Khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ ta vẫn không thấu đáo hết những tâm tư của hắn.
Một mình đi trên hành lang dài của cung Hi Ninh ta bỗng nhiên có cảm giác phía sau có người đi đến. Ta vừa mới quay đầu lại thì thấy hắn đi lướt qua ta rất nhanh.
Đi nhanh nhỉ, tựa như dưới chân có gió vậy.
Ta cũng cười nhạt một cái đi ra cung Hi Ninh.
Hắn đã đi xa nhưng không có long kiệu đi theo, chỉ thấy Lý công công vội vàng chạy theo phía sau hắn.
Hắn tức giận, chỉ có lúc tức giận mới như thế.
Ta không biết vì sao hắn tức giận.
Vãn Lương và Triêu Thần thấy ta đi ra thì cùng bước đến đỡ ta, Triêu Thần khẽ nói: "Nương nương, hoàng thượng sao vậy?"
"Triêu Thần!" Vãn Lương quát khẽ nàng, dường như nàng nhớ lại lần đó hắn cũng tức giận từ trong thạch động đi ra nên cả giọng nói lẫn nét mặt đều biến đổi.
Ta không nói gì chỉ theo hai cung tỳ lên loan kiệu.
Tựa ở trên chăn mềm bỗng nhiên ta nghĩ, trên đời này có người có thể hiểu được tâm tư của hắn sao?
Nếu có, ta sẽ rất hâm mộ người đó.
Bất ngờ ta lại nghĩ tới Phất Hi.
Nữ nhân đã chết bao năm qua có từng hiểu hắn không?
Nghĩ rồi lại cảm thấy buồn cười, tội gì ta phải hỏi một người đã chết chứ.
Nghĩ tới đó ta lại chậm rãi nhớ lại toàn bộ hậu cung.
Tần phi đông như thế nhưng ai mới là người chân chính được hắn lo lắng yêu thương?
Diêu phi chẳng qua chỉ dựa vào sự yêu thương của thái hậu và binh quyền của cha nàng sau lưng. Thiên Phi dựa vào long thai chiếm được chút tình cảm nhỏ bé, Thiên Lục là do gợi nên bóng hình Phất Hi.
Vậy còn ta thì sao?
Ta có cái gì?
Hắn ban cho ta chữ "Đàn" này, chỉ sợ chính ta cũng đã hiểu sai ý của hắn rồi.
Bây giờ hắn coi ta chẳng qua là một quân cờ trong tay thế lực nội các đại học sĩ.
Ta có oán hận Thiên Lục cũng vô ích. Mỗi bước đi trong cuộc sống ở hậu cung đều khiến cho lòng người kinh hãi. Bây giờ ta mới gần hiểu chính xác điều Tô Mộ Hàn đã nói, có lúc dù cẩn thận thế nào cũng không tránh được.
Ta cúi đầu nhìn của bàn tay thon nhỏ với mười ngón tay dài của mình.
Tay của nữ nhân, nhất là nữ nhân hậu cung dù không muốn nhuốm máu tươi nhưng cũng có thể chạm vào mạng người.
Ôi, cho tới bây giờ ta chưa từng muốn hại tính mạng của người nào ngay cả đứa bé trong bụng Thiên Phi cũng vậy. Ta chỉ muốn bảo vệ mình sống sót mà không phải dùng đến bất cứ thủ đoạn ti tiện gì.
Trở về cung Cảnh Thái.
Vào xế chiều, tiết trời trở nên lạnh lẽo, ta ở trong phòng ôm lò sưởi. Vãn Lương không ngừng thêm than vào lò làm cho gian phòng càng thêm ấm áp hơn.
Đến giờ Mùi, lúc Tường Hòa trở lại nói Hạ Hầu Tử Khâm một mình ở trong đình trên Lam hồ ngồi hai canh giờ, ai cũng không dám tới khuyên.
Ta hơi khiếp sợ. Từ lời hắn nói hôm ấy ta đã hiểu hắn không phải loại người có thể lấy tính mạng mình ra mà đùa giỡn. Vậy hôm nay sao lại làm thế?
Trời lạnh thế này mà hắn ngồi hai canh giờ thì chắc chắn sẽ bệnh.
Một mình đi trên hành lang dài của cung Hi Ninh ta bỗng nhiên có cảm giác phía sau có người đi đến. Ta vừa mới quay đầu lại thì thấy hắn đi lướt qua ta rất nhanh.
Đi nhanh nhỉ, tựa như dưới chân có gió vậy.
Ta cũng cười nhạt một cái đi ra cung Hi Ninh.
Hắn đã đi xa nhưng không có long kiệu đi theo, chỉ thấy Lý công công vội vàng chạy theo phía sau hắn.
Hắn tức giận, chỉ có lúc tức giận mới như thế.
Ta không biết vì sao hắn tức giận.
Vãn Lương và Triêu Thần thấy ta đi ra thì cùng bước đến đỡ ta, Triêu Thần khẽ nói: "Nương nương, hoàng thượng sao vậy?"
"Triêu Thần!" Vãn Lương quát khẽ nàng, dường như nàng nhớ lại lần đó hắn cũng tức giận từ trong thạch động đi ra nên cả giọng nói lẫn nét mặt đều biến đổi.
Ta không nói gì chỉ theo hai cung tỳ lên loan kiệu.
Tựa ở trên chăn mềm bỗng nhiên ta nghĩ, trên đời này có người có thể hiểu được tâm tư của hắn sao?
Nếu có, ta sẽ rất hâm mộ người đó.
Bất ngờ ta lại nghĩ tới Phất Hi.
Nữ nhân đã chết bao năm qua có từng hiểu hắn không?
Nghĩ rồi lại cảm thấy buồn cười, tội gì ta phải hỏi một người đã chết chứ.
Nghĩ tới đó ta lại chậm rãi nhớ lại toàn bộ hậu cung.
Tần phi đông như thế nhưng ai mới là người chân chính được hắn lo lắng yêu thương?
Diêu phi chẳng qua chỉ dựa vào sự yêu thương của thái hậu và binh quyền của cha nàng sau lưng. Thiên Phi dựa vào long thai chiếm được chút tình cảm nhỏ bé, Thiên Lục là do gợi nên bóng hình Phất Hi.
Vậy còn ta thì sao?
Ta có cái gì?
Hắn ban cho ta chữ "Đàn" này, chỉ sợ chính ta cũng đã hiểu sai ý của hắn rồi.
Bây giờ hắn coi ta chẳng qua là một quân cờ trong tay thế lực nội các đại học sĩ.
Ta có oán hận Thiên Lục cũng vô ích. Mỗi bước đi trong cuộc sống ở hậu cung đều khiến cho lòng người kinh hãi. Bây giờ ta mới gần hiểu chính xác điều Tô Mộ Hàn đã nói, có lúc dù cẩn thận thế nào cũng không tránh được.
Ta cúi đầu nhìn của bàn tay thon nhỏ với mười ngón tay dài của mình.
Tay của nữ nhân, nhất là nữ nhân hậu cung dù không muốn nhuốm máu tươi nhưng cũng có thể chạm vào mạng người.
Ôi, cho tới bây giờ ta chưa từng muốn hại tính mạng của người nào ngay cả đứa bé trong bụng Thiên Phi cũng vậy. Ta chỉ muốn bảo vệ mình sống sót mà không phải dùng đến bất cứ thủ đoạn ti tiện gì.
Trở về cung Cảnh Thái.
Vào xế chiều, tiết trời trở nên lạnh lẽo, ta ở trong phòng ôm lò sưởi. Vãn Lương không ngừng thêm than vào lò làm cho gian phòng càng thêm ấm áp hơn.
Đến giờ Mùi, lúc Tường Hòa trở lại nói Hạ Hầu Tử Khâm một mình ở trong đình trên Lam hồ ngồi hai canh giờ, ai cũng không dám tới khuyên.
Ta hơi khiếp sợ. Từ lời hắn nói hôm ấy ta đã hiểu hắn không phải loại người có thể lấy tính mạng mình ra mà đùa giỡn. Vậy hôm nay sao lại làm thế?
Trời lạnh thế này mà hắn ngồi hai canh giờ thì chắc chắn sẽ bệnh.
Nhưng, ta còn nên nhớ hắn sao?
Ôi, ta lại cười yếu đuối.
Ta kêu mọi người lui xuống hết rồi nhưng không biết vì sao trong lòng không thể bình tĩnh trở lại. Đi tới án kỷ, ta lấy thước vuốt lên giấy Tuyên Thành, mài mực rồi lấy bút chấm vào, nghĩ một lát thì vẽ ra hình cây tử.
Tô Mộ Hàn nói, luyện chữ và vẽ tranh đều có thể rèn luyện tính cách con người.
Vậy thì để lòng ta an bình đi.
Ta chăm chú vẽ mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Lúc sắc trời đã tối đen, ta nghe tiếng hai cung tỳ mơ hồ vọng tới trong viện: "Ngươi biết không hoàng thượng dường như bị bệnh, lúc ta đi ra ngoài có thấy mấy thái y đi sang cung Thiên Dận!"
"Thật không? Nhưng hôm nay trời lạnh như vậy mà sao hoàng thượng lại ở ngoài lâu thế?"
"Ngươi còn không biết đâu, nếu không phải Tích tần đến thì hoàng thượng cũng không về đâu."
"Xuỵt —— nói khẽ chút."
Tiếng nói kia cuối cùng cũng hạ thấp xuống nhưng cẫn cố nói thêm: "Nghe nói hoàng thượng ôm lấy Tích tần, chỉ ôm mà không nói lời nào."
Người kia kêu "Ôi" một cái nhưng không nói thêm gì nữa.
Trách không được, Tường Hòa chỉ nói không ai dám tới khuyên chứ không nhắc gì đến chuyện hắn về thế nào. Thì ra là Thiên Lục tới.
Cây bút cầm trong tay bỗng trở nên nặng nề.
Ôi, ta bất giác nhếch mép, bức họa này rốt cục hỏng rồi.
Đặt bút xuống, không chút do dự ta vò tờ giấy Tuyên Thành thành một cục rồi vứt sang bên cạnh.
Ta đẩy cửa ra nhìn thấy kia hai cung tỳ ngồi cách đó không xa đang thì thầm nói chuyện. Một người ngồi quay về phía ta, nhìn thấy ta đi ra vội hoảng sợ đứng lên. Cung tỳ đối diện ả xem ra đã hiểu điều gì đó vội xoay người lại, hai người đều quỳ xuống nói: "Nương nương."
Ta không đi tới chỉ kêu: "Tường Thụy!"
"Nương nương, có nô tài!" Tường Thụy lập tức chạy tới cúi đầu nói "Nương nương có gì sai bảo?"
Ta chỉ vào hai cung tỳ trước mặt bình thản nói: "Điều hai người này đến phòng giặt giũ, có thời gian ở chỗ này nói lung tung thì không bằng để cho các ả làm việc nhiều hơn."
"Nương nương!" Hai cung tỳ vừa nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, cả hai đồng thời dập đầu với ta nói "Nương nương tha mạng! Nô tỳ không dám nữa, nô tỳ không dám nữa!"
Ta không nhìn tới các ả chỉ xoay người đi ra nói: "Chút nữa bản cung trở về không muốn thấy các ả nữa!"
"Vâng." Tường Thụy đáp lời.
"Nương nương." Phương Hàm đuổi theo hỏi khẽ "Có chuyện gì vậy?"
Ta lắc lắc đầu. Kỳ thực cũng không có gì, chẳng qua chịu ơn của người nên cố ý nói chuyện Thiên Lục đi Lam hồ trước mặt ta mà thôi. Tường Hòa còn cố ý gạt ta thì chỉ cần là người của cung Cảnh Thái đều sẽ không dám nói ra chuyện này, ở đâu ra hai tiểu cung tỳ to gan như thế?
Không, có lẽ chỉ là một người trong đó, còn người kia ngốc nghếch bị kéo vào. Có điều trong lúc này ta không muốn truy cứu rành mạch.
Chắc hẳn dụng tâm của người nọ là muốn ta tức giận mà đi tìm Thiên Lục gây phiền phức?
Nhưng sao ta lại có thể ngu ngốc như vậy chứ?
"Nương nương chúng ta đi đâu đây?" Phương Hàm thấy ta vẫn không dừng bước lại thì lại hỏi một câu.
Kỳ thực ta cũng chẳng biết tại sao đột nhiên đi ra bèn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Gọi người chuẩn bị kiệu, không phải hoàng thượng bị bệnh sao? Bản cung thân là phi tử của người đương nhiên phải đi thăm người."
Ôi, ta lại cười yếu đuối.
Ta kêu mọi người lui xuống hết rồi nhưng không biết vì sao trong lòng không thể bình tĩnh trở lại. Đi tới án kỷ, ta lấy thước vuốt lên giấy Tuyên Thành, mài mực rồi lấy bút chấm vào, nghĩ một lát thì vẽ ra hình cây tử.
Tô Mộ Hàn nói, luyện chữ và vẽ tranh đều có thể rèn luyện tính cách con người.
Vậy thì để lòng ta an bình đi.
Ta chăm chú vẽ mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Lúc sắc trời đã tối đen, ta nghe tiếng hai cung tỳ mơ hồ vọng tới trong viện: "Ngươi biết không hoàng thượng dường như bị bệnh, lúc ta đi ra ngoài có thấy mấy thái y đi sang cung Thiên Dận!"
"Thật không? Nhưng hôm nay trời lạnh như vậy mà sao hoàng thượng lại ở ngoài lâu thế?"
"Ngươi còn không biết đâu, nếu không phải Tích tần đến thì hoàng thượng cũng không về đâu."
"Xuỵt —— nói khẽ chút."
Tiếng nói kia cuối cùng cũng hạ thấp xuống nhưng cẫn cố nói thêm: "Nghe nói hoàng thượng ôm lấy Tích tần, chỉ ôm mà không nói lời nào."
Người kia kêu "Ôi" một cái nhưng không nói thêm gì nữa.
Trách không được, Tường Hòa chỉ nói không ai dám tới khuyên chứ không nhắc gì đến chuyện hắn về thế nào. Thì ra là Thiên Lục tới.
Cây bút cầm trong tay bỗng trở nên nặng nề.
Ôi, ta bất giác nhếch mép, bức họa này rốt cục hỏng rồi.
Đặt bút xuống, không chút do dự ta vò tờ giấy Tuyên Thành thành một cục rồi vứt sang bên cạnh.
Ta đẩy cửa ra nhìn thấy kia hai cung tỳ ngồi cách đó không xa đang thì thầm nói chuyện. Một người ngồi quay về phía ta, nhìn thấy ta đi ra vội hoảng sợ đứng lên. Cung tỳ đối diện ả xem ra đã hiểu điều gì đó vội xoay người lại, hai người đều quỳ xuống nói: "Nương nương."
Ta không đi tới chỉ kêu: "Tường Thụy!"
"Nương nương, có nô tài!" Tường Thụy lập tức chạy tới cúi đầu nói "Nương nương có gì sai bảo?"
Ta chỉ vào hai cung tỳ trước mặt bình thản nói: "Điều hai người này đến phòng giặt giũ, có thời gian ở chỗ này nói lung tung thì không bằng để cho các ả làm việc nhiều hơn."
"Nương nương!" Hai cung tỳ vừa nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, cả hai đồng thời dập đầu với ta nói "Nương nương tha mạng! Nô tỳ không dám nữa, nô tỳ không dám nữa!"
Ta không nhìn tới các ả chỉ xoay người đi ra nói: "Chút nữa bản cung trở về không muốn thấy các ả nữa!"
"Vâng." Tường Thụy đáp lời.
"Nương nương." Phương Hàm đuổi theo hỏi khẽ "Có chuyện gì vậy?"
Ta lắc lắc đầu. Kỳ thực cũng không có gì, chẳng qua chịu ơn của người nên cố ý nói chuyện Thiên Lục đi Lam hồ trước mặt ta mà thôi. Tường Hòa còn cố ý gạt ta thì chỉ cần là người của cung Cảnh Thái đều sẽ không dám nói ra chuyện này, ở đâu ra hai tiểu cung tỳ to gan như thế?
Không, có lẽ chỉ là một người trong đó, còn người kia ngốc nghếch bị kéo vào. Có điều trong lúc này ta không muốn truy cứu rành mạch.
Chắc hẳn dụng tâm của người nọ là muốn ta tức giận mà đi tìm Thiên Lục gây phiền phức?
Nhưng sao ta lại có thể ngu ngốc như vậy chứ?
"Nương nương chúng ta đi đâu đây?" Phương Hàm thấy ta vẫn không dừng bước lại thì lại hỏi một câu.
Kỳ thực ta cũng chẳng biết tại sao đột nhiên đi ra bèn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Gọi người chuẩn bị kiệu, không phải hoàng thượng bị bệnh sao? Bản cung thân là phi tử của người đương nhiên phải đi thăm người."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét