Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 107 : Bắt chước bừa

Từ ngày Cố Khanh Hằng gặp ta lần ấy thì sau đó ta không nghe tin gì của hắn. Ta hơi vui mừng nhưng vẫn không dám kêu các cung nhân đi hỏi thăm tin tức. Ta chỉ thật sự mong hắn nghe lời ta mà xuất cung.

Trong vòng nửa tháng ngày nào Hạ Hầu Tử Khâm cũng lật bài tử của các phi tần trong cung, chỉ duy nhất cung Cảnh Thái là không đến.

Vì thế trong hậu cung truyền ra tin tức, Đàn phi trong một đêm thất sủng.

Hỏi nguyên nhân là gì thì tất cả đều nói, có lẽ là do lần đó cạnh tranh tình cảm với Tích tần ở cung Hi Ninh nên thất thế thôi.

Ta bất giác muốn cười, kỳ thực có khi nào ta từng được sủng ái đâu?

Cho tới bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta đều giống như chuồn chuồn điểm nước, ngay cả việc thỉnh thoảng đến cung Cảnh Thái của ta cũng như vậy.

Nghe nói, hắn còn lật bài tử của Ngọc Dung Hoa và phong nàng lên tam phẩm tiệp dư. Ngày hôm sau Ngọc tiệp dư liền tới cung của ta. Ta biết nàng sợ ta suy nghĩ gì đó nhưng kỳ thực nàng còn nghĩ nhiều hơn.

Ngày hôm đó, ta đến cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu. Bây giờ ở hậu cung không chỉ có ta là phi, ngoại trừ không mang long thai có thể nói Diêu phi được vinh sủng vô cùng.

Nàng vào cung lâu hơn ta, bây giờ lại ngang hàng với ta nên ta gặp nàng còn còn phải kêu nàng là "Tỷ tỷ" .

Cuối cùng Thiên Lục cũng xuất hiện ở Hi Ninh cung khiến ta nhớ ra nàng bây giờ là cấp tần ngũ phẩm đương nhiên cũng phải đi cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu. Tuy nhiên ta vẫn không gặp Thư quý tần, ta nghĩ có lẽ Hạ Hầu Tử Khâm chưa hủy lệnh cấm với nàng.

Diêu phi thấy ta đi vào vội đứng dậy đón tay của ta nói: "Bản cung đã lâu không thấy muội muội, lần trước bị nhiễm phong hàn, sau đó lại bị thương ở chân, bây giờ đã khỏe nhiều chưa?"

Lúc nàng nói "Bị thương ở chân" ta nhìn thấy rõ ràng rất nhiều phi tần đang ngồi đều lộ ra ánh mắt coi thường. Hẳn các nàng cũng cho là ta cố ý, cố ý làm chân bị thương giống như Diêu phi.

Nhất định các nàng cảm thấy ta bắt chước bừa, kết cục lại làm trò cười cho người khác.

Ôi, ngay cả Hạ Hầu Tử Khâm còn muốn tự tay thăm dò xem thật hay giả nữa huống chi là các nàng.

Ta cười nhạt nói: "Cảm tạ tỷ tỷ quan tâm, nhưng hình như lúc muội muội bị thương cũng đúng lúc tỷ tỷ bị thương phải không?" Lúc Hạ Hầu Tử Khâm trách phạt Thư quý nhân thì nàng đột nhiên bị thương. A, ai biết nàng có cố ý hay không.

Nếu đúng là như vậy thì cũng giống như Hạ Hầu Tử Khâm nói, người ngay cả thân thể của mình cũng không để ý đương nhiên không phải ta mà là nàng —— Diêu phi.

Nghe vậy sắc mặt của nàng biến đổi, ta nhân tiện đẩy tay nàng ra, nàng hơi xấu hổ nhưng do đang ở cung Hi Ninh nên không dám tranh chấp với ta. Lúc đi qua Thiên Lục, ta lặng yên nhìn nàng thì bỗng nhiên nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt ta rồi đứng dậy hơi khom người khẽ nói: "Tần thiếp chúc mừng nương nương bình phục." Nàng đã không còn vẻ nhút nhát ngày xưa, trong giọng nói đều có ý cười chỉ riêng nét mặt vẫn bình thản không nhìn ra điểm gì khác.

Ta vừa định nói thì nghe phía sau có người nói: "Tần thiếp tham kiến Vinh phi nương nương."

"Vinh phi nương nương..."

Ta xoay người lại, thật vui nhỉ, rốt cục hôm nay là ngày gì mà Thiên Phi cũng tới!

Thiên Lục bước tới đỡ nàng nói: "Sao tỷ tỷ cũng tới, không phải hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn tỷ tỷ không phải sang cung Hi Ninh sao?"

Thiên Phi cười nói: "Nhưng thái y nói, bản cung nên đi lại nhiều thì mới tốt cho long thai."

"Đúng rồi, nương nương nên đi lại nhiều một chút."

"Tần thiếp có nghe mấy người đã làm mẹ nói dù có thai cũng không nên ngồi một chỗ."

...

Các phi tần phía dưới ai nấy đều nhao lên nói như nóng lòng muốn lấy lòng nàng.

Nửa tháng không gặp, ta thấy sắc mặt Thiên Phi hồng hào hơn nhiều, xem ra thực sự nàng tĩnh dưỡng rất tốt. Thiên Lục đỡ nàng ngồi xuống rồi mọi người mới đều về chỗ ngồi.

Một lát sau nghe thái giám kêu lên: "Thái hậu giá lâm —— "


Mọi người lại vội đứng lên, thấy thái hậu vịn tay cung tỳ tiến vào tất cả đều khom người hành lễ: "Nô tì thỉnh an thái hậu."

Thái hậu giơ tay lên cho mọi người bình thân, lúc nhìn lên đột nhiên nhìn thấy Thiên Phi thì ánh mắt đầy vui vẻ nhưng rồi lại cau mày nói: "Sao Vinh phi lại tới? Mấy ngày trước ai gia lo lắng vì thấy sắc mặt ngươi không tốt nên mỗi ngày đều kêu thái y đến báo cáo tình hình sức khỏe của ngươi. Không phải ai gia muốn ngươi ở trong cung nghỉ ngơi cho tốt sao?" Bà nói xong thì tiến lên kéo Thiên Phi lại.

Theo bản năng Thiên Phi đặt tay lên trên bụng khẽ cười: "Long thai trong bụng nô tì có hoàng thượng cùng thái hậu phù hộ, sao lại không tốt chứ?"

Nàng đã mang thai hơn bốn tháng nên đã có thể nhìn thấy bụng nhô ra một chút.

Thái hậu rất hài lòng, cẩn thận đưa tay xoa của bụng của nàng một cái rồi lại vội kêu cung tỳ đỡ nàng ngồi xuống.

Diêu phi cười nói: "Thái hậu, thần thiếp thấy dáng vẻ này của người thì nghĩ mai này khi hoàng tôn sinh ra, bọn thần thiếp có thể lười biếng mỗi ngày không cần tới thỉnh an người nữa. Dù có tới, chỉ e là người cũng chẳng có thời gian mà để ý tới bọn thần thiếp đâu!"

Thái hậu cũng cười: "Ai gia thấy ngươi nói chuyện ngày càng lợi hại!"

"Thái hậu, người chê cười thần thiếp rồi!" Diêu phi khẽ cười.

Thái hậu nhìn Thiên Phi một cái lại nói: "Ai gia chỉ hy vọng bụng của ngươi cũng lợi hại như thế, vì hoàng gia mang long thai giống như Vinh phi thì ai gia mới thật vui mừng!"

Không biết có phải ta có ảo giác hay không nhưng lúc thái hậu nói lời này, rõ ràng ta nhìn thấy ánh mắt Thiên Phi hiện lên một tia sáng khác lạ.

Mọi người lại cười đùa một chút thì đột nhiên nghe bên ngoài thái giám cao giọng kêu: "Hoàng thượng giá lâm —— "

Các phi tần ai nấy đều mừng rỡ nhìn ra ngoài còn ta thì chấn động.

Đã nửa tháng không gặp hắn nhưng vì sao biết được hắn đến ta lại cảm thấy khẩn trương?

Rõ ràng, không phải ta đã làm gì sai.

Ôi, quả là kỳ lạ.

Vừa nghĩ đến đó thì một bóng dáng màu vàng sáng đã vào cửa, mọi người vội đứng dậy hành lễ. Hắn chỉ bình thản nói "Miễn lễ", lúc lơ đãng nhìn lên thì thấy ta.

Trên mặt hắn hiện lên chút do dự nhưng sau đó quyết đoán gạt qua bước tới nói: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

"Sao đột nhiên hôm nay hoàng thượng lại tới chỗ ai gia?" Giọng Thái hậu nghe không vui lắm, chẳng lẽ thái hậu vẫn chưa quên chuyện Thiên Lục hay sao?

Nhưng nếu là như vậy thì sao bà lại có thể dễ dàng bỏ qua chuyện Hạ Hầu Tử Khâm thăng cấp bậc nhiều lần cho Thiên Lục?

Đúng là ta cảm thấy hơi kỳ quái.

Hắn đứng thẳng người rồi nói: "Các ngươi đều lui đi, trẫm nói chuyện một lát với thái hậu."

Mọi người nhìn nhau nhưng rốt cuộc là lệnh của hoàng đế nên tất cả đều đứng lên định xin cáo lui thì lại nghe thái hậu nói: "Hoàng thượng mới xuống triều, chắc còn nhiều chính sự cần phải xử lý, ai gia thấy hoàng thượng nên đến ngự thư phòng trước đi."

"Mẫu hậu..."

"Hoàng thượng thể lực khỏe mạnh nhưng ai gia cảm thấy hơi mệt rồi, Diêu phi, đưa ai gia về tẩm cung đi." Bà đứng lên vịn tay Diêu phi rồi nói "Vinh phi nhớ sớm trở lại nghỉ ngơi." Nói xong mới vịn tay Diêu Phi rời đi.

"Thần thiếp xin nhớ." Thiên Phi nhanh nhẹn đáp lời.

Ta hơi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của thái hậu, còn nét mặt Hạ Hầu Tử Khâm tái đi.

Mọi người thấy không khí nặng nề đều thức thời xin cáo lui. Thiên Lục đỡ Thiên Phi ra, ta hơi chần chờ rồi cũng đứng lên. Lúc đi qua bên cạnh hắn dường như cảm nhận được sự tức giận của hắn nhưng dường như cũng có chút đau xót.

Ta không biết mới sáng sớm, hắn vừa xuống triều liền vội vã đến cung Hi Ninh muốn nói chuyện gì với thái hậu nhưng thái hậu thì dường như biết rồi.

Bà cố ý không nghe, cũng không muốn cho hắn nói ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét