Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 72 : Cho nàng ngọc trâm


Chỉ sau thời gian một nén nhang đã thấy Thẩm tiệp dư tới, tốt lắm nàng đến rất nhanh.
Thấy ta nàng vội vã hành lễ: "Tần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương!" Nàng cúi xuống rồi nói tiếp "Thật là trùng hợp, tần thiếp cũng đang muốn tới Cảnh Thái cung trò chuyện với nương nương, chưa kịp đi thì nương nương đã sai người đến mời."

Ta nhướng mày cười nói: "Thế à? Bản cung và Thẩm tiệp dư thật là tâm linh tương thông."

"Tần thiếp không dám." Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt vào nhau đầy khẩn trương.

Ta xoay người ngồi xuống rồi nói với nàng: "Ngồi đi, bản cung đã chuẩn bị điểm tâm muốn cùng dùng cùng Thẩm tiệp dư."

Nàng hơi kinh ngạc nhìn ta nói tạ ơn rồi bước tới ngồi xuống.

Ta ngồi im nàng cũng ngồi im.

Ta cầm một miếng bánh phù dung lên thấy vẻ mặt nàng hơi xấu hổ cũng cầm lên một miếng nhưng chỉ cắn một mẩu nhỏ. Ta nhìn khay bánh bên cạnh nói: "Bánh đậu xanh này cũng rất ngon, nhân bên trong đều là đậu xanh thơm mát, Thẩm tiệp dư cũng nếm thử đi."

Mặt nàng biến sắc vội vàng nói: "Tạ ơn nương nương, xưa nay tần thiếp không thích ăn đậu xanh."

"À?" Ta cười lạnh, nàng thấy ta chưa động tới bánh đậu xanh kia sợ ta hạ độc sao? Buồn cười, Tang Tử ta sao lại ngu như vậy chứ, vì thế nói: "Chẳng lẽ Thẩm tiệp dư sợ bản cung hạ độc trong bánh?"

Rõ ràng người nàng run lên, nàng hơi khép đứng dậy quỳ xuống nói: "Tần thiếp không dám!"

"Không dám?" Ta cười khẽ, lấy một miếng bánh đậu xanh cắn một cái nhìn nàng, "Mùi vị rất thơm. Thẩm tiệp dư này, bản cung không làm việc sau lưng người khác, càng hận những kẻ giở trò sau lưng, không biết ngươi có hiểu không?"

Vai nàng càng run dữ dội nhưng cũng chỉ cắn môi không nói lời nào.

Ta tiếp tục vừa dùng điểm tâm vừa thờ ơ nói: "Muốn đấu thì phải có bản lĩnh, Thẩm tiệp dư ngươi còn chưa đủ thông minh. Người không có thủ đoạn cao minh sẽ chỉ đem chính bản thân mình vào tình thế vạn kiếp bất phục."

"Nương nương!" Nàng kinh hoàng kêu lên, nhìn thẳng vào ta run rẩy nói "Nương nương thứ tội, tần thiếp chỉ là... Là thấy Dụ thái phi đáng thương, trong hậu cung bây giờ chỉ có nương nương là tôn quý nhất, vì thế... Vì thế nếu nương nương ra mặt có thể giúp được Dụ thái phi. Hoàng thượng sủng ái nương nương đương nhiên sẽ không làm khó..."

Tốt quá, xem ra nàng vẫn biết là ta đang nói chuyện gì.

Ta chăm chú nhìn nàng, thủ đoạn của nàng không cao minh nhưng cũng rất thông minh, có điều bây giờ còn muốn đến lừa gạt ta thì quá coi thường ta rồi.

Ta cười yếu ớt: "Sao? Nói như thế, bản cung thật sự nên thay mặt thái phi cảm ơn ngươi nhỉ." Nói xong bèn đưa tay lên lấy chiếc trâm ngọc trên đầu xuống rồi đứng lên, đi tới bên cạnh nàng. Ta tỉ mỉ cài cây trâm lên tóc nàng nói với vẻ tán thưởng "Thật là đẹp, vậy bản cung thay thái phi tạ ơn ngươi, trâm ngọc này coi như quà tạ lễ."

Thẩm tiệp dư kinh hãi mặt mày thất sắc run run nói: "Nhưng nương nương... nhưng trâm ngọc này là do hoàng thượng ban cho người! Tần thiếp e là không thể nhận." Nàng vừa nói vừa giơ tay lên định lấy xuống.

Ta nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay nàng, nét mặt không thay đổi nói: "Thế nào, Thẩm tiệp dư còn ghét bỏ bản cung sao? Hơn nữa bản cung đã cho đi rồi thì sao có thể lấy lại? Nếu thế không phải là bản cung có chút hẹp hòi sao."

"Nương nương..."

Ta ngồi thẳng lên nói: "Hôm nay bản cung tặng ngươi cây trâm ngọc, sau này ngươi phải mang mỗi ngày. Bản cung thấy nó rất xứng với ngươi, mang nó càng tôn lên nước da trắng nõn của ngươi. Chà chà, nhìn thật khiến cho người ta yêu thích."

Đầu tiên ánh mắt nàng lộ rõ vẻ hoảng sợ càng lúc càng đậm, nhưng một sau lại từ từ biến mất. Trên mặt Thẩm tiệp dư hiện lên ý cười, nàng nhìn ta mừng rỡ đứng lên nói: "Nương nương, tần thiếp tạ ơn nương nương! Bản lĩnh của nương nương quả thực khiến cho tần thiếp cảm phục, nương nương có thể đối xử với tần thiếp như vậy sau này tần thiếp nguyện đem hết sức mình phò tá nương nương!"

Thì ra nàng lại cho rằng ta làm như vậy là muốn mượn sức nàng.

Ta vốn không có ghét nàng nhưng bây giờ ... ta ghét nhất loài cỏ đầu tường này, gió chiều nào theo chiều nấy.

Chẳng thèm nhìn nàng ta cười lạnh nói: "Bản cung sao dám nhận sự phò tá của ngươi! Hôm nay bản cung chỉ đơn giản là mời Thẩm tiệp dư qua đây dùng điểm tâm mà thôi, có lẽ Thẩm tiệp dư đã suy nghĩ quá nhiều rồi."

Nếu nàng có thể dễ dàng theo ta như thế thì khó tránh khỏi một ngày nào đó nàng sẽ phản bội ta, người như thế sao ta dám nhận.

Nghe vậy, vẻ mặt vừa rồi còn mừng rỡ của nàng trong nháy mắt hóa thành ảm đạm, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao?

Nàng không nói ta cũng biết nàng chẳng qua chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, muốn đối đầu với ta ắt hẳn có chỗ dựa phía sau. Mà chỗ dựa vững chắc này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Diêu thục nghi.

Nhìn nàng kêu "Tỷ tỷ" thân thiết với Diêu thục nghi, gọi "Nương nương" với ta ở Hi Ninh cung ta cũng đã biết được quan hệ thân mật giữa các nàng.

Chờ đến khi Diêu thục nghi nhìn thấy ngọc trâm cài trên đầu nàng, chắc chắn sẽ xa lánh nàng, thậm chí ghét bỏ nàng bởi vì nàng ta sẽ cho rằng đó là người của ta. Đáng tiếc quá, người như vậy ta không cần nhưng cũng sẽ không cho người khác giữ lại.

Vì thế phải để nàng sống le lói, cô độc qua ngày thôi.

Mạng Thẩm tiệp dư có cứng hay không phải tự dựa vào bản lĩnh của chính nàng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét