Ta không nói gì nữa, Vãn Lương đứng lên đi tới bên cạnh ta.
Một lát sau ta mới nói: "Bởi vì ngươi thấy hắn cho nên mới cố ý mời hoàng thượng đến phải không?"
"Nương nương..." Nàng lại cúi đầu xuống "Nô tỳ không chủ định đi gặp hoàng thượng mà chỉ là tình cờ thôi, nô tỳ bèn nghĩ hay là mời hoàng thượng đến, vậy thì sẽ không có ai tới quấy rầy nữa."
Ta âm thầm thấy may mắn, quả nhiên Vãn Lương suy nghĩ chu đáo.
Ta gật đầu: "Chuyện hôm nay bản cung muốn cảm ơn ngươi."
Nàng hơi sợ hãi vội nói: "Nương nương nói quá lời, đó là bổn phận của nô tỳ. Nhưng có việc này..." Nàng nhìn ta do dự không biết nên nói ra hay không.
Kỳ thực, nàng không nói ta cũng đã đoán được. Ta khẽ cười một tiếng nói: "Bản cung biết ngươi muốn nói gì, ngươi yên tâm, thị vệ kia không có quan hệ gì với bản cung. Y nhìn thấy bản cung vô ý trượt chân nên tới giúp đỡ mà thôi."
Ta nhớ tới những lời vừa nói với Cố Khanh Hằng, trong lòng chỉ hy vọng hắn sẽ xuất cung.
Nghe vậy, sự lo lắng trong lòng Vãn Lương mới thực sự giải tỏa, gương mặt căng thẳng vừa rồi lại tươi cười lên.
Lúc này, Triêu Thần bưng đồ ăn bước vào cười hỏi: "Nương nương đang nói chuyện vui sao? Sao Vãn Lương vui vẻ như vậy?" Nàng đặt đồ ăn trước mặt ta lại nói "Nương nương đói bụng rồi, mau ăn một chút đi."
Ta lấy một miếng bánh phù dung cắn một ngụm nhỏ, cười nói: "Bản cung vừa nói cho Vãn Lương xuất cung gả cho người ta nhưng nàng không muốn, nói có lẽ Triêu Thần sẽ đồng ý."
Nàng vừa nghe thế thì mặt biến sắc vội nói: "Nương nương đừng nghe nàng nói bậy, nô tỳ mới không lấy chồng!"
Nhìn dáng vẻ vừa vội vàng vừa tức giận của nàng, ta và Vãn Lương nhịn không được đều cười rộ lên.
Ba người ở trong phòng ngồi một lát thì nghe có tiếng bước chân đi vào, lúc nhìn lên thì thấy Phương Hàm đã trở về.
Ta kêu hai cung tỳ ra giữ cửa, chỉ giữ lại một mình Phương Hàm.
Nàng bước tới nói: "Nương nương quả nhiên thông minh, hộp thuốc mỡ trước đây có lai lịch không nhỏ. Đó là cống phẩm do Nam Chiếu tiến cống lúc hoàng thượng vừa đăng cơ bốn năm trước."
Nam Chiếu? Nếu như ta nhớ không sai, công chúa Chiêu Dương của vua Gia Thịnh đã gả cho vua Nam Chiếu làm hoàng hậu.
Ưm, xem ra bây giờ quan hệ giữa Nam Chiếu và thiên triều vẫn còn hòa hợp.
Cũng có thể sự tình cung biến bốn năm trước có ẩn tình khác nhưng do công chúa Chiêu Dương đã xuất giá nên không biết nhiều. Hơn nữa thực lực của Nam Chiếu so với thiên triều thực sự quá thua kém.
Chẳng qua, nếu là cống phẩm tiến cống thì không biết Hạ Hầu Tử Khâm dị ứng với thanh lương bạc hà cũng là chuyện bình thường.
Những chuyện tiếp theo dù Phương Hàm không nói, ta cũng đã đoán được.
"Nô tỳ nhờ Trần công công của phủ nội vụ điều tra thì y nói cống phẩm này đã được ban cho đại học sĩ Cố Địch Vân vào đầu tháng tư của năm Nguyên Quang thứ hai."
Một lát sau ta mới nói: "Bởi vì ngươi thấy hắn cho nên mới cố ý mời hoàng thượng đến phải không?"
"Nương nương..." Nàng lại cúi đầu xuống "Nô tỳ không chủ định đi gặp hoàng thượng mà chỉ là tình cờ thôi, nô tỳ bèn nghĩ hay là mời hoàng thượng đến, vậy thì sẽ không có ai tới quấy rầy nữa."
Ta âm thầm thấy may mắn, quả nhiên Vãn Lương suy nghĩ chu đáo.
Ta gật đầu: "Chuyện hôm nay bản cung muốn cảm ơn ngươi."
Nàng hơi sợ hãi vội nói: "Nương nương nói quá lời, đó là bổn phận của nô tỳ. Nhưng có việc này..." Nàng nhìn ta do dự không biết nên nói ra hay không.
Kỳ thực, nàng không nói ta cũng đã đoán được. Ta khẽ cười một tiếng nói: "Bản cung biết ngươi muốn nói gì, ngươi yên tâm, thị vệ kia không có quan hệ gì với bản cung. Y nhìn thấy bản cung vô ý trượt chân nên tới giúp đỡ mà thôi."
Ta nhớ tới những lời vừa nói với Cố Khanh Hằng, trong lòng chỉ hy vọng hắn sẽ xuất cung.
Nghe vậy, sự lo lắng trong lòng Vãn Lương mới thực sự giải tỏa, gương mặt căng thẳng vừa rồi lại tươi cười lên.
Lúc này, Triêu Thần bưng đồ ăn bước vào cười hỏi: "Nương nương đang nói chuyện vui sao? Sao Vãn Lương vui vẻ như vậy?" Nàng đặt đồ ăn trước mặt ta lại nói "Nương nương đói bụng rồi, mau ăn một chút đi."
Ta lấy một miếng bánh phù dung cắn một ngụm nhỏ, cười nói: "Bản cung vừa nói cho Vãn Lương xuất cung gả cho người ta nhưng nàng không muốn, nói có lẽ Triêu Thần sẽ đồng ý."
Nàng vừa nghe thế thì mặt biến sắc vội nói: "Nương nương đừng nghe nàng nói bậy, nô tỳ mới không lấy chồng!"
Nhìn dáng vẻ vừa vội vàng vừa tức giận của nàng, ta và Vãn Lương nhịn không được đều cười rộ lên.
Ba người ở trong phòng ngồi một lát thì nghe có tiếng bước chân đi vào, lúc nhìn lên thì thấy Phương Hàm đã trở về.
Ta kêu hai cung tỳ ra giữ cửa, chỉ giữ lại một mình Phương Hàm.
Nàng bước tới nói: "Nương nương quả nhiên thông minh, hộp thuốc mỡ trước đây có lai lịch không nhỏ. Đó là cống phẩm do Nam Chiếu tiến cống lúc hoàng thượng vừa đăng cơ bốn năm trước."
Nam Chiếu? Nếu như ta nhớ không sai, công chúa Chiêu Dương của vua Gia Thịnh đã gả cho vua Nam Chiếu làm hoàng hậu.
Ưm, xem ra bây giờ quan hệ giữa Nam Chiếu và thiên triều vẫn còn hòa hợp.
Cũng có thể sự tình cung biến bốn năm trước có ẩn tình khác nhưng do công chúa Chiêu Dương đã xuất giá nên không biết nhiều. Hơn nữa thực lực của Nam Chiếu so với thiên triều thực sự quá thua kém.
Chẳng qua, nếu là cống phẩm tiến cống thì không biết Hạ Hầu Tử Khâm dị ứng với thanh lương bạc hà cũng là chuyện bình thường.
Những chuyện tiếp theo dù Phương Hàm không nói, ta cũng đã đoán được.
"Nô tỳ nhờ Trần công công của phủ nội vụ điều tra thì y nói cống phẩm này đã được ban cho đại học sĩ Cố Địch Vân vào đầu tháng tư của năm Nguyên Quang thứ hai."
Quả nhiên là như vậy.
Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Cố đại nhân cống phẩm này, vì thế chẳng có gì kỳ lạ khi Cố Khanh Hằng đưa cho ta. Thiên Lục có cũng không đáng ngạc nhiên. Chắc hẳn là do Cố đại nhân đưa cho Thiên Lục.
Nhưng ... Sau khi Thiên Lục biết ta bị thương mới hỏi xin Cố đại nhân hay là...
Lúc này, ta mới thực sự nhận ra sự lợi hại của Thiên Lục. Ngày xưa lúc nào nàng cũng vâng vâng dạ dạ, sợ tranh chấp chính diện cùng ta, thậm chí còn có thể nói được những lời "Cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh" với ta.
Quả nhiên ta đã coi thường nàng rồi.
Ta còn tưởng rằng lần đó nàng nói muốn ta liên thủ với các nàng chẳng qua là muốn đưa ra thông điệp cuối cùng. Ta vạn lần cũng không nghĩ ra, dù cho ta đồng ý hay không thì cũng đã chung một chiến tuyến với các nàng.
Dù cho ta không đưa ra thuốc cao kia nhưng chỉ cần ta dùng để Hạ Hầu Tử Khâm thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng ta là người của đại học sĩ.
Vì thế hôm nay, nếu để cho hắn nhìn thấy ta ở chung một chỗ với Cố Khanh Hằng thì ta không thể nào thoát khỏi số phận làm quân cờ của đại học sỹ. May mà có Vãn Lương kêu thánh giá ngăn cản Cố Khanh Hằng đến.
Nhưng, cho dù như vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu lầm.
Cho nên hắn mới đột nhiên nổi giận vì hắn vẫn cho rằng quan hệ của ta vốn minh bạch, trước sau đều không có ai khác.
Thiên Lục.
Ta khẽ siết tay lại, nghiến răng nhắc hai chữ này trong lòng.
Phương Hàm thấy sắc mặt ta không tốt khẽ hạ giọng nói: "Nương nương, thuốc cao này..."
Ta cắn môi, đương nhiên không thể nói là do Cố Khanh Hằng đưa nên chỉ có thể chỉ vào hộp thuốc mỡ còn lại trên bàn nói: "Hộp thuốc mỡ này là do Tích quý nhân đưa."
Phương Hàm ngẩn ra, người thông minh như nàng nghe ta nói như thế, nhất định cũng là biết hai hộp khác do người khác đưa nhưng ta không nói thì nàng cũng không hỏi.
Ngẫm nghĩ một lúc nàng mới nói: "Nương nương, chiêu này của Tích quý nhân có thể nói là nhìn xa trông rộng."
Cũng không phải là lần đầu nhưng sự tính toán này của nàng rất sâu xa.
Đích thực Thiên Lục giống như cá được xuống ao mà ta dù có đề phòng nàng cỡ nào cũng vẫn phòng không hết.
Một ngày sau, nghe nói vì Diêu chiêu nghi có công cứu giá nên hậu cung lại có thêm một vị Diêu phi nương nương. Lúc ta nghe nói chuyện này, tâm trạng cũng không quá kích động. Thái hậu vốn yêu thích nàng nên mượn cơ hội này để tăng cấp bậc cho nàng cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua là từ ngày đó, Hạ Hầu Tử Khâm không đến cung Cảnh Thái của ta nữa.
Hai ngày chăm sóc Thiên Lục ở Úc phúc quán, nghe nói bệnh của nàng dỡ rất nhanh khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm rất vui vẻ nên tăng thêm cấp bậc của nàng từ quý nhân, đến tiểu nghi, rồi lên tới tần.
Vì Diêu chiêu nghi cũng được phong phi nên Thái hậu cũng không hỏi nhiều đến chuyện của Thiên Lục.
Thậm chí ta cảm thấy, Hạ Hầu Tử Khâm quả thực rất nhung nhớ bóng dáng Phất Hi trên người nàng. Có lẽ hắn muốn nàng sinh con cho hắn.
Con...
Ta nghĩ đến điểm này mới đột nhiên kinh hãi.
Trong lòng dường như lại có chút hận.
Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Cố đại nhân cống phẩm này, vì thế chẳng có gì kỳ lạ khi Cố Khanh Hằng đưa cho ta. Thiên Lục có cũng không đáng ngạc nhiên. Chắc hẳn là do Cố đại nhân đưa cho Thiên Lục.
Nhưng ... Sau khi Thiên Lục biết ta bị thương mới hỏi xin Cố đại nhân hay là...
Lúc này, ta mới thực sự nhận ra sự lợi hại của Thiên Lục. Ngày xưa lúc nào nàng cũng vâng vâng dạ dạ, sợ tranh chấp chính diện cùng ta, thậm chí còn có thể nói được những lời "Cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh" với ta.
Quả nhiên ta đã coi thường nàng rồi.
Ta còn tưởng rằng lần đó nàng nói muốn ta liên thủ với các nàng chẳng qua là muốn đưa ra thông điệp cuối cùng. Ta vạn lần cũng không nghĩ ra, dù cho ta đồng ý hay không thì cũng đã chung một chiến tuyến với các nàng.
Dù cho ta không đưa ra thuốc cao kia nhưng chỉ cần ta dùng để Hạ Hầu Tử Khâm thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng ta là người của đại học sĩ.
Vì thế hôm nay, nếu để cho hắn nhìn thấy ta ở chung một chỗ với Cố Khanh Hằng thì ta không thể nào thoát khỏi số phận làm quân cờ của đại học sỹ. May mà có Vãn Lương kêu thánh giá ngăn cản Cố Khanh Hằng đến.
Nhưng, cho dù như vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu lầm.
Cho nên hắn mới đột nhiên nổi giận vì hắn vẫn cho rằng quan hệ của ta vốn minh bạch, trước sau đều không có ai khác.
Thiên Lục.
Ta khẽ siết tay lại, nghiến răng nhắc hai chữ này trong lòng.
Phương Hàm thấy sắc mặt ta không tốt khẽ hạ giọng nói: "Nương nương, thuốc cao này..."
Ta cắn môi, đương nhiên không thể nói là do Cố Khanh Hằng đưa nên chỉ có thể chỉ vào hộp thuốc mỡ còn lại trên bàn nói: "Hộp thuốc mỡ này là do Tích quý nhân đưa."
Phương Hàm ngẩn ra, người thông minh như nàng nghe ta nói như thế, nhất định cũng là biết hai hộp khác do người khác đưa nhưng ta không nói thì nàng cũng không hỏi.
Ngẫm nghĩ một lúc nàng mới nói: "Nương nương, chiêu này của Tích quý nhân có thể nói là nhìn xa trông rộng."
Cũng không phải là lần đầu nhưng sự tính toán này của nàng rất sâu xa.
Đích thực Thiên Lục giống như cá được xuống ao mà ta dù có đề phòng nàng cỡ nào cũng vẫn phòng không hết.
Một ngày sau, nghe nói vì Diêu chiêu nghi có công cứu giá nên hậu cung lại có thêm một vị Diêu phi nương nương. Lúc ta nghe nói chuyện này, tâm trạng cũng không quá kích động. Thái hậu vốn yêu thích nàng nên mượn cơ hội này để tăng cấp bậc cho nàng cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua là từ ngày đó, Hạ Hầu Tử Khâm không đến cung Cảnh Thái của ta nữa.
Hai ngày chăm sóc Thiên Lục ở Úc phúc quán, nghe nói bệnh của nàng dỡ rất nhanh khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm rất vui vẻ nên tăng thêm cấp bậc của nàng từ quý nhân, đến tiểu nghi, rồi lên tới tần.
Vì Diêu chiêu nghi cũng được phong phi nên Thái hậu cũng không hỏi nhiều đến chuyện của Thiên Lục.
Thậm chí ta cảm thấy, Hạ Hầu Tử Khâm quả thực rất nhung nhớ bóng dáng Phất Hi trên người nàng. Có lẽ hắn muốn nàng sinh con cho hắn.
Con...
Ta nghĩ đến điểm này mới đột nhiên kinh hãi.
Trong lòng dường như lại có chút hận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét