Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 105 : Hạ thủ lưu tình

Tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, ta không dám khẳng định mà chỉ đoán tới lung tung đầu óc.

Ta nghĩ, ta đã cơ bản biết được lý do Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên tức giận bỏ đi.

Thiên Lục...

"Vương đại nhân, ngài nhanh lên một chút." Bên ngoài vọng vào tiếng Tường Hòa.

Ta liếc nhìn Phương Hàm, nàng lập tức hiểu ý tứ của ta, tay mở túi vải màu chàm phủ lên ba hộp thuốc mỡ trên bàn.

Vương thái y vào cửa hành lễ với ta: "Thần tham kiến Đàn phi nương nương."

Ta cho y đứng lên, y mới tiến tới nói: "Thần nghe Hòa công công nói cổ chân phải của nương nương bị thương?"

Ta gật gật đầu. Vương thái y để hòm thuốc trong tay lên ghế rồi quỳ một chân xuống nói: "Để thần xem cho nương nương." Y vừa nói vừa đưa tay tới nhẹ nhàng nắm lấy chân ta, vừa xoay nhẹ vừa hỏi "Nếu nương nương đau thì nói ra nhé."

Ta hơi đau nhưng so với lúc trước đã bớt nhiều rồi.

Y cẩn thận kiểm tra một hồi rồi mới đứng lên nói: "Không nghiêm trọng, nương nương chỉ cần nằm tĩnh dưỡng hai ngày, xoa thuốc mỡ lên vết thương thì sẽ không đáng ngại nữa. Thần có mang thuốc mỡ đến." Y nói xong thì lấy một hộp thuốc mỡ ra đặt lên bàn.

Ta liếc mắt nhìn, hộp thuốc bằng sứ men xanh khá đẹp, kiểu dáng rất bình thường.

Thái y đi xuống, Vãn Lương lấy hộp thuốc mỡ đến xoa cho ta. Ta bất giác cầm hộp thuốc trong tay nàng ngửi thử, đích thực không thấy vị bạc hà thanh lương. Đúng như lời Ngọc Dung Hoa nói, các thái y trong thái y viện cực kỳ cẩn thận đối với mấy dược liệu này.

Trả thuốc mỡ cho Vãn Lương, nàng cầm lấy rồi mới ngồi xuống, cẩn thận tháo giày của ta ra.

Ta nhìn lên túi vải màu chàm che phủ mấy hộp thuốc mỡ trên bàn ra hiệu cho Triêu Thần cất đi. Lúc nàng đi tới lấy ta lại nói: "Để hộp thuốc mỡ có hoa mai trên nắp lại, mấy hộp kia cất hết đi."

Triêu Thần vâng lời chỉ để lại một hộp thuốc của Thiên Lục.

Ta nói với Phương Hàm: "Làm phiền cô cô đi phủ nội vụ hỏi thăm một chút xem thuốc cao này có phải lấy từ trong cung không?"

Phương Hàm cũng biết việc này nghiêm trọng nên vội vàng gật đầu nói: "Để nô tỳ đi." Dứt lời thì nhìn ta rồi mới xoay người đi xuống.

"Nương nương." Triêu Thần đã lấy hai hộp thuốc mỡ hỏi ta "Hai hộp này cất ở đâu ạ?"

Ta ngẫm nghĩ rồi nhân tiện nói: "Tạm thời cất trong cung của ta đi." Ta suy nghĩ, tốt hơn là tìm một cơ hội trả lại cho Cố Khanh Hằng.

Vãn Lương xức thuốc cho ta xong liền đứng dậy đỡ ta nói: "Nương nương sang trường kỷ nghỉ ngơi đi, thái y đã dặn phải tĩnh dưỡng rồi."

Ta gật đầu, để nàng đỡ lại ngồi. Nàng bỗng nhiên nói khẽ bên tai ta: "Nương nương, nô tỳ..." Thấy nàng như muốn nói lại thôi, ta hơi cảm thấy kỳ quái. Nàng mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.

Ta khẽ ho một tiếng nói: "Triêu Thần, bản cung hơi đói bụng, ngươi đi chuẩn bị một ít thức ăn đi. Tường Hòa, ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi cũng lui xuống đi."

"Dạ."

"Vâng."

Hai người vâng lời lui xuống.

Ta nhìn Vãn Lương khẽ nói: "Có chuyện gì nói đi."



"Nương nương..." Vãn Lương không tự chủ quay đầu nhìn xung quanh, thấy cửa phòng của ta đã đóng lại nàng mới quay đầu về khẽ nói "Nương nương, hôm nay lúc nô tỳ mang lò sưởi tới dường như nhìn thấy... Nhìn thấy một thị vệ từ trong thạch động đi ra."

Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, thấy ta sắc mặt thay đổi nàng vội lùi lại quỳ xuống nói: "Nương nương thứ tội! Nô tỳ đã nhìn thứ không nên nhìn rồi!"

Quả nhiên nàng đã nhìn thấy. Kỳ thực ta cũng nghĩ đến, Cố Khanh Hằng vừa mới đi ra thì ngay lập tức ta nghe được tiếng nàng. Khoảng thời gian cách nhau ngắn ngủi như thế nên chắc hẳn nàng đã thấy.

Vì thế, nàng mới cố ý gọi ta lớn như vậy.

Ta cũng không kêu nàng đứng dậy chỉ hạ giọng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy y là người ở đâu?"

Nàng vẫn cúi đầu như trước, bàn tay đặt trên gối khẽ nắm lại nói: "Nô tỳ... Nô tỳ không biết."

Ta lại hỏi: "Có thấy rõ ràng không?"

Nàng vẫn bất động chỉ đáp: "Nô tỳ không thấy rõ ràng, chỉ nhìn thấy bóng lưng, là y phục võ lâm quân trong cung."

Ta im lặng không nói gì. Kỳ thực, dù không thấy rõ người từ thạch động đi ra là người ở đâu, chỉ cần biết là nam nhân thì với thân phận hậu phi của ta cho dù có trăm miệng cũng không thể giải thích được. Ta chằm chặp nhìn người đang quỳ dưới đất, nếu nàng đã dám nói chuyện nàng thấy Cố Khanh Hằng với ta, vậy thì ... ta nên tin nàng sao?

Phương Hàm từng nói ta có thể yên tâm dùng Vãn Lương và Triêu Thần vì họ đều là những người nàng cẩn thận chọn lựa.

Nhưng chuyện này có liên quan đến ta và tính mạng của Cố Khanh Hằng, chỉ cần có một chút sai lầm thì hậu họa vô cùng. Huống chi hôm nay, vì hiểu lầm ta mà Hạ Hầu Tử Khâm tức giận rời đi.

Mà người đi từ thạch động ra lại là Cố Khanh Hằng. Nếu muốn tra rõ ràng nhất định rất dễ. Ta cũng không quên có một cung tỳ đến tìm Cố Khanh Hằng. Nếu như Hạ Hầu Tử Khâm biết việc này mà hắn không tìm hiểu thì không phải là hắn.

Nếu ngược lại là ta, ta cũng sẽ hoài nghi đối phương có tâm cơ khác.

Nếu như thuốc mỡ mà Thiên Lục đưa cho ta và do Cố Khanh Hằng mang tới thật sự có liên quan thì lại càng không thể để cho Hạ Hầu Tử Khâm biết ta có quan hệ với Cố Khanh Hằng.

Ta gõ nhẹ mấy ngón tay dài lên mặt bàn, nhìn người quỳ ở dưới nhẹ nhàng nói: "Vãn Lương, ngươi là một cô gái thông minh, chuyện hôm nay ngươi đã nói với ai khác chưa ? Cô cô thì sao?"

"Nô tỳ chưa từng nói cho bất kỳ người nào." Nàng lắc đầu nhưng vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn ta.

"Rất tốt." Ta gật đầu nói tiếp "Ngươi nhất định biết rõ, cung nhân cả đời không được xuất cung, dù chết thì thi thể cũng không thể mang ra ngoài. Ngày mai, bản cung đi xin thái hậu ân chuẩn, cho ngươi xuất cung."

Lời của ta vừa dứt thì thấy cả người nàng run lên bần bật, vội dập đầu xuống đất: "Nương nương, nô tỳ không muốn!"

Nàng vẫn cúi người như thế nói: "Nô tỳ trung thành phụng dưỡng nương nương, vì thế nô tỳ sẽ không xuất cung! Nếu nương nương không tin nô tỳ thì nô tỳ nguyện lấy cái chết để chứng minh!"

Ta nhìn nàng, khẽ thở phào một cái.

Vừa rồi, nếu nàng có một chút do dự thì ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

Thế nhưng, nàng không đi, nàng muốn ở lại.

Ta nghĩ, Phương Hàm nói không sai.

Ta bình thản nói: "Đứng lên đi."

"Nương nương!" Nàng ngạc nhiên gọi, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn ta.

Ta cúi người xuống giúp nàng đứng lên: "Ngươi không nên trách bản cung."

"Nương nương nói quá lời rồi." Nàng nặng nề dập đầu xuống rồi mới đứng dậy nói "Cô cô cho nô tỳ theo nương nương là may mắn của nô tỳ. Nương nương vạn sự cẩn thận thì bọn nô tỳ mới có tương lai."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét