Ta cắn răng bò dậy, cảm giác khuỷu tay không cử động được bèn hít một hơi thật sâu, cẩn thận bước lên bậc thềm khẽ nói: "Nô tì tự nhận là đã trừng mắt, nhưng tay hoàng thượng mạnh quá, nô tì khó mà phòng bị."
"Đàn phi!" Ánh mắt hắn hiện lên một tia sắc bén cả giận nói "Ngươi dám tranh luận với trẫm!"
"Nô tì không dám." Ta chậm rãi nói, một tay bất giác xoa nhẹ khỗ khuỷu tay bị thương.
Kỳ thực hắn hiểu ý của ta nhưng hắn cố chấp với câu chữ.
Hắn trừng mắt nhìn ta một lúc lâu rồi từ từ quay người dựa vào lan can sau đó thốt ra hai chữ với ta: "Qua đây."
Ta hơi chần chờ nhưng vẫn bước tới ngồi kề bên người hắn.
Hắn hổn hển thở mấy ngụm rồi giơ tay lên ở ngực đập hai cái, hàng lông mày đẹp cau lại.
Ta kinh hãi vội hỏi: "Hoàng thượng sao vậy?"
"Khó chịu." Hắn thật keo kiệt quá, ngay cả một câu nói dư thừa cũng không nói, mắt liếc sang ta ngón tay thon dài chỉ chỉ ngực "Ở đây."
Trái tim ta đang căng thẳng được buông xuống, thì ra là tâm bệnh.
Đáng tiếc, ta không phải vị thuốc kia.
Ta ngượng ngùng nhìn hắn không biết phải nói gì cho tốt bởi vì mọi lời an ủi đều là dư thừa, ngay cả thái y hắn cũng không cần đến.
Hắn cũng không nói nữa cứ ngồi lẳng lặng như vậy.
Dường như ta bắt đầu thận trọng, ngay cả hít thở cũng thật khẽ khàng, nhìn sang ven hồ thỉnh thoảng thấy mấy cung nhân chậm rãi đi qua. Cơn đau ở khuỷu tay dần biến mất, ta thử co duỗi thì may quá không thấy đau nữa.
Người bên cạnh đột nhiên cử động, bàn tay to vung sang phía người ta, ta đang hoảng sợ thì thấy hắn nhanh chóng rút cây trâm cài trên tóc ta ném vụt xuống hồ. Một tiếng "bõm" bang lên, mặt hồ bắn lên một vòng bọt nước làm từng lớp sóng dập dờn tỏa ra.
Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn thì hắn chỉ bình thản nói: "Trẫm thấy yên lặng quá."
Ta dở khóc dở cười, hắn cảm thấy quá yên lặng vì thế lấy đồ của ta ném vào trong hồ, chỉ dựa vào tiếng rơi nhỏ nhoi kia để phá tan sự yên tĩnh này ư?
Ta theo bản năng giơ tay lên chạm chạm vào chỗ tóc cài cây trâm đã bị hắn ném xuống nước, mắt nhìn vào miếng ngọc bội hắn đeo bên hông nói: "Hoàng thượng thật keo kiệt, vì sao lại chỉ ném đồ của thần thiếp?"
Hắn biết ta muốn nói gì, ngón tay chạm lướt qua mặt ngọc bội khẽ nói: "Trẫm keo kiệt còn ngươi thì sao! Trẫm vứt đi thì cũng có thể tặng lại cho ngươi. Ngươi không cam tâm tình nguyện vứt bỏ một đồ vật để trẫm vui lòng sao?"
Trái tim ta trầm xuống, ta hiểu rõ những điều hắn nói.
Chính là muốn nhắc chuyện ta đưa trâm ngọc cho Thẩm tiệp dư.
Không lẽ hắn đã biết gì rồi sao?
Ta thấp thỏm không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.
Hắn hừ một tiếng nói tiếp: "Dụ thái phi muốn cảm ơn ngươi phải không? Ngươi đã quên lời cảnh cáo của trẫm đêm đó rồi sao!"
Ta hơi sửng sốt vội kêu lên: "Thần thiếp không quên."
"Không quên mà còn dám tái phạm? Ngươi để lời trẫm ở đâu?" Lần đầu tiên hắn không nhìn đến ta, ánh mắt hướng về phía trước gằn giọng nói.
Ta cúi đầu cắn môi nói: "Nô tì không bị giam cầm, người cung Vĩnh Thọ cũng vậy."
Một hoàng cung lớn như thế chỉ cần đi loanh quanh thì có thể tình cờ gặp gỡ, chẳng qua số ta không may chỉ tò mò gọi ả một lần thì bị hắn bắt gặp.
"Được lắm." Hắn ngiến răng "Vậy có nghe được tin tức gì của cung Vĩnh Thọ không?"
Hắn vẫn không nhìn đến ta nhưng hai bàn tay siết lại đến nỗi từng ngón tay trắng bệch.
Ta giống bị cái gì bắn trúng hoàn toàn bừng tỉnh.
Hắn vòng vòng vo vo lâu như vậy thì ra vì muốn hỏi những lời này.
"Đàn phi!" Ánh mắt hắn hiện lên một tia sắc bén cả giận nói "Ngươi dám tranh luận với trẫm!"
"Nô tì không dám." Ta chậm rãi nói, một tay bất giác xoa nhẹ khỗ khuỷu tay bị thương.
Kỳ thực hắn hiểu ý của ta nhưng hắn cố chấp với câu chữ.
Hắn trừng mắt nhìn ta một lúc lâu rồi từ từ quay người dựa vào lan can sau đó thốt ra hai chữ với ta: "Qua đây."
Ta hơi chần chờ nhưng vẫn bước tới ngồi kề bên người hắn.
Hắn hổn hển thở mấy ngụm rồi giơ tay lên ở ngực đập hai cái, hàng lông mày đẹp cau lại.
Ta kinh hãi vội hỏi: "Hoàng thượng sao vậy?"
"Khó chịu." Hắn thật keo kiệt quá, ngay cả một câu nói dư thừa cũng không nói, mắt liếc sang ta ngón tay thon dài chỉ chỉ ngực "Ở đây."
Trái tim ta đang căng thẳng được buông xuống, thì ra là tâm bệnh.
Đáng tiếc, ta không phải vị thuốc kia.
Ta ngượng ngùng nhìn hắn không biết phải nói gì cho tốt bởi vì mọi lời an ủi đều là dư thừa, ngay cả thái y hắn cũng không cần đến.
Hắn cũng không nói nữa cứ ngồi lẳng lặng như vậy.
Dường như ta bắt đầu thận trọng, ngay cả hít thở cũng thật khẽ khàng, nhìn sang ven hồ thỉnh thoảng thấy mấy cung nhân chậm rãi đi qua. Cơn đau ở khuỷu tay dần biến mất, ta thử co duỗi thì may quá không thấy đau nữa.
Người bên cạnh đột nhiên cử động, bàn tay to vung sang phía người ta, ta đang hoảng sợ thì thấy hắn nhanh chóng rút cây trâm cài trên tóc ta ném vụt xuống hồ. Một tiếng "bõm" bang lên, mặt hồ bắn lên một vòng bọt nước làm từng lớp sóng dập dờn tỏa ra.
Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn thì hắn chỉ bình thản nói: "Trẫm thấy yên lặng quá."
Ta dở khóc dở cười, hắn cảm thấy quá yên lặng vì thế lấy đồ của ta ném vào trong hồ, chỉ dựa vào tiếng rơi nhỏ nhoi kia để phá tan sự yên tĩnh này ư?
Ta theo bản năng giơ tay lên chạm chạm vào chỗ tóc cài cây trâm đã bị hắn ném xuống nước, mắt nhìn vào miếng ngọc bội hắn đeo bên hông nói: "Hoàng thượng thật keo kiệt, vì sao lại chỉ ném đồ của thần thiếp?"
Hắn biết ta muốn nói gì, ngón tay chạm lướt qua mặt ngọc bội khẽ nói: "Trẫm keo kiệt còn ngươi thì sao! Trẫm vứt đi thì cũng có thể tặng lại cho ngươi. Ngươi không cam tâm tình nguyện vứt bỏ một đồ vật để trẫm vui lòng sao?"
Trái tim ta trầm xuống, ta hiểu rõ những điều hắn nói.
Chính là muốn nhắc chuyện ta đưa trâm ngọc cho Thẩm tiệp dư.
Không lẽ hắn đã biết gì rồi sao?
Ta thấp thỏm không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.
Hắn hừ một tiếng nói tiếp: "Dụ thái phi muốn cảm ơn ngươi phải không? Ngươi đã quên lời cảnh cáo của trẫm đêm đó rồi sao!"
Ta hơi sửng sốt vội kêu lên: "Thần thiếp không quên."
"Không quên mà còn dám tái phạm? Ngươi để lời trẫm ở đâu?" Lần đầu tiên hắn không nhìn đến ta, ánh mắt hướng về phía trước gằn giọng nói.
Ta cúi đầu cắn môi nói: "Nô tì không bị giam cầm, người cung Vĩnh Thọ cũng vậy."
Một hoàng cung lớn như thế chỉ cần đi loanh quanh thì có thể tình cờ gặp gỡ, chẳng qua số ta không may chỉ tò mò gọi ả một lần thì bị hắn bắt gặp.
"Được lắm." Hắn ngiến răng "Vậy có nghe được tin tức gì của cung Vĩnh Thọ không?"
Hắn vẫn không nhìn đến ta nhưng hai bàn tay siết lại đến nỗi từng ngón tay trắng bệch.
Ta giống bị cái gì bắn trúng hoàn toàn bừng tỉnh.
Hắn vòng vòng vo vo lâu như vậy thì ra vì muốn hỏi những lời này.
Thật ra hắn muốn biết tin tức của cung Vĩnh Thọ.
Thấy ta cùng với Tiểu Đào nói chuyện hắn không nhịn được nên phải nhắc tới, mà ta bây giờ nghe được thì không còn sợ nữa.
Thì ra hắn quan tâm.
Hận đó oán đó cũng quan tâm đó.
Vì thế, hắn quát không cho Lý công công đi theo, hắn không muốn bất kỳ kẻ nào biết được sự quan tâm ẩn sâu trong tim hắn ngay cả ta. Chỉ có như thế mới che giấu được mà thôi.
Nhắc tới chuyện trâm ngọc cũng chỉ nhằm phân tán sự chú ý của ta.
Hạ Hầu Tử Khâm ơi...
Ta hơi bĩu môi cố nhịn cười, khẽ nói: "Nô tì khẳng định chưa tái phạm, không hề tuyên thái y đi sang bên đó."
Ta cũng thuận theo hắn không nói thẳng ra.
Một lát sau hắn mới nói, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì: "Nếu ngươi tái phạm, trẫm..."
"Sẽ không tha." Ta ngoan ngoãn trả lời.
Ta nghĩ, ta đã hiểu ý của hắn.
"Lần này trẫm lại tha cho ngươi một lần nữa." Lúc nói lời này hắn mới thèm nhìn đến ta, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Ta nghe lời, gật đầu cười duyên dáng.
Hắn kéo ta sát lại khẽ nói: "Đã lâu rồi trẫm không thấy ngươi."
Ta cúi đầu nói không nên lời. Mỗi ngày đều đến thăm Thiên Phi thì còn có thời gian đến thăm ta sao?
"Trẫm thật ghét ngươi." Hắn lại nói một câu không đâu vào đâu.
Nhận thấy bầu không khí không còn nguy hiểm ta mới cố lấy dũng khí nói: "Nếu chán ghét còn gặp nô tì làm chi? Trời đã tối rồi, hoàng thượng nên khởi giá đi cung Khánh Vinh thôi."
Hắn bỗng nhiên cười: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi không quan tâm chứ."
Lời của hắn vừa dứt thì ta sửng sốt.
Ta quan tâm? Ta quan tâm cái gì?
Quan tâm chuyện hắn lo lắng cho người khác?
Hắn lại ngồi dậy rồi đứng lên vuốt người vuốt bụng nói: "Trẫm đói bụng."
Ta bị hắn kéo ép phải đứng lên bèn ngờ vực nhìn xung quanh, không lẽ hắn muốn truyền lệnh ở chỗ này sao? Chẳng hiểu sao, ta bất giác nghĩ tới cảnh ta và hắn ăn điểm tâm ở Thiên Dận cung ngày ấy, trong lòng lại hơi có chút chờ mong.
Hắn kéo ta đi ra, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của ta hắn nói: "Trẫm muốn ăn đồ ăn ngươi làm."
Ta còn ngơ ngẩn thì hắn vui vẻ giải thích: "Đồ ngươi làm cho Vinh phi ăn."
Ta bừng tỉnh hiểu ra, chuyện này ta sớm đã quên rồi.
"Hoàng thượng..." Cơ bản là ta có làm đâu nên đành phải nói "Nô tì làm sao có thể so với các đầu bếp của ngự thiện phòng, hay là..."
"A, chính xác thực là không cách nào so sánh được." Hắn chẳng hề nể nang cắt ngang lời của ta "Mùi vị bình thường nếu miễn cưỡng cũng có thể ăn, có điều bây giờ trẫm đói bụng, rất đói rất đói."
Rất đói vì thế khó ăn hơn nữa cũng có thể nuốt xuống được.
Thế nhưng hắn đang chạy nạn sao, chẳng lẽ không có lựa chọn khác sao?
Ta hiểu rồi, hắn quyết tâm muốn ăn đồ ta nấu. Còn ta có thể nói rằng những thứ đó đều là do Thiên Lục làm sao? Ta cũng biết nấu ăn, lúc còn nhỏ đã từng trốn trong bếp học lén họ làm nhưng điểm tâm đó chính là lần đầu tiên thấy Thiên Lục làm.
Hắn nói điểm tâm khó ăn chẳng qua là một mặt thì quở trách ta, mặt khác thì dỗ dành để ta nấu. Có điều ta sợ nếu ta làm ra e là hắn nuốt không trôi.
Nhớ tới chuyện vừa rồi ta nhanh trí nói: "Hoàng thượng, nô tì vừa rồi té bị thương cánh tay, sợ là không làm được."
"Đừng kiếm cớ với trẫm!" Hắn không vui nhíu mày "Trẫm tha thứ ngươi nhiều lần như vậy mà còn tiếc một phần điểm tâm sao?"
Ta triệt để thất bại, hắn thực sự là một thương nhân âm hiểm giả dối.
Tận dụng mọi thứ, không chịu thua thiệt.
Hắn hùng hổ dẫn ta vào ngự thiện phòng, các đầu bếp thấy chúng ta đi vào ngây ngẩn cả người một lát mới thấy một người quỳ xuống, ngay sau đó, tất cả mọi người sôi nổi quỳ xuống, hô to: "Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Đàn phi nương nương thiên tuế!"
Hắn kéo ta đi thẳng vào, nói: "Trẫm cho phép các ngươi nghỉ ngơi một canh giờ, đi ra ngoài hết đi!"
Các đầu bếp nhìn nhau một lát mới đồng thanh đáp lời, luống ca luống cuống lui ra ngoài.
Thấy ta cùng với Tiểu Đào nói chuyện hắn không nhịn được nên phải nhắc tới, mà ta bây giờ nghe được thì không còn sợ nữa.
Thì ra hắn quan tâm.
Hận đó oán đó cũng quan tâm đó.
Vì thế, hắn quát không cho Lý công công đi theo, hắn không muốn bất kỳ kẻ nào biết được sự quan tâm ẩn sâu trong tim hắn ngay cả ta. Chỉ có như thế mới che giấu được mà thôi.
Nhắc tới chuyện trâm ngọc cũng chỉ nhằm phân tán sự chú ý của ta.
Hạ Hầu Tử Khâm ơi...
Ta hơi bĩu môi cố nhịn cười, khẽ nói: "Nô tì khẳng định chưa tái phạm, không hề tuyên thái y đi sang bên đó."
Ta cũng thuận theo hắn không nói thẳng ra.
Một lát sau hắn mới nói, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì: "Nếu ngươi tái phạm, trẫm..."
"Sẽ không tha." Ta ngoan ngoãn trả lời.
Ta nghĩ, ta đã hiểu ý của hắn.
"Lần này trẫm lại tha cho ngươi một lần nữa." Lúc nói lời này hắn mới thèm nhìn đến ta, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Ta nghe lời, gật đầu cười duyên dáng.
Hắn kéo ta sát lại khẽ nói: "Đã lâu rồi trẫm không thấy ngươi."
Ta cúi đầu nói không nên lời. Mỗi ngày đều đến thăm Thiên Phi thì còn có thời gian đến thăm ta sao?
"Trẫm thật ghét ngươi." Hắn lại nói một câu không đâu vào đâu.
Nhận thấy bầu không khí không còn nguy hiểm ta mới cố lấy dũng khí nói: "Nếu chán ghét còn gặp nô tì làm chi? Trời đã tối rồi, hoàng thượng nên khởi giá đi cung Khánh Vinh thôi."
Hắn bỗng nhiên cười: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi không quan tâm chứ."
Lời của hắn vừa dứt thì ta sửng sốt.
Ta quan tâm? Ta quan tâm cái gì?
Quan tâm chuyện hắn lo lắng cho người khác?
Hắn lại ngồi dậy rồi đứng lên vuốt người vuốt bụng nói: "Trẫm đói bụng."
Ta bị hắn kéo ép phải đứng lên bèn ngờ vực nhìn xung quanh, không lẽ hắn muốn truyền lệnh ở chỗ này sao? Chẳng hiểu sao, ta bất giác nghĩ tới cảnh ta và hắn ăn điểm tâm ở Thiên Dận cung ngày ấy, trong lòng lại hơi có chút chờ mong.
Hắn kéo ta đi ra, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của ta hắn nói: "Trẫm muốn ăn đồ ăn ngươi làm."
Ta còn ngơ ngẩn thì hắn vui vẻ giải thích: "Đồ ngươi làm cho Vinh phi ăn."
Ta bừng tỉnh hiểu ra, chuyện này ta sớm đã quên rồi.
"Hoàng thượng..." Cơ bản là ta có làm đâu nên đành phải nói "Nô tì làm sao có thể so với các đầu bếp của ngự thiện phòng, hay là..."
"A, chính xác thực là không cách nào so sánh được." Hắn chẳng hề nể nang cắt ngang lời của ta "Mùi vị bình thường nếu miễn cưỡng cũng có thể ăn, có điều bây giờ trẫm đói bụng, rất đói rất đói."
Rất đói vì thế khó ăn hơn nữa cũng có thể nuốt xuống được.
Thế nhưng hắn đang chạy nạn sao, chẳng lẽ không có lựa chọn khác sao?
Ta hiểu rồi, hắn quyết tâm muốn ăn đồ ta nấu. Còn ta có thể nói rằng những thứ đó đều là do Thiên Lục làm sao? Ta cũng biết nấu ăn, lúc còn nhỏ đã từng trốn trong bếp học lén họ làm nhưng điểm tâm đó chính là lần đầu tiên thấy Thiên Lục làm.
Hắn nói điểm tâm khó ăn chẳng qua là một mặt thì quở trách ta, mặt khác thì dỗ dành để ta nấu. Có điều ta sợ nếu ta làm ra e là hắn nuốt không trôi.
Nhớ tới chuyện vừa rồi ta nhanh trí nói: "Hoàng thượng, nô tì vừa rồi té bị thương cánh tay, sợ là không làm được."
"Đừng kiếm cớ với trẫm!" Hắn không vui nhíu mày "Trẫm tha thứ ngươi nhiều lần như vậy mà còn tiếc một phần điểm tâm sao?"
Ta triệt để thất bại, hắn thực sự là một thương nhân âm hiểm giả dối.
Tận dụng mọi thứ, không chịu thua thiệt.
Hắn hùng hổ dẫn ta vào ngự thiện phòng, các đầu bếp thấy chúng ta đi vào ngây ngẩn cả người một lát mới thấy một người quỳ xuống, ngay sau đó, tất cả mọi người sôi nổi quỳ xuống, hô to: "Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Đàn phi nương nương thiên tuế!"
Hắn kéo ta đi thẳng vào, nói: "Trẫm cho phép các ngươi nghỉ ngơi một canh giờ, đi ra ngoài hết đi!"
Các đầu bếp nhìn nhau một lát mới đồng thanh đáp lời, luống ca luống cuống lui ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét