Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 109 : Ta không vào


Phương Hàm khẽ run lên nhưng cuối cùng cũng gật đầu bước nhanh ra ngoài.

Vãn Lương nghe nói ta muốn đi ra ngoài, vội lấy áo lông cừu ra vừa khoác lên mình ta vừa nói: "Nương nương, hôm nay bên ngoài lạnh lắm, người cẩn thận chút."

Ta gật đầu, nàng đỡ ta lên kiệu loan, ta nói với nàng: "Bên ngoài trời lạnh lắm, ngươi cũng vào đây đi, dù sao trong này cũng rộng."

Vãn Lương vội lắc đầu nói: "Không thể làm vậy, sức khỏe nô tỳ tốt lắm nương nương không cần phải lo lắng."

"Nương nương..." Phương Hàm nhìn ta như muốn nói lại thôi.

Ta cười với nàng nói: "Cô cô yên tâm, trong lòng bản cung hiểu mà."

Bấy giờ nàng mới yên tâm hạ màn kiệu xuống giúp ta.

Kiệu đi chẳng bao lâu thì một luồng gió lạnh thổi vào màn kiệu khiến ta run lên, vội vã ấp lò sưởi vào người nhưng cũng không ngừng run rẩy. Cũng không biết năm nay thế nào mà vừa qua năm thời tiết lại đột nhiên lạnh lên nhiều như vậy?

Tới cung Thiên Dận, Vãn Lương đỡ ta xuống kiệu nhưng ta chỉ đứng lại trước kiệu loan.

Trước mặt là cầu thang dài chạy thẳng đến tẩm cung của hắn, chỉ một bước là tới nhưng không hiểu sao ta lại không thể đi tới.

"Nương nương?" Vãn Lương khẽ gọi ta.

Đột nhiên ta cảm thấy buồn cười, ta sợ hắn sao?

Nhưng có gì đáng sợ chứ?

Lắc lắc đầu, ta coi thường nói: "Đi thôi." Nói rồi vịn tay Vãn Lương đi lên.

Vừa vặn thấy Lưu Phúc nghênh ngang đi ra hành lễ với ta: "Nô tài thỉnh an Đàn phi nương nương."

Ta lại không vội vàng muốn y thông báo, chỉ hỏi: "Bên trong có ai vậy?"

Ta vốn tưởng rằng, y sẽ nói Thiên Lục đang ở đó nhưng không ngờ y lại trả lời: "Nương nương, An uyển nghi ở bên trong."

Ta kinh ngạc, hóa ra lại là An uyển nghi!

Lưu Phúc thấy ta không nói lời nào hạ giọng hỏi: "Nương nương, có cần lão nô đi vào thông báo không?"

Hơi do dự một lát thì ta nói: "Không cần, ta nghĩ sức khỏe hoàng thượng cũng không đáng ngại lắm, bản cung trở về thôi."

Lưu Phúc còn muốn nói gì đó nên mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ nói: "Vậy... lão nô cung tiễn nương nương."

Ta hơi chần chờ rồi cuối cùng xoay người.

Vãn Lương kinh ngạc nói: "Nương nương..."

Ta vẫn im lặng, vừa định đi xuống thì nghe giọng Lưu Phúc nói đằng sau: "An tiểu chủ, người phải về sao?"

Ta hơi kinh ngạc bất giác quay đầu lại nhìn. An uyển nghi cũng đã nhìn thấy ta bèn bước tới khom người nói: "Tần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương."

Thật sự ta không nghĩ tới đột nhiên nàng lại đi ra đành phải nói: "An uyển nghi không cần đa lễ."

Nàng bước tới hơi nghi ngờ nhìn ta khẽ nói: "Nương nương người ....." Mày nàng hơi nhíu lại nhìn ta với vẻ khó hiểu.

Ai cũng nhìn thấy được là ta vừa mới tới và ai cũng nhìn thấy tư thế sắp phải đi của ta.

Còn riêng ta lại chẳng cảm thấy gì hết, chỉ vừa vịn tay Vãn Lương đi xuống dưới, vừa nhìn An uyển nghi nói: "Bản cung phải đi về, nếu tiện đường An uyển nghi có thể đi cùng bản cung." Lúc nãy đi lên ta không thấy cỗ kiệu nào chờ ở dưới thì nghĩ chắc nàng đi một mình đến đây.

Ta thực sự hơi ngạc nhiên, nàng không mang theo bất kỳ cung tỳ nào bên người.

Lúc đó nàng như mới nhớ ra, cũng không chối từ mà bước tới cười thản nhiên nói: "Ngược lại nương nương thật sự kỳ lạ, hoàng thượng long thể bị bệnh, tất cả tần phi đều đến thăm, bao nhiêu người muốn được ở lại chăm sóc người. Còn nương nương thì hay thật, đến cuối cùng mà lại không vào."

Ta khẽ cười nói: "Nếu vậy thì sao An uyển nghi không ở lại chiếu cố hoàng thượng?"

Nếu theo cách nói của nàng thì nàng không phải là người cuối cùng thứ hai sao? Nếu ta không đi vào thì sau nàng sau sẽ không còn ai vào nữa, đây không phải là cơ hội cực tốt hay sao?

Nhưng không nghĩ tới nàng mỉm cười nói: "Dù tần thiếp muốn ở lại hầu hạ cũng phải được hoàng thượng đồng ý."

Ta khẽ run lên, hắn không muốn sao?

Vậy thì vì sao ngay cả Thiên Lục cũng không giữ lại?
Ta đang nghĩ xuất thần thì lại nghe An uyển nghi nói: "Nương nương, ở đây rất lạnh, người ở lại hay là về cung Cảnh Thái?"

Ta hơi lúng túng hoàn hồn, khẽ ho một tiếng nói: "Đương nhiên bản cung về cung." Nói dứt lời thì không nhìn đến nàng nữa mà chỉ vịn tay Vãn Lương đi xuống dưới.

An uyển nghi đi theo phía sau ta, đi được vài bước nàng bỗng nhiên nói: "Nương nương có biết giữa thái hậu và hoàng thượng xảy ra chuyện gì không?"

Ta ngẩn ra rồi theo bản năng ngoài đầu nhìn nàng. Vì sao trong lời của nàng dường như muốn nói cho ta biết, nàng biết chuyện gì đó?

Chẳng qua, quan hệ của Hạ Hầu Tử Khâm và thái hậu đột nhiên trở nên căng thẳng không phải vì chuyện Thiên Lục sao?

Ta cười yếu ớt lắc đầu: "Bản cung không biết, xem ra An uyển nghi biết sao?"

Nàng thong dong cười, cúi đầu nói: "Đương nhiên tần thiếp không biết nên mới định hỏi nương nương, thì ra nương nương cũng không biết." Giọng nàng bình thản nhưng ta vẫn cảm nhận được nàng không phải vì không biết mà hỏi ta những lời vừa rồi.

Vì thế lúc này ta cũng không hỏi nữa. Nếu nàng nói như thế thì nhất định sẽ không nói cho ta biết .

Vãn Lương đỡ ta lên kiệu loan, ta vén màn kiệu lên nói với An uyển nghi: "Cùng đường về, người lên đây đi."

Nàng chỉ cười tạ ơn sau đó nói: "Tần thiếp không dám, nương nương người đi cẩn thận." Nói dứt lời thì khom người hành lễ với ta rồi mới xoay người đi ra một mình.

Ta hơi run lên, Vãn Lương ghé vào tai ta khẽ nói: "Nương nương, An uyển nghi làm như khiến nô tỳ thật khó hiểu. Lần trước lúc ở Hi Ninh cung, nương nương còn nói nàng đứng ra vì người, sao bây giờ lại không chịu lên kiệu loan với người?"

Ta không nói, chỉ hạ màn kiệu xuống.

An uyển nghi muốn trung lập, dù là ta hay Diêu phi, hoặc là Thiên Phi cùng Thiên Lục nàng cũng đều tránh xa. Ta cẩn thận nhớ tới câu nói của nàng ở cung Hi Ninh ngày ấy, nó thực sự làm cho ta chiếm được ưu thế sao?

Kỳ thực, không hẳn vậy.

Lời của nàng làm cho Hạ Hầu Tử Khâm tự mình cởi áo lông cừu cho ta nhưng lại đẩy hắn cho Thiên Lục.

Lời của nàng làm cho Thiên Lục giành được Hạ Hầu Tử Khâm nhưng cũng lại làm cho quan hệ giữa nàng và thái hậu xấu đi.

Lời của nàng làm cho Diêu phi có một cơ hội tốt nhưng lại làm cho Thư quý tần bị cấm.

Kỳ thực nhìn tổng thể chẳng ai tốt hết.

Nói đến cùng An uyển nghi không giúp ai hết.

Ta lắc lắc đầu, không nghĩ đến nàng nữa.

Kiệu loan lại đi được một đoạn đường thì đột nhiên nghe Vãn Lương kêu kiệu ngừng lại. Ta hơi ngạc nhiên vừa định vén màn kiệu hỏi thì nghe Vãn Lương nói: "Nương nương, nô tỳ nhìn thấy kiệu của Dụ thái phi."

Ta biết hẳn nàng không gặp Dụ thái phi mà nhất định nàng nhìn thấy Tiểu Đào.

Ta hơi chần chờ nói: "Không cần dừng lại, đi thôi." Vốn cũng chẳng có gì nhưng nếu cứ để ý lại khiến cho người ta nghĩ là ta chột dạ.

"Vâng." Vãn Lương vâng lời vừa mới nói "Khởi kiệu" thì ta nghe tiếng người đi tới rất nhanh, sau đó nghe Vãn Lương nói: "Nô tỳ tham kiến thái phi, thái phi cát tường!"

Xuống kiệu loan, ta bước tới phía trước nói: "Nô tì thỉnh an thái phi."

Tiểu Đào thấy ta vội chào: "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!"

Ta ra hiệu bảo nàng không cần đa lễ nhưng vẫn chưa thấy Dụ thái phi xuống kiệu loan bèn nhân tiện hỏi: "Bệnh tình của thái phi sao rồi?"

"Nhờ hồng phúc của nương nương, bệnh tình thái phi vẫn vậy." Tiểu Đào cúi đầu đáp.

Ta gật đầu, cũng không muốn dừng lại quá lâu bèn nói: "Thái phi, nô tì xin cáo lui." Nói dứt lời thì vịn tay Vãn Lương định đi.

Nhưng Tiểu Đào lại bước tới, ta liếc nhìn nàng khiến nàng rất sợ hãi vội quỳ xuống nói: "Nô tỳ to gan thấy nương nương đi từ cung Thiên Dận tới thì nghĩ nhất định người đi thăm hoàng thượng. Nương nương, hoàng thượng... Bệnh của hoàng thượng sao rồi ạ?"

Ta hơi ngơ ngẩn. Ta đã sớm nghĩ tới Dụ thái phi đột nhiên xuất hiện ở đây hẳn là muốn đến cung Thiên Dận. Hôm nay toàn bộ hậu cung không ai không biết Hạ Hầu Tử Khâm bị bệnh. Dụ thái phi đến cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng các nàng đã đến tới cửa rồi thì tội gì phải hỏi ta nữa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét