoàng thượng thì trong đêm giao thừa cũng có thể thấy long nhan. Trong đêm đó dù được sủng ái hay không thì chẳng người nào lại không muốn biểu lộ vẻ xinh đẹp nhất của mình cho hoàng thượng thấy để được hưởng sự sủng ái?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét