Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 93 : Tài năng của Thiên Lục


Nhưng vì sao sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm lại kỳ lạ như vậy, không giống như đang hài lòng, cũng không giống như tức giận...

Không biết có phải ảo giác của ta hay không nhưng ta cảm thấy vế đối trên của Thiên Phi có giấu bí mật trong đó. Nếu không vì sao nàng vừa dứt lời, sắc mặt của hắn liền trở nên kỳ quái như thế?

Nhưng nếu như là như vậy, Thiên Phi hẳn là tính không được ta sẽ đối ra câu gì mới đúng chứ? Huống hồ, nhìn vẻ mặt của nàng chắc hẳn cho rằng ta không đối được .

Như vậy, cũng không hẳn là nàng làm xiếc để đưa ta vào tròng.

Nhạn bắc bay về phía nam Bắc quốc giai nhân nhìn về Bắc quốc.

Trong lòng lặng yên nhớ lại vế trên câu đối của nàng. Tỉ mỉ phân tích thì vế đối này cũng không phải mười phần hoàn hảo. Cho dù ta cũng có thể dùng hai thành ngữ ở vế sau "Thu thủy y nhân" cùng "Mỏi mắt chờ mong" đối lại.

Đích thực ta không tìm ra được huyền cơ cẩn chứa bên trong những con chữ này, ta không biết chỗ nào không thích hợp. Chẳng lẽ ta đã suy nghĩ nhiều quá chăng?

Mọi người còn đang bàn luận sôi nổi thì thái hậu ho nhẹ một tiếng nói: "Câu đối của Đàn phi mặc dù vô cùng tinh tế nhưng lại thiếu đi khí phách. Chỉ thấy nhi nữ tình trường, cũng không phải là hoàn hảo."

Nghe nói thái hậu nói như vậy, mấy tần phi vừa rồi còn khen ta đối hay cũng không dám nói thêm gì nữa.

"Tạ ơn thái hậu chỉ điểm." Ngoài miệng ta nói như vậy nhưng trong lòng thì cười lạnh. Thiên Phi đã ra vế trên như thế thì muốn ý cảnh tương hợp ta phải đối kiểu gì đây?

Người ngồi ghế trên người lại thủy chung chẳng nói một lời, càng đừng nghĩ đến việc khen tưởng gì hết. Ta ngày càng cảm thấy kỳ quái.

Lúc này, thấy Thiên Phi cười khoác lấy cánh tay hắn, khẽ khàng nói: "Hoàng thượng, gần đây thần thiếp hay hốt hoảng, thường kêu Lục mỹ nhân đánh đàn cho thần thiếp nghe. Thần thiếp cảm thấy khúc nhạc đó không tệ đâu, hay là hôm nay cũng gọi nàng đàn một bản được không?"

Ta hơi kinh ngạc, trước đây tưởng nàng sẽ vội vàng đưa Thiên Lục ra thì nàng lại chậm chạp chẳng có động tĩnh gì. Thì ra không phải là nàng không muốn mà muốn tận dụng cơ hội tốt trong đêm giao thừa này!

Đánh đàn ư, thủ pháp bình thường như vậy sao? Có điều ta cũng thật muốn nhìn xem Thiên Lục rốt cuộc có thủ pháp gì siêu phàm mà có thể chiếm được trái tim Hạ Hầu Tử Khâm!

Cung tỳ vội lấy đàn đến, cẩn thận từng li từng tí đặt trong sảnh.
Thiên Lục đứng lên, hành lễ với mọi người rồi đi ra bên ngoài,.

Ta mới phát hiện, hôm nay nàng mặc cung trang màu phấn tím, trên gấm vóc như ẩn như hiện sắc mẫu đơn tạo nên cảm giác mông lung mơ màng. Một dải lụa mỏng nhẹ rủ hai bên khuỷu tay nàng, mỗi bước đi đều uyển chuyển phiêu dật vô hạn.

Chẳng biết tại sao, ta ngoái đầu nhìn lại hắn.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc rồi từ từ hóa thành dịu dàng...

Thiên Lục tiến tới ngồi xuống, khuỷu tay phủ lụa mỏng đưa về phía sau, bàn tay trắng nõn đặt trên dây đàn, nhẹ nhàng gảy một nốt.

Tiếng đàn trong trẻo vừa vang lên thì một cảm giác kỳ ảo nảy sinh trong lòng người. Mọi người đang ngồi nói chuyện to nhỏ chợt im bặt, tất cả nín thở tập trung chăm chú nghe.

Tiếng đàn uyển chuyển như nước chảy mây trôi, trong âm sắc ẩn chứa sự đau thương.

Hôm nay là đêm giao thừa, câu đối của ta đã khiến thái hậu không vui, sao nàng còn chọn một khúc nhạc tràn đầy u sầu như thế?

Ta biết đây là khúc tỳ bà nhưng không ngờ nàng lại chọn đàn cầm để tấu nhạc.

Xa cách rồi, hương hoa quế vẫn say.

Ai hiểu thấu nỗi lòng, gió đông kia sao biết hồng nhan tiều tụy.

Hận chính mình phải chia cách cùng ai.

Thế gian thăng trầm, chuyện xưa đã trôi qua.

Không thể khóa được trái tim, chỉ mong gặp người lúc xế chiều.

Chợt tỉnh mộng, huy hoàng tan hết bóng trăng càng cô lẻ.

Tim khổ, duyên như nước, thấu trời xanh.

Nếu trời có tình già, yêu hận triền miên cũng đã qua...

Chẳng biết tại sao, ta cảm giác dường như đã hiểu trong khúc nhạc này có chứa ẩn ý gì, trong lòng như bị thứ gì đó làm cho chấn động bèn giật mình ngoái đầu nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt, hàng mi anh tuấn cau lại, môi khẽ mở thốt lên hai chữ.

Ta ngồi cách hắn không xa nên lần này, ta nghe được rõ ràng.

Hắn kêu: Phất Hi.

Trong ngực đau đớn tràn lên, thật ngốc quá, ta nhớ ra rồi đêm hôm đó hắn ngủ thật say và gọi hai tiếng, chính là Phất Hi.

Phất Hi, Phất Hi, Phất Hi...

Hai từ đó tựa như ma chướng trong lòng cứ quanh quẩn mãi trong đầu ta, xua thế nào cũng không tan.

Ta ghen tỵ với nữ nhân có thể khắc sâu trong lòng hắn đó.

Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc, ngươi yêu đến cỡ nào đây?

Ta muốn cười tự giễu mình, thì ra trong lòng hắn đã có người rồi.

Lòng ta thực sự khổ sở, đột nhiên muốn khóc.

Nước mắt dâng tràn như muốn chảy ra, cho tới bây giờ ta chưa từng cảm thấy ủy khuất như vậy.

Thiên Phi nũng nịu bên hắn, ánh mắt phượng dài kia chăm chú nhìn nàng, trong mắt chỉ có sự vui vẻ không thôi.

Cuối cùng ta đã đoán ra, vế đối trên của nàng có ẩn ý gì. Chẳng qua, nàng bày một còn đường Thiên Lục đi. Nếu như ta đoán không lầm, Bắc quốc đó chính là Bắc Tề!
Phất Hi chính là giai nhân Bắc quốc kia, cũng là nữ nhân được hắn dành cho tình cảm chân thành.

Nghĩ đến điểm này, ta bất giác cụt hứng muốn cười.

Thiên Phi, Thiên Lục ơi.

Các nàng lại muốn dùng đến phương pháp như vậy mà chiếm được trái tim của hắn. Ta thực sự muốn hỏi Thiên Lục, chẳng lẽ nàng thực sự nguyện ý làm thế thân sao?

Vì sao mà cuối cùng ta vẫn cảm giác một Thiên Lục cao ngạo bình thản trong trí nhớ sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy chứ?

Trong lúc ta còn đang hoảng hốt suy nghĩ, tất cả đã kết thúc hoàn hảo.

Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm nhẹ phất tay Thiên Phi, đứng dậy đi tới. Thiên Lục hơi sợ hãi đứng lên, khom thân với hắn: "Hoàng thượng..."

Hắn cúi người, nhẹ nắm bàn tya mềm mại của nàng, chậm rãi cười: "Trẫm hôm nay... Thật sự hài lòng."

Chỉ một câu này thôi, không ban thưởng, không thêm cấp bậc.

Thế nhưng ai cũng biết, đêm giao thừa này, giữa trận chiến sôi trào mãnh liệt trong bóng tối kia, Thiên Lục đã thắng.

Quả nhiên là nàng

Ta nhìn ra được vẻ mặt thái hậu cũng không phải rất vui vẻ nhưng gặp chuyện thế này cũng chỉ im lặng mà thôi. Thiên Lục mang đến niềm vui cho Hạ Hầu Tử Khâm nhưng lại đắc tội thái hậu, xem ra con đường ngày sau của nàng cũng không dễ dàng.

Ta nhìn sang Thiên Phi, nàng vẫn mang vẻ mặt đắc ý như cũ nên sắc mặt vốn nhợt nhạt của nàng thoạt nhìn cũng hơi hồng lên một chút. Chờ Hạ Hầu Tử Khâm trở về chỗ ngồi, nàng khẽ cười dựa vào người hắn khẽ nói: "Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn đi về nghỉ trước ."

Thái hậu nghe vậy biến sắc, lo lắng nói: "Vinh phi khó chịu sao? Vậy để ai gia kêu hoàng thượng đưa người về trước."

Thiên Phi vội đáp: "Đa tạ thái hậu quan tâm, thần thiếp không sao, đêm nay là đêm đặc biệt, thần thiếp sao dám làm mọi người mất hứng? Để cung tỳ đưa thần thiếp trở về là được rồi."

Ta kinh ngạc, dường như Thiên Phi càng ngày càng biết nói chuyện. Không nói lời nào mà đẩy Hạ Hầu Tử Khâm ra nhưng cũng không trực tiếp đẩy sang phía Thiên Lục. Có điều, nàng làm như vậy thì cũng như đã tạo cơ hội cho bọn họ.

Hắn chỉ thân thiết nhìn nàng khẽ gật gật đầu rồi nói với Lý công công: "Tiểu Lý Tử, ngươi đưa Vinh phi trở về, chờ nàng ngủ rồi thì quay về báo ngay."

"Dạ, hoàng thượng, nô tài tuân mệnh." Lý công công mặt mày rạng rỡ đáp lời rồi bước lên phía trước giúp Thiên Phi "Nương nương người đi cẩn thận."

Lý công công cũng là người khôn khéo, đối với Thiên Phi bây giờ đương nhiên là tìm mọi cách để lấy lòng.

Sau đó một vài tần phi cũng bước ra biểu diễn tiết mục nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã hoàn toàn không chú ý nữa. Chỉ có thái hậu trầm trồ khen ngợi lại tiến phong thêm mấy quý nhân cùng tiểu viện.

Khiến cho ta hơi ngạc nhiên là cả đêm tiệc Thư quý tần lại không hề đi ra làm việc gì hết, ngay cả Diêu chiêu nghi vừa được tiến phong bên cạnh cũng không vì sự vinh dự đặc biệt này mà hưng phấn. Ngược lại các nàng ẩn giấu sự tức giận.

Chẳng qua Thiên Phi chỉ ra một vế đối mà lại hàm chứa huyền cơ cao diệu như vậy bên trong.

Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi, phương pháp như vậy không thể do loại người như Thiên Phi có thể nghĩ ra được .

Theo bản năng ta nhìn xuống phía sau chỉ thấy Thiên Lục vẫn ung dung ngồi, thần sắc bình thản. Dường như nàng cảm thấy ánh mắt ta nên ngước mắt nhìn trực diện với ta. Ta hơi kinh hãi, nàng không hề tránh đi, thẳng thắn nhìn ta, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Nụ cười đó đầy ý vị sâu xa.

Quả nhiên là nàng.

Lòng bàn tay ta hơi chảy ra mồ hôi, ta sớm nên nghĩ đến nàng thật sự là một người không an phận!

Phải chăng ngày ấy, nàng mời ta cùng với các nàng liên thủ với nhau chẳng qua là ra thông điệp cuối cùng? Ta không đáp ứng nên cuối cùng nàng cũng không kiềm chế được, xuất thủ phản kích.

Trong lòng ta đã nghĩ ra, muốn tìm hiểu người trong lòng hạ Hầu Tử Khâm là ai chẳng khó chút nào. Sao ta lại quên được phía sau Tang gia có đại học sỹ làm chỗ dựa. Muốn biết chuyện kia quả là dễ như trở bàn tay.

Ta không phải không nghĩ tới điểm này. Chỉ có điều ta sợ hãi không muốn khẳng định mà thôi.

Ta muốn trốn tránh.

Trong ngực nhói đau từng cơn.

Từ lúc nào mà hắn đã chiếm một vị trí nho nhỏ trong lòng ta khiến ta như một thói quen sẽ nhớ tới nụ cười của hắn, sự bá đạo của hắn, vẻ trẻ con của hắn...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét