Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 94 : Ngọc Dung Hoa


Tiệc tối kết thúc, mọi người sôi nổi bàn luận.

Bao nhiêu người thất vọng.

Cuối cùng hắn kéo tay Thiên Lục lên kiệu rồng.

Ta hít một hơi thật sâu, kéo lại y phục đi ra ngoài, cố gắng hết sức để chính mình không tỏ ra chút thất vọng nào.

Diêu chiêu nghi cũng đi ra cười với ta: "Nương nương, người thực sự không ngờ phải không?"

Đương nhiên là không nghĩ tới.

Ta không nói lời nào, nhìn thấy Thư quý nhân tiến tới nói khẽ với nàng mấy câu. Nàng gật đầu, lại nói: "Tần thiếp phải đưa thái hậu về tẩm cung, nương nương người cũng về đi." Dứt lời, như cười như không với ta rồi xoay người rời đi.

Thư quý nhân cũng hành lễ rồi đi theo nàng.

Ta khẽ than một tiếng, đi ra Hi Ninh cung.

Phương Hàm cùng Vãn Lương thấy ta đi ra, vội tiến tới nghênh đón. Vãn Lương run run mở áo choàng, cẩn thận khoác thêm cho ta rồi hỏi: "Nương nương có lạnh không?"

Ta lắc đầu, lạnh này làm sao mà so được với cái lạnh trong lòng chứ?

Phương Hàm cũng qua giúp ta, khẽ nói: "Nương nương không cần phải nghĩ nhiều, người thông minh như nương nương thì đã sớm nghĩ tới rồi. Trí tuệ Lục mỹ nhân thâm sâu, hôm nay coi như khiến cho mọi người kinh ngạc. Sau này nàng cũng không cẩn thận được tất cả mọi việc mà?"

Nhất định các nàng nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đi ra cùng Thiên Lục nên mặc dù không biết ở bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào sự thông minh của Phương Hàm cũng sẽ đoán ra được bảy tám phần .

Hơi chần chờ cuối cùng ta cũng khẽ nói: "Về thôi."

Kỳ thực ta cũng không sợ Thiên Lục được sủng ái. Điều duy nhất khiến ta khổ tâm là nghe được hắn gọi tên nữ nhân kia : Phất Hi. Ta cầm túi gấm trong tay áo, nếu Thiên Lục nguyện ý chủ động xuất thủ, vậy đừng trách ta không khách khí!

Kiệu loan đi được một đoạn đường thì ta kêu dừng lại.

Hạ kiệu loan, Vãn Lương vội vã hỏi: "Sao vậy nương nương?"

Ta không thể nói sự khổ sở trong lòng mình, cứ nhớ mãi nét mặt của hắn không thể xóa được. Mà thôi bỏ đi. Ta xuống kiệu đi bộ, hít thở không khí lành lạnh của buổi tối để cho mình thanh tĩnh lại.

Tình yêu của đế vương có phải là yêu đâu?

"Nương nương có tâm sự sao?" Phương Hàm đi bên người ta khẽ hỏi.

Hít sâu một hơi, ta ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, cố gắng cười hỏi: "Cô cô có từng nghe qua tên Phất Hi không?"

"Phất Hi?" Phương Hàm nhắc lại vẻ ngẫm nghĩ nhưng sau đó tỏ ra nghi hoặc, trầm ngâm một lát cũng đành phải lắc đầu "Nô tỳ chưa từng nghe nói qua, sao nương nương hỏi chuyện này?"

Ta không khỏi có chút thất vọng nhưng lại lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi."

Nghe vậy, Phương Hàm cũng không nói thêm gì nữa.

Ba chúng ta yên lặngg đi một quãng đường, xuyên qua bóng đêm mông lung, dường như mơ hồ thấy hai bóng người phía trước. Ta cũng không suy nghĩ nhiều, chắc là mấy tần phi đến cung Hi Ninh tối nay.

Đang từ từ đi tới thì đột nhiên nghe phía trước có ai nói gì đó, cách khá xa nên nghe không rõ nhưng ta dường như nghe thấy cung tỳ kia nói "Làm sao dám học nàng chứ". Trong lòng ta chấn động, chẳng biết tại sao, chữ ‘nàng’ đó lại khiến cho ta thoáng nghĩ tới Phất Hi.

Phất Hi như là dấu vết khắc sâu trong lòng của hắn, mà với ta hắn cũng vậy.

Sự quan tâm này cũng khiến cho ta hiểu rõ hơn.

"Đứng lại." Ta bỗng nói.

Phương Hàm và Vãn Lương cùng kinh hãi, nhìn theo ánh mắt của ta tới phía trước.

Hai người phía trước đi chậm lại, cả hai cùng quay người thấy ta sợ hãi hành lễ: "Tần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương!"

"Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!"

Nhìn rõ ràng là Ngọc Dung Hoa.

Nàng vẫn như lần đầu tiên ta gặp ở ngự hoa viên, gầy gò, đơn bạc. Ta nhớ Phương Hàm kể, nàng được Hạ Hầu Tử Khâm mang theo từ phủ thế tử, tiến cung đã ba năm vẫn chưa được sủng ái.

Đúng rồi, phủ thế tử...

Trong lòng khẽ run lên, ta dường như đã nhớ ra điều gì đó.

Nếu như không phải đêm nay là lễ hội giao thừa, có lẽ ta sẽ vĩnh viễn nghĩ một người như Ngọc Dung Hoa sẽ không bao giờ đến.

Nàng vẫn hơi khom người như cũ, ta không nói đứng lên nàng cũng không dám động. Cung tỳ bên người nàng cũng khẩn trương nắm chặt hai tay. Họ nhất định không hiểu tại sao ta - một người chưa từng gặp các nàng lại tự nhiên gọi các nàng lại.

Ta từ từ bước tới chăm chú nhìn hai người trước mặt. Hôm nay y phục nàng gọn gàng, chỉ tiếc là vẫn không thể khiến Hạ Hầu Tử Khâm nhìn nàng một cái, chỉ một cái mà thôi.

Đầu của nàng ngày càng cúi thấp, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Ta đột nhiên cười: "Đứng dậy đi Ngọc Dung Hoa, hà tất phải lo lắng như vậy. Chẳng qua bản cung ngẫu nhiên nhìn thấy các ngươi đi phía trước nên thuận miệng gọi mà thôi."

Nghe vậy, nàng khẽ thả lỏng nhưng vẫn mang theo vẻ hoài nghi, đứng lên bình tĩnh: "Tạ ơn nương nương."

Ta gật đầu, đi vòng qua nàng, vừa đi vừa nói: "Ngọc Dung Hoa muốn về Đinh Hiên các sao? Đúng lúc cùng quãng đường với bản cung, không ngại đưa bản cung đi một đoạn chứ?"

Nàng hơi kinh ngạc nhưng không nói ra, chỉ đi theo nói: "Tần thiếp chỉ sợ thân phận thấp hèn, không có tư cách đi bên cạnh nương nương."

Ta ngoái đầu liếc nhìn nàng một cái, lập tức nàng cúi đầu thật sâu, dáng vẻ tỏ ra rất thành khẩn. Ta mỉm cười nói: "Ngọc Dung Hoa khách sáo rồi, nói lý lẽ, bản cung còn phải gọi ngươi một tiếng 'Tỷ tỷ' cơ. Ngươi được theo hoàng thượng từ phủ thế tử tới, trong cung này, có thể có mấy người được như ngươi chứ?"

Nàng hơi kinh hãi vội nói: "Tần thiếp không dám."

Ta cười: "Có cái gì mà dám hay không? Nữ nhân trong cung này ai biết được ngày mai ra sao. Có điều bản cung cảm thấy ngạc nhiên, hoàng thượng chỉ đưa một mình ngươi từ phủ thế tử về mà sao bao năm qua ngươi vẫn không chiếm được trái tim của hoàng thượng?"

Bình thường mà nói, nếu chỉ có một nữ nhân là nàng mà vẫn không chiếm được lòng của hắn, vậy thì nàng cũng quá thất bại rồi.

Ta vừa nói xong thì người nàng run lên bần bật. Ánh mắt nàng khẽ đổi như thể nhớ ra điều gì đó nhưng nàng chỉ cắn môi không nói lời nào. Ta liếc xéo nhìn cung tỳ phía sau nàng chỉ thấy nét mặt ngạc nhiên của cung tỳ kia cung tỳ.

Trong lòng căn thẳng, ta đã đoán không sai Phất Hi vẫn chưa từng tiến cung. Chuyện nàng và Hạ Hầu Tử Khâm hẳn xảy ra trong lúc hắn vẫn là thế tử.

Nhưng hôm nay, ta cũng hỏi đúng người rồi.

Đi thêm vài bước thì đã thấy cung cảnh Thái ở phía trước, ta chợt dừng bước.

Ngọc Dung Hoa khẽ giật mình nhìn ta, ta quay người lại nói với nàng: "Tới rồi, nhưng bản cung muốn mời Ngọc Dung Hoa đến cung Cảnh Thái ngồi một chút. Bản cung muốn nghe tâm sự của Ngọc Dung Hoa, hơn nữa bản cung còn có thể giúp ngươi một chút."

Thiên Lục đã có bản lĩnh đưa Phất Hi ra, ta cũng có thể tìm sự giúp đỡ để trấn áp nàng. Ta nghĩ, chắc nàng nhờ Cố đại nhân tìm hiểu việc này, vậy tại sao ta lại không tự mình tìm hiểu xem nguyên nhân là gì.

Có thể điều ta sẽ biết còn nhiều hơn so với Thiên Lục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét