Ta ôm hắn thật chặt, toàn thân căng thẳng.
Hắn dịu dàng hôn ta, hôn lên môi, mắt, mũi, hai má...
Hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, bàn tay to luồn tới, nhẹ nhàng ve vuốt người ta. Ta không tự chủ kêu khẽ một tiếng rồi e thẹn cắn chặt môi anh đào lại. Ta chợt nhớ tới ngày ấy, ta đắc ý nói bên tai Thiên Phi rằng nàng đừng quên, hoàng thượng hắn là nam nhân.
Nam nhân...
Ta run rẩy ôm lấy hắn, ôm thật chặt.
Hắn khẽ cười, vội vàng thở hổn hển nói: "Thực ra trẫm vốn không muốn sớm như vậy..."
"Hoàng thượng!" Bên ngoài vọng đến tiếng gọi đầy lo lắng "Hoàng thượng không xong, hoàng thượng!"
Ta lắng nghe, hình như là tiếng Lý công công.
Lý công công luôn luôn lên tiếng không đúng lúc, thật đáng ghét.
Hạ Hầu Tử Khâm cúi xuống lộ ra nửa đầu cả giận nói: "Chuyện gì?"
Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn thấy hình bóng Lý công công chiếu trên cửa sổ vội đáp: "Bên cung Khánh Vinh truyền lời nói Vinh phi nương nương đột nhiên đau bụng, đã tuyên thái y tới, thái hậu cũng đã đến rồi. Trần công công kêu nô tài đến bẩm với hoàng thượng!"
Ta đột nhiên cảm giác bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Quả nhiên, hắn chỉ hơi chần chờ liền lập tức xoay người xuống giường. Lý công công nghe thấy tiếng động bên trong vội đẩy cửa tiến tới hầu hạ hắn đứng dậy.
Ta nghiến răng trốn vào trong chăn.
Hắn không để ý đến cử động của ta chỉ vội vã mặc y phục rồi đi theo Lý công công ra.
Yết hầu hơi đau, mắt nóng lên, ta cảm thấy thật ủy khuất.
Ta ngó đầu ra nhìn cánh cửa đóng chặt trong lòng khổ sở.
Hắn tựa như một cơn gió vậy, vừa thổi tới thì đã chẳng còn thấy dấu vết.
...
Lúc Vãn Lương và Triêu Thần tiến vào, ta đã yên lặng ngồi ở mép giường. Phương Hàm tiến vào nói với ta: "Nương nương, nô tỳ đã phái người đi sang cung Khánh Vinh tìm hiểu ."
Ta nhìn trước cửa lạnh lùng nói: "Để bản cung tự mình qua đó xem."
Tự nhiên nói đau bụng, là do nàng bày trò hay là có người gai mắt với nàng nên bắt đầu hành động rồi?
Bên cung Khánh Vinh vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người đều tới.
Ai nấy đều châu đầu ghé tai nói, nét mặt tỏ vẻ thành kính cầu nguyện cho long thai trong bụng Thiên Phi được bình an nhưng có mấy phần thật tình đây? Ta thấy Thiên Lục lo lắng đến nỗi hai mắt đều đỏ lên, tay vò mạnh chiếc khăn trong tay.
Cuối cùng ta cũng thấy Thư quý nhân, ta và nàng đã lâu rồi không gặp. Nàng đỡ thái hậu, thái hậu cũng gấp gáp đến nỗi mặt biến sắc.
Diêu thục nghi cười đi về phía ta hạ giọng nói: "Nương nương, bao nhiêu người muốn nhìn trò hay, người cao hứng không?"
Ta ngước mắt nhìn nàng, ảnh mắt nàng không gợn lên chút sợ hãi nào khiến ta thực nhìn không ra có phải hay không nàng đã ra tay. Ta cũng cười nói: "Tâm trạng của bản cung cũng giống như Diêu thục nghi thôi."
Nàng nao nao, mắt phượng cười càng sâu hơn.
Ánh mắt của ta rơi lên người Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn cũng không nhìn tới ai chỉ chăm chú nhìn sang bên kia bình phong.
Ta nghe Thư quý nhân khẽ nói: "Thái hậu đừng lo lắng, long thai trong bụng của Vinh phi nương nương nhất định không có chuyện gì."
Thái hậu tuy gật đầu nhưng vẻ lo lắng trên mặt vẫn không thay đổi.
Ta nhìn kỹ Thư quý nhân, nàng hơi nhếch mép lên chứng tỏ nàng cũng vui giống như chúng ta.
Mà đúng vào lúc này, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn xuống phía dưới.
Ta đột nhiên kinh hãi, hắn cũng nghi ngờ gì sao...
Hắn dịu dàng hôn ta, hôn lên môi, mắt, mũi, hai má...
Hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, bàn tay to luồn tới, nhẹ nhàng ve vuốt người ta. Ta không tự chủ kêu khẽ một tiếng rồi e thẹn cắn chặt môi anh đào lại. Ta chợt nhớ tới ngày ấy, ta đắc ý nói bên tai Thiên Phi rằng nàng đừng quên, hoàng thượng hắn là nam nhân.
Nam nhân...
Ta run rẩy ôm lấy hắn, ôm thật chặt.
Hắn khẽ cười, vội vàng thở hổn hển nói: "Thực ra trẫm vốn không muốn sớm như vậy..."
"Hoàng thượng!" Bên ngoài vọng đến tiếng gọi đầy lo lắng "Hoàng thượng không xong, hoàng thượng!"
Ta lắng nghe, hình như là tiếng Lý công công.
Lý công công luôn luôn lên tiếng không đúng lúc, thật đáng ghét.
Hạ Hầu Tử Khâm cúi xuống lộ ra nửa đầu cả giận nói: "Chuyện gì?"
Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn thấy hình bóng Lý công công chiếu trên cửa sổ vội đáp: "Bên cung Khánh Vinh truyền lời nói Vinh phi nương nương đột nhiên đau bụng, đã tuyên thái y tới, thái hậu cũng đã đến rồi. Trần công công kêu nô tài đến bẩm với hoàng thượng!"
Ta đột nhiên cảm giác bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Quả nhiên, hắn chỉ hơi chần chờ liền lập tức xoay người xuống giường. Lý công công nghe thấy tiếng động bên trong vội đẩy cửa tiến tới hầu hạ hắn đứng dậy.
Ta nghiến răng trốn vào trong chăn.
Hắn không để ý đến cử động của ta chỉ vội vã mặc y phục rồi đi theo Lý công công ra.
Yết hầu hơi đau, mắt nóng lên, ta cảm thấy thật ủy khuất.
Ta ngó đầu ra nhìn cánh cửa đóng chặt trong lòng khổ sở.
Hắn tựa như một cơn gió vậy, vừa thổi tới thì đã chẳng còn thấy dấu vết.
...
Lúc Vãn Lương và Triêu Thần tiến vào, ta đã yên lặng ngồi ở mép giường. Phương Hàm tiến vào nói với ta: "Nương nương, nô tỳ đã phái người đi sang cung Khánh Vinh tìm hiểu ."
Ta nhìn trước cửa lạnh lùng nói: "Để bản cung tự mình qua đó xem."
Tự nhiên nói đau bụng, là do nàng bày trò hay là có người gai mắt với nàng nên bắt đầu hành động rồi?
Bên cung Khánh Vinh vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người đều tới.
Ai nấy đều châu đầu ghé tai nói, nét mặt tỏ vẻ thành kính cầu nguyện cho long thai trong bụng Thiên Phi được bình an nhưng có mấy phần thật tình đây? Ta thấy Thiên Lục lo lắng đến nỗi hai mắt đều đỏ lên, tay vò mạnh chiếc khăn trong tay.
Cuối cùng ta cũng thấy Thư quý nhân, ta và nàng đã lâu rồi không gặp. Nàng đỡ thái hậu, thái hậu cũng gấp gáp đến nỗi mặt biến sắc.
Diêu thục nghi cười đi về phía ta hạ giọng nói: "Nương nương, bao nhiêu người muốn nhìn trò hay, người cao hứng không?"
Ta ngước mắt nhìn nàng, ảnh mắt nàng không gợn lên chút sợ hãi nào khiến ta thực nhìn không ra có phải hay không nàng đã ra tay. Ta cũng cười nói: "Tâm trạng của bản cung cũng giống như Diêu thục nghi thôi."
Nàng nao nao, mắt phượng cười càng sâu hơn.
Ánh mắt của ta rơi lên người Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn cũng không nhìn tới ai chỉ chăm chú nhìn sang bên kia bình phong.
Ta nghe Thư quý nhân khẽ nói: "Thái hậu đừng lo lắng, long thai trong bụng của Vinh phi nương nương nhất định không có chuyện gì."
Thái hậu tuy gật đầu nhưng vẻ lo lắng trên mặt vẫn không thay đổi.
Ta nhìn kỹ Thư quý nhân, nàng hơi nhếch mép lên chứng tỏ nàng cũng vui giống như chúng ta.
Mà đúng vào lúc này, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn xuống phía dưới.
Ta đột nhiên kinh hãi, hắn cũng nghi ngờ gì sao...
Cuối cùng thái y cũng đi ra.
Thái hậu vội vàng buông tay Thư quý nhân ra bước nhanh tới hỏi: "Sao rồi?"
Thái y lau mồ hôi mới cẩn thận trả lời: "Hoàng thượng, thái hậu, Vinh phi nương nương chỉ là... chỉ là sức khỏe yếu ớt, đêm qua lại không ngủ ngon cho nên mới đột nhiên khó chịu. Thần đã kê một toa thuốc dưỡng thai để cung tỳ cho nương nương uống, nương nương tĩnh dưỡng mấy ngày thì không còn đáng lo nữa."
"Vậy đi nhanh đi." Rốt cuộc thái hậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hầu Tử Khâm đã vòng qua bình phong bước vào trong dịu dàng nói: "Sao lại ngủ không ngon vậy?"
Còn ta bỗng cảm thấy kinh hãi.
Ngày ấy lúc ta nói với Thiên Phi nàng sẽ không giữ được hoàng thượng, ta cứ tưởng rằng nàng sẽ đưa Thiên Lục ra chứ không từng nghĩ tới nàng lại bày trò như thế! Cái gì mà đêm qua ngủ không ngon, cái gì mà đột nhiên người khó chịu, tất cả chỉ là gạt người !
Ta yên lặng nhìn sang Thiên Lục, trong lòng cười lạnh, thì ra ngoài mặt tỏ ra là chị em thân thiết nhưng trong lòng nàng cũng không tin!
Mặc dù không thị tẩm được, nàng vẫn muốn giữ chặt hắn ở bên cạnh.
Thái hậu tiến tới ngồi ở mép giường nhẹ nhàng nói: "Vinh phi có tâm sự gì? Ngươi bây giờ không giống ngày xưa, buổi tối không ngủ ngon thì làm sao khỏe được!"
Thiên Phi dường như hơi kinh hãi vội nói: "Không, đã khiến thái hậu phải lo lắng rồi, thần thiếp không có tâm sự gì."
"Bởi vì trẫm không bên cạnh cho nên nàng mới ngủ không ngon phải không?" Hắn cười cầm tay nàng nói "Vậy buổi tối trẫm sẽ đến chỗ nàng."
Diêu thục nghi đứng bên cạnh khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Ta cười lạnh, được lắm Thiên Phi. Không phải nàng muốn nghe những lời này sao?
Nàng thật sự muốn lấy long thai trong bụng để độc sủng hậu cung đây.
Thư quý nhân đứng đối diện ta vô tình nhìn một cái, ta thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ tức tối.
Ta đứng thẳng chẳng thèm để ý, cả đám nữ nhân trong cung này chẳng phải đều như thế sao? Được sủng ái thì bị ghen ghét, không được sủng ái thì bị khinh thường.
Các nàng ai chả muốn sử dụng hết khả năng ra để lấy được ân sủng chứ.
Ta hơi thất vọng định đi ra ngoài thì bỗng nhiên nghe Thiên Phi nói: "Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thần thiếp sao lại không biết tốt xấu để người đến với thần thiếp? Vài ngày trước thần thiếp không chú ý, sau này sẽ không thế nữa. Hôm nay kinh động đến hoàng thượng và thái hậu, thần thiếp thật có tội." Nàng nói rồi cúi đầu xuống.
Ta không thể tin nổi nhìn nàng, những lời vừa rồi là của Thiên Phi nói ra sao?
Hạ Hầu Tử Khâm chủ động nói đến với nàng, nàng lại không muốn? Không phải nàng định vừa hát vừa hò chứ?
Trên mặt Diêu thục nghi và Thư quý nhân cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Thái hậu vội an ủi nàng: "Vinh phi sao lại nói vậy, bây giờ ai gia chỉ mong hoàng tôn trong bụng ngươi có thể bình an sinh ra."
Hạ Hầu Tử Câm cũng thương xót nói: "Phi nhi nói gì, tại sao lại không biết tốt xấu chứ."
"Hoàng thượng..." Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhích người lại gần ngực hắn khẽ nói "Thần thiếp biết hoàng thượng thương yêu thần thiếp, thần thiếp sẽ nghe lời thái y an thai thật tốt. Hoàng thượng bận việc triều chính không cần đến cung thần thiếp mỗi ngày đâu."
Ta bất giác nhíu mày, lời của nàng lại không giống như kiểu lạt mềm buộc chặt. Ta thật không rõ trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán loại thuốc gì.
Một lát sau thấy Nhuận Vũ bưng chén thuốc tiến vào. Thái hậu liền kêu chúng ta ra hết để Thiên Phi nghỉ ngơi.
Bên ngoài mọi người bàn tán sôi nổi.
Thiên Phi bày trận này dường như không đúng với suy nghĩ của mọi người.
"Nương nương." Diêu thục nghi gọi ta lại.
Ta ngoái đầu nhìn thấy nàng cười đi tới: "Người xem, Vinh phi này làm ầm ĩ lên khiến hoàng thượng không thể trở lại cung Cảnh Thái rồi."
Thái hậu vội vàng buông tay Thư quý nhân ra bước nhanh tới hỏi: "Sao rồi?"
Thái y lau mồ hôi mới cẩn thận trả lời: "Hoàng thượng, thái hậu, Vinh phi nương nương chỉ là... chỉ là sức khỏe yếu ớt, đêm qua lại không ngủ ngon cho nên mới đột nhiên khó chịu. Thần đã kê một toa thuốc dưỡng thai để cung tỳ cho nương nương uống, nương nương tĩnh dưỡng mấy ngày thì không còn đáng lo nữa."
"Vậy đi nhanh đi." Rốt cuộc thái hậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hầu Tử Khâm đã vòng qua bình phong bước vào trong dịu dàng nói: "Sao lại ngủ không ngon vậy?"
Còn ta bỗng cảm thấy kinh hãi.
Ngày ấy lúc ta nói với Thiên Phi nàng sẽ không giữ được hoàng thượng, ta cứ tưởng rằng nàng sẽ đưa Thiên Lục ra chứ không từng nghĩ tới nàng lại bày trò như thế! Cái gì mà đêm qua ngủ không ngon, cái gì mà đột nhiên người khó chịu, tất cả chỉ là gạt người !
Ta yên lặng nhìn sang Thiên Lục, trong lòng cười lạnh, thì ra ngoài mặt tỏ ra là chị em thân thiết nhưng trong lòng nàng cũng không tin!
Mặc dù không thị tẩm được, nàng vẫn muốn giữ chặt hắn ở bên cạnh.
Thái hậu tiến tới ngồi ở mép giường nhẹ nhàng nói: "Vinh phi có tâm sự gì? Ngươi bây giờ không giống ngày xưa, buổi tối không ngủ ngon thì làm sao khỏe được!"
Thiên Phi dường như hơi kinh hãi vội nói: "Không, đã khiến thái hậu phải lo lắng rồi, thần thiếp không có tâm sự gì."
"Bởi vì trẫm không bên cạnh cho nên nàng mới ngủ không ngon phải không?" Hắn cười cầm tay nàng nói "Vậy buổi tối trẫm sẽ đến chỗ nàng."
Diêu thục nghi đứng bên cạnh khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Ta cười lạnh, được lắm Thiên Phi. Không phải nàng muốn nghe những lời này sao?
Nàng thật sự muốn lấy long thai trong bụng để độc sủng hậu cung đây.
Thư quý nhân đứng đối diện ta vô tình nhìn một cái, ta thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ tức tối.
Ta đứng thẳng chẳng thèm để ý, cả đám nữ nhân trong cung này chẳng phải đều như thế sao? Được sủng ái thì bị ghen ghét, không được sủng ái thì bị khinh thường.
Các nàng ai chả muốn sử dụng hết khả năng ra để lấy được ân sủng chứ.
Ta hơi thất vọng định đi ra ngoài thì bỗng nhiên nghe Thiên Phi nói: "Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thần thiếp sao lại không biết tốt xấu để người đến với thần thiếp? Vài ngày trước thần thiếp không chú ý, sau này sẽ không thế nữa. Hôm nay kinh động đến hoàng thượng và thái hậu, thần thiếp thật có tội." Nàng nói rồi cúi đầu xuống.
Ta không thể tin nổi nhìn nàng, những lời vừa rồi là của Thiên Phi nói ra sao?
Hạ Hầu Tử Khâm chủ động nói đến với nàng, nàng lại không muốn? Không phải nàng định vừa hát vừa hò chứ?
Trên mặt Diêu thục nghi và Thư quý nhân cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Thái hậu vội an ủi nàng: "Vinh phi sao lại nói vậy, bây giờ ai gia chỉ mong hoàng tôn trong bụng ngươi có thể bình an sinh ra."
Hạ Hầu Tử Câm cũng thương xót nói: "Phi nhi nói gì, tại sao lại không biết tốt xấu chứ."
"Hoàng thượng..." Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhích người lại gần ngực hắn khẽ nói "Thần thiếp biết hoàng thượng thương yêu thần thiếp, thần thiếp sẽ nghe lời thái y an thai thật tốt. Hoàng thượng bận việc triều chính không cần đến cung thần thiếp mỗi ngày đâu."
Ta bất giác nhíu mày, lời của nàng lại không giống như kiểu lạt mềm buộc chặt. Ta thật không rõ trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán loại thuốc gì.
Một lát sau thấy Nhuận Vũ bưng chén thuốc tiến vào. Thái hậu liền kêu chúng ta ra hết để Thiên Phi nghỉ ngơi.
Bên ngoài mọi người bàn tán sôi nổi.
Thiên Phi bày trận này dường như không đúng với suy nghĩ của mọi người.
"Nương nương." Diêu thục nghi gọi ta lại.
Ta ngoái đầu nhìn thấy nàng cười đi tới: "Người xem, Vinh phi này làm ầm ĩ lên khiến hoàng thượng không thể trở lại cung Cảnh Thái rồi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét