Mặt ta cũng nóng ran lên khiến ta bất giác cúi đầu xuống.
Hắn bỗng nhiên nói: "Trẫm cảm thấy tò mò đấy, sao ngươi lại chạy tới thạch động này để chân bị thương?" Hắn nhìn ta, trong ánh mắt dần hiện lên một tia sáng khác thường.
Ta hơi kinh hãi đành phải nói: "Không, nô tì trượt chân ở bên ngoài nền mới kêu cung tỳ đỡ nô tì vào đây." Bên ngoài rõ ràng có dấu vết trượt chân, người cẩn thận như hắn thì cho dù lúc vào không thấy lúc đi ra chắc chắn cũng sẽ nhìn.
"Ô." Hắn bình thản trả lời, đưa mắt nhìn ra phía cửa động..
Ta chỉ cảm thấy kinh hoảng. Chúng ta đang ngồi trên tảng đá được chuyển tới từ chỗ kia, dấu vết vẫn còn nguyên. Ta hơi cắn môi, nếu kêu cung tỳ đỡ ta vào cũng đâu cần phải di chuyển tảng đá đó chứ.
Trong lòng đang nghĩ ngợi xem sẽ ứng phó như thế nào nếu hắn lại hỏi nữa thì may quá hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ cười nói trêu chọc: "Diêu chiêu nghi bị thương là vì cứu thái hậu, trẫm không biết Đàn phi đây vì sao mà cũng bị thương a?"
Ta vừa cảm thấy may mắn vì hắn không truy hỏi nữa vừa cảm thấy buồn cười. Ta bị thương tự nhiên chứ không phải diễn cảnh như Diêu chiêu nghi. Nhưng ta có thể nói cho hắn biết, ta bị thương là vì muốn dụ Cố Khanh Hằng ra sao? Cũng vẫn là vô ý mới trượt chân .
Nói ra thì thật mất thể diện.
"Sao?" Thấy ta không nói lời nào, chân mày hắn cau lại nhìn ta chằm chặp.
Hắn đang chờ ta trả lời.
Cho dù ta nói ta không cẩn thận trượt chân mà bị thương nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp, khó tránh khỏi hắn sẽ không tin. Cái gọi là không khéo thì không được tốt nhưng có một số việc phải khéo sao cho tốt.
Mặt ta tươi lên, nghếch khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn khẽ nói: "Nô tì muốn cản trở hoàng thượng đi cung Trữ Lương."
Ánh mắt hắn vui vẻ lại hỏi: "Có thật không?"
Giả cũng phải thành thật, ta liều mạng gật gật đầu.
Hắn cười lớn, giơ tay lên chạm nhẹ vào gương mặt ta nói: "Thế này cũng không giống ngươi, trẫm vẫn cho rằng ngươi cũng không phải là nữ nhân có thể đẩy mình vào chỗ nguy hiểm chứ."
"Bởi vì hoàng thượng quá thông minh, nếu nô tì giả bộ sẽ không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của người."
Sự tình đã tới nước này thì đã không còn đường lui, vậy thì điều gì có lợi ta sẽ làm như thế.
Tóm lại nguyên nhân chính ban đầu đã trở nên ngày càng đi xa.
Lúc này hắn mới giật mình.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn ta chăm chú như trước, trong đáy mắt hiện lên chút nghiền ngẫm.
Hắn đang suy nghĩ hoặc phỏng đoán.
Ta cũng nhìn thẳng vào hắn, không hề trốn tránh ánh mắt của hắn.
Một lát, hắn mới cười: "Vậy trẫm nói cho ngươi biết, lần này ngươi thua thảm rồi."
Phải chăng hắn muốn nói cho ta biết dù như thế hắn cũng phải đi sang cung Trữ Lương, không thể ở lại với ta? Ôi, ta đau khổ sao?
Có lẽ, một chút.
Nhưng ...
Hắn là hoàng đế, thực sự có thể ban yêu thương cho toàn bộ phi tần hậu cung này sao?
Vậy mà ... duy chỉ có ta là hắn chưa từng đụng tới.
Ta vẫn cười sáng lạn như trước, ta tự nói với chính mình, dùng lời nói dối để nghiệm chứng thì nhất định cũng là lời nói dối. Vì thế hôm nay ta không cần phải tin lời của hắn.
Nhưng trong lòng ta vẫn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Hạ Hầu Tử Khâm, hắn là một kẻ đa tình chung tình.
Đa tình chung tình.
Ta tự nhắc lại cay đắng.
Người đa tình sao lại chung tình?
Ta gượng cười nói: "Sau này nô tì nhất định không ngu ngốc như thế nữa."
"Ừ." Hắn đáp thật nhanh, nắm chặt tay của ta rồi nói "Thế nhưng ... trẫm thích ngươi như thế."
Trong lòng ta chấn động, hắn nói, thích...
Bờ môi mỏng khẽ mở lần thứ hai, hai chữ kia nói ra dịu dàng:
"A Tử."
Hắn, gọi tên của ta...
Ta kinh ngạc như muốn nhảy dựng lên, ngay cả nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Ta nhớ khi đó, ta muốn hắn gọi tên của ta nhưng hắn liều chết không gọi, còn nói tên của ta khó nghe. Nhưng hôm nay...
Hít một hơi thật sâu, ta mừng rỡ cười: "Hoàng thượng vì sao không gọi nô tì là Tử nhi."
Hắn gọi ta là "A Tử" thật chẳng tự nhiên chút nào.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên xụ xuống, nói cứng ngắc: "Trẫm không thích giống người khác..." Dường như hắn nén giận, giọng nói cũng khác thường.
Hắn còn nhớ rõ nhưng lời đã nói với ta, hắn không thích tiên sinh của ta.
Nhưng, ta vẫn rất vui mừng.
Tử Khâm lo lắng cho ta.
Cuối cùng ta cũng cảm nhận được ở bên hắn nhiều giống như một loại độc dược, sẽ rót từng chút vào trong sinh mạng của ta.
"Hoàng thượng..." Vãn Lương chẳng biết đã trở về lúc nào, thở gấp nói, "Thuốc mỡ mang tới rồi, kiệu loan nương nương cũng đã hầu ở bên ngoài. Có cần nô tỳ kêu người vào đỡ nương nương ra không?"
Hắn khẽ ho một tiếng dường như hơi xấu hổ, ngoái đầu nhìn lại nhìn Vãn Lương một cái rồi đưa tay nói: "Đi ra ngoài trước đi, đưa thuốc mỡ cho trẫm."
Vãn Lương vội vâng lời tiến lên, đưa hộp thuốc mỡ trên tay giao cho hắn rồi lùi lại ra ngoài.
Hắn ngồi xổm xuống giúp ta cởi tất ra, ta giật mình vội cúi người ngăn cản hắn: "Hoàng thượng, người đã mệt cả ngày, mấy chuyện bôi huốc này để nô tỳ kêu Vãn Lương làm là được." Dứt lời, ta liền định gọi người.
Hắn lại cười: "Không cần, hôm nay trẫm uống trà ngươi đưa tới, tinh thần rất sảng khoái."
Nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn, hắn là hoàng đế, sao có thể làm chuyện như vậy?
Bất giác ta rụt chân lại không muốn hắn nắm, không ngờ đụng tới vết thương, đau quá.
Kéo tất xuống thì nhìn thấy bàn chân hơi sưng đỏ, may là cũng không quá nặng. Hắn xoay người lại lấy hộp thuốc mỡ bên cạnh, mở nắp định quệt tay vào thì đột nhiên ta thấy hắn cau mày lại nhìn chăm chăm vào nắp hộp, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
"Hoàng thượng..." Ta không hiểu nhìn hắn.
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn vào hộp thuốc mỡ kia hỏi: "Thuốc cao này ở đâu ra?"
Ta chỉ cảm thấy kinh hãi, nhìn theo ánh mắt hắn mới đột nhiên nhớ ra hộp thuốc mỡ này không phải là do Cố Khanh Hằng đưa tới sao?
Nhưng, sao ta có thể nói là do Cố Khanh Hằng đưa đây nên chỉ có thể đáp vòng vo "Ngự dược phòng đưa tới."
Không ngờ ta vừa nói xong thì hắn đột ngột đứng lên, không nhìn ta lấy một cái mà đi nhanh ra ngoài.
Có lẽ, một chút.
Nhưng ...
Hắn là hoàng đế, thực sự có thể ban yêu thương cho toàn bộ phi tần hậu cung này sao?
Vậy mà ... duy chỉ có ta là hắn chưa từng đụng tới.
Ta vẫn cười sáng lạn như trước, ta tự nói với chính mình, dùng lời nói dối để nghiệm chứng thì nhất định cũng là lời nói dối. Vì thế hôm nay ta không cần phải tin lời của hắn.
Nhưng trong lòng ta vẫn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Hạ Hầu Tử Khâm, hắn là một kẻ đa tình chung tình.
Đa tình chung tình.
Ta tự nhắc lại cay đắng.
Người đa tình sao lại chung tình?
Ta gượng cười nói: "Sau này nô tì nhất định không ngu ngốc như thế nữa."
"Ừ." Hắn đáp thật nhanh, nắm chặt tay của ta rồi nói "Thế nhưng ... trẫm thích ngươi như thế."
Trong lòng ta chấn động, hắn nói, thích...
Bờ môi mỏng khẽ mở lần thứ hai, hai chữ kia nói ra dịu dàng:
"A Tử."
Hắn, gọi tên của ta...
Ta kinh ngạc như muốn nhảy dựng lên, ngay cả nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Ta nhớ khi đó, ta muốn hắn gọi tên của ta nhưng hắn liều chết không gọi, còn nói tên của ta khó nghe. Nhưng hôm nay...
Hít một hơi thật sâu, ta mừng rỡ cười: "Hoàng thượng vì sao không gọi nô tì là Tử nhi."
Hắn gọi ta là "A Tử" thật chẳng tự nhiên chút nào.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên xụ xuống, nói cứng ngắc: "Trẫm không thích giống người khác..." Dường như hắn nén giận, giọng nói cũng khác thường.
Hắn còn nhớ rõ nhưng lời đã nói với ta, hắn không thích tiên sinh của ta.
Nhưng, ta vẫn rất vui mừng.
Tử Khâm lo lắng cho ta.
Cuối cùng ta cũng cảm nhận được ở bên hắn nhiều giống như một loại độc dược, sẽ rót từng chút vào trong sinh mạng của ta.
"Hoàng thượng..." Vãn Lương chẳng biết đã trở về lúc nào, thở gấp nói, "Thuốc mỡ mang tới rồi, kiệu loan nương nương cũng đã hầu ở bên ngoài. Có cần nô tỳ kêu người vào đỡ nương nương ra không?"
Hắn khẽ ho một tiếng dường như hơi xấu hổ, ngoái đầu nhìn lại nhìn Vãn Lương một cái rồi đưa tay nói: "Đi ra ngoài trước đi, đưa thuốc mỡ cho trẫm."
Vãn Lương vội vâng lời tiến lên, đưa hộp thuốc mỡ trên tay giao cho hắn rồi lùi lại ra ngoài.
Hắn ngồi xổm xuống giúp ta cởi tất ra, ta giật mình vội cúi người ngăn cản hắn: "Hoàng thượng, người đã mệt cả ngày, mấy chuyện bôi huốc này để nô tỳ kêu Vãn Lương làm là được." Dứt lời, ta liền định gọi người.
Hắn lại cười: "Không cần, hôm nay trẫm uống trà ngươi đưa tới, tinh thần rất sảng khoái."
Nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn, hắn là hoàng đế, sao có thể làm chuyện như vậy?
Bất giác ta rụt chân lại không muốn hắn nắm, không ngờ đụng tới vết thương, đau quá.
Kéo tất xuống thì nhìn thấy bàn chân hơi sưng đỏ, may là cũng không quá nặng. Hắn xoay người lại lấy hộp thuốc mỡ bên cạnh, mở nắp định quệt tay vào thì đột nhiên ta thấy hắn cau mày lại nhìn chăm chăm vào nắp hộp, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
"Hoàng thượng..." Ta không hiểu nhìn hắn.
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn vào hộp thuốc mỡ kia hỏi: "Thuốc cao này ở đâu ra?"
Ta chỉ cảm thấy kinh hãi, nhìn theo ánh mắt hắn mới đột nhiên nhớ ra hộp thuốc mỡ này không phải là do Cố Khanh Hằng đưa tới sao?
Nhưng, sao ta có thể nói là do Cố Khanh Hằng đưa đây nên chỉ có thể đáp vòng vo "Ngự dược phòng đưa tới."
Không ngờ ta vừa nói xong thì hắn đột ngột đứng lên, không nhìn ta lấy một cái mà đi nhanh ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét