Ngày hôm sau, ta đang ngồi ở trong đình viện uống trà thì thấy Phương Hàm đi tới ghé sang bên trái ta khẽ nói: "Nương nương, nghe nói Thẩm tiệp dư điên rồi."
Nắp chén va vào miệng chén trong tay ta kêu "Cạch" một tiếng, ta cười lạnh, sao lại điên nhanh thế?
"Nương nương, có cần nô tỳ châm thêm trà cho người không?" Vãn Lương tưởng nước trà trong chén bị nguội vội bước tới nhận lấy cái chén trong tay ta.
Ta khoát khoát tay đặt chén trà lên trên bàn đá đứng lên nói: "Không cần, bản cung hơi mệt rồi, trà này cũng không uống nữa. Mọi người lui xuống hết đi."
"Dạ." Vãn Lương nhanh nhẹn dọn sạch mọi thứ trên bàn rồi cung kính lui xuống.
Lúc ta nhìn lại mới phát hiện tuyết đã rơi. Những bông tuyết trắng bay đầy trời vùi lấp tất cả sắc màu trong hoàng cung thành một mảnh trắng xóa.
Ta đưa tay đón, hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay trong nháy mắt tan chảy chỉ còn lưu lại một cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền vào trong lòng.
Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên lại nhớ tới mảng tuyết dày còn đọng trong cung của Dụ thái phi rồi cũng tự giật mình. Ta điên rồi sao? Ta không nên lại nhớ tới nơi đó.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Cô cô, ngươi nói xem tuyết này sẽ rơi tới khi nào?" Lầm bầm hỏi.
Tiếng Phương Hàm lành lạnh vọng đến: "Nhìn sắc trời hôm nay, sợ là sẽ còn rơi lâu. Nô tỳ vào cung lâu như vậy mà chưa từng thấy tuyết rơi nhiều như thế. Nếu nương nương cảm thấy lạnh, nô tỳ sẽ đi lấy lò sưởi."
Ta chậm rãi lắc đầu, đúng là lạnh nhưng ta không muốn dùng lò sưởi.
Trận tuyết này quả nhiên rơi rất lâu, từng đợt nối tiếp nhau sợ là cũng đến mười ngày nửa tháng, ta không nhớ chính xác nhưng cũng cảm thấy quả thật là lâu lắm.
Từ sau đêm đó, Hạ Hầu Tử Khâm không hề đến Cảnh Thái cung của ta. Nghe nói phương Bắc tuyết tai nghiêm trọng, quan viên các nơi trình lên tấu chương rất nhiều nên mỗi ngày hắn đều phải ở ngự thư phòng cho tới khuya. Chẳng biết tại sao ta lại bắt đầu quan tâm đến tin tức về hắn. Thấy hắn làm việc vất vả, ta thậm chí còn thấy thương hắn.
Tuyết lớn rơi rất lâu, những tranh đấu mãnh liệt nơi hậu cung tự nhiên êm ả đến không hiểu nổi.
Lâu lắm rồi ta không gặp Thiên Phi cùng Thiên Lục, lúc đi Hi Ninh cung thỉnh an thái hậu gặp Thư quý nhân cùng Diêu thục nghi, ai cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nói cười vui mừng như trước.
Có điều thái hậu đối với ta tựa như xa lạ, không còn tỏ ra thân thiện như ngày xưa. Bà lộ vẻ xa lánh, không vui vẻ khi thấy ta thậm chí còn hơi tức giận.
Ta biết, tất cả đều vì chuyện Dụ thái phi.
Mặc kệ ta bù đắp thế nào, cuối cùng Diêu thục nghi đã thắng chiêu này.
Ngày ngày trôi qua cũng đã hơn một tháng, tính ra đã gần cuối tháng mười hai. Thời tiết đã chuyển biến tốt hơn, tuyết đọng cũng đã bắt đầu tan ở khắp nơi. Thức dậy thấy mặt trời lên, từ xa nhìn lại tuyết tan phản xạ dưới ánh nắng thành một dải ngũ sắc vô cùng đẹp mắt.
Lúc ta đi cùng Phương Hàm tới Cảnh Thái cung, nhìn từ xa thấy mấy cung tỳ đang đứng tụm lại một chỗ líu ríu nói gì đó, mặt mũi ửng hồng cười ngượng ngùng.
Ta khẽ nhíu mày nghe Phương Hàm ở phía sau ta nói: "Trong cung muốn mở rộng nhân số ngự lâm quân, nghe nói đã chuẩn bị lâu rồi, e là sẽ tuyển chọn người trong mấy ngày nữa."
Ta gật gật đầu, trách không được mấy cung tỳ này hưng phấn như thế. Nữ nhân nào mà không có tuổi xuân, nghĩ đến đây trong lòng lại cảm thấy bi thương, cung tỳ có tư cách nói chuyện tình cảm sao. Cho dù có người thương trong lòng cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt!
Ta sớm đã không phải là cung tỳ thế nhưng, phu quân của ta đâu?
Hạ Hầu Tử Khâm?
Ôi, ta và hắn, mặc dù gần đấy nhưng cũng vô cùng xa xôi.
Chậm rãi thu hồi suy nghĩ ta vịn tay Phương Hàm bước vào kiệu loan.
Lúc màn kiệu hạ xuống ta nghe Phương Hàm khẽ nói: "Nếu nương nương muốn tuyên thái y chỉ cần phái Tường Hòa, Tường Thụy đi là được, hà tất tự mình đi thái y viện?"
Hai tay ta bất giác nắm chặt, không nhìn nàng chỉ trầm giọng nói: "Khởi kiệu." Nàng không biết, không phải ta tuyên thái y cho ta mà vì Tô Mộ Hàn...
Nắp chén va vào miệng chén trong tay ta kêu "Cạch" một tiếng, ta cười lạnh, sao lại điên nhanh thế?
"Nương nương, có cần nô tỳ châm thêm trà cho người không?" Vãn Lương tưởng nước trà trong chén bị nguội vội bước tới nhận lấy cái chén trong tay ta.
Ta khoát khoát tay đặt chén trà lên trên bàn đá đứng lên nói: "Không cần, bản cung hơi mệt rồi, trà này cũng không uống nữa. Mọi người lui xuống hết đi."
"Dạ." Vãn Lương nhanh nhẹn dọn sạch mọi thứ trên bàn rồi cung kính lui xuống.
Lúc ta nhìn lại mới phát hiện tuyết đã rơi. Những bông tuyết trắng bay đầy trời vùi lấp tất cả sắc màu trong hoàng cung thành một mảnh trắng xóa.
Ta đưa tay đón, hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay trong nháy mắt tan chảy chỉ còn lưu lại một cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền vào trong lòng.
Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên lại nhớ tới mảng tuyết dày còn đọng trong cung của Dụ thái phi rồi cũng tự giật mình. Ta điên rồi sao? Ta không nên lại nhớ tới nơi đó.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Cô cô, ngươi nói xem tuyết này sẽ rơi tới khi nào?" Lầm bầm hỏi.
Tiếng Phương Hàm lành lạnh vọng đến: "Nhìn sắc trời hôm nay, sợ là sẽ còn rơi lâu. Nô tỳ vào cung lâu như vậy mà chưa từng thấy tuyết rơi nhiều như thế. Nếu nương nương cảm thấy lạnh, nô tỳ sẽ đi lấy lò sưởi."
Ta chậm rãi lắc đầu, đúng là lạnh nhưng ta không muốn dùng lò sưởi.
Trận tuyết này quả nhiên rơi rất lâu, từng đợt nối tiếp nhau sợ là cũng đến mười ngày nửa tháng, ta không nhớ chính xác nhưng cũng cảm thấy quả thật là lâu lắm.
Từ sau đêm đó, Hạ Hầu Tử Khâm không hề đến Cảnh Thái cung của ta. Nghe nói phương Bắc tuyết tai nghiêm trọng, quan viên các nơi trình lên tấu chương rất nhiều nên mỗi ngày hắn đều phải ở ngự thư phòng cho tới khuya. Chẳng biết tại sao ta lại bắt đầu quan tâm đến tin tức về hắn. Thấy hắn làm việc vất vả, ta thậm chí còn thấy thương hắn.
Tuyết lớn rơi rất lâu, những tranh đấu mãnh liệt nơi hậu cung tự nhiên êm ả đến không hiểu nổi.
Lâu lắm rồi ta không gặp Thiên Phi cùng Thiên Lục, lúc đi Hi Ninh cung thỉnh an thái hậu gặp Thư quý nhân cùng Diêu thục nghi, ai cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nói cười vui mừng như trước.
Có điều thái hậu đối với ta tựa như xa lạ, không còn tỏ ra thân thiện như ngày xưa. Bà lộ vẻ xa lánh, không vui vẻ khi thấy ta thậm chí còn hơi tức giận.
Ta biết, tất cả đều vì chuyện Dụ thái phi.
Mặc kệ ta bù đắp thế nào, cuối cùng Diêu thục nghi đã thắng chiêu này.
Ngày ngày trôi qua cũng đã hơn một tháng, tính ra đã gần cuối tháng mười hai. Thời tiết đã chuyển biến tốt hơn, tuyết đọng cũng đã bắt đầu tan ở khắp nơi. Thức dậy thấy mặt trời lên, từ xa nhìn lại tuyết tan phản xạ dưới ánh nắng thành một dải ngũ sắc vô cùng đẹp mắt.
Lúc ta đi cùng Phương Hàm tới Cảnh Thái cung, nhìn từ xa thấy mấy cung tỳ đang đứng tụm lại một chỗ líu ríu nói gì đó, mặt mũi ửng hồng cười ngượng ngùng.
Ta khẽ nhíu mày nghe Phương Hàm ở phía sau ta nói: "Trong cung muốn mở rộng nhân số ngự lâm quân, nghe nói đã chuẩn bị lâu rồi, e là sẽ tuyển chọn người trong mấy ngày nữa."
Ta gật gật đầu, trách không được mấy cung tỳ này hưng phấn như thế. Nữ nhân nào mà không có tuổi xuân, nghĩ đến đây trong lòng lại cảm thấy bi thương, cung tỳ có tư cách nói chuyện tình cảm sao. Cho dù có người thương trong lòng cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt!
Ta sớm đã không phải là cung tỳ thế nhưng, phu quân của ta đâu?
Hạ Hầu Tử Khâm?
Ôi, ta và hắn, mặc dù gần đấy nhưng cũng vô cùng xa xôi.
Chậm rãi thu hồi suy nghĩ ta vịn tay Phương Hàm bước vào kiệu loan.
Lúc màn kiệu hạ xuống ta nghe Phương Hàm khẽ nói: "Nếu nương nương muốn tuyên thái y chỉ cần phái Tường Hòa, Tường Thụy đi là được, hà tất tự mình đi thái y viện?"
Hai tay ta bất giác nắm chặt, không nhìn nàng chỉ trầm giọng nói: "Khởi kiệu." Nàng không biết, không phải ta tuyên thái y cho ta mà vì Tô Mộ Hàn...
Các Thái y thấy ta, ai cũng lộ vẻ sợ hãi. Có lẽ bọn họ vẫn còn nhớ chuyện hai tháng trước ta tuyên một thái y đi Vĩnh Thọ cung khám và chữa bệnh cho Dụ thái phi, cuối cùng thái y kia bị điều tra rồi cách chức.
Bây giờ xem ra, bọn y nghe tin ta đến thái y viện thì đều sợ mất mật.
Tôn thái y quỳ gối dưới chân ta cúi đầu nói: "Nương nương thứ tội, không được hoàng thượng cho phép bọn hạ thần không thể tự ý ra ngoài cung khám chữa bệnh."
Ta im lặng không nói gì, thì ra muốn ta nói với Hạ Hầu Tử Khâm.
Từ thái y viện đi ra, ta không trở lại kiệu loan mà phân vân không biết có nên đi tìm Hạ Hầu Tử Khâm hay không. Phương Hàm nhìn ra ta có tâm sự khẽ nói: "Nương nương, nô tỳ có câu này không biết có nên nói hay không."
Ta nhìn sang nàng ý bảo nàng nói.
Nàng hạ giọng thật nhỏ: "Nương nương, cây to đón gió lớn nhất là đang ở chốn hậu cung này. Nếu chỉ là người ngoài không quan trọng, nương nương nên tránh xa thì hơn." Giọng nàng bình thản nhưng từng câu từng chữ vô cùng kiên quyết.
Thông minh như nàng là biết quan hệ giữa ta cùng với người nhà rất tệ, vì thế nếu ta tuyên thái y đương nhiên không phải vì người Tang gia. Nếu không phải người nhà, tự nhiên có thể bị coi là người ngoài.
Thế nhưng với ta mà nói Tô Mộ Hàn không phải.
Ta lắc đầu: "Bản cung biết cô cô lo lắng, chỉ là người đó là tiên sinh của bản cung, đối với bản cung có ơn tri ngộ. Bản cung có ngày hôm nay không thể không nhớ đến ơn của hắn. Huống chi trước khi bản cung tiến cung đã từng hứa với hắn ngày sau ổn thỏa sẽ mời thái y giỏi nhất đến trị bệnh cho hắn."
Phương Hàm sắc mặt không đổi, giọng nói như cũ: "Nô tỳ cả gan hỏi, không biết tiên sinh nương nương mắc bệnh gì?"
Bệnh gì?...
Không hiểu tại sao khi nghe nàng nói như thế, dường như ta lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó sau màn trướng, dáng vóc gầy gò cùng tiếng ho khan kịch liệt của hắn vang lên bên tai.
Tay hơi nắm chặt, giọng cố tỏ ra bình thản: "Tiên sinh nói lúc nhỏ hắn sốt cao không đỡ nên tổn hại phổi, vì thế bệnh ho ngày càng nặng hơn."
Phương Hàm cúi đầu: "Nương nương nên biết nếu đã như vậy, bệnh này vô phương cứu chữa."
Ta vội lắc đầu: "Thái y trong cung cũng không chữa được sao? Bọn họ y thuật cao minh như vậy cũng không chữa được sao?"
"Nương nương..." Phương Hàm bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta, ánh mắt nàng lấp lóa khẽ nói, "Nếu nương nương cố ý nói với hoàng thượng thì ngàn vạn lần không thể sơ suất được."
Ta ngơ ngẩn, trong lòng chấn động, ta quá … sơ suất sao?
Đúng vậy, trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm ta không thể như vậy. Hắn là người có tính cách đa nghi, không biết chừng ta lại mang tai họa đến cho Tô Mộ Hàn.
Ta định thần lại cười với Phương Hàm, thật là tốt, nàng lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, điểm này ta còn thua xa nàng.
"Nương nương định đi Thiên Dận cung bây giờ sao?"
Ta ngẫm nghĩ rồi nhẹ lắc đầu, ta còn chưa biết nói thế nào với Hạ Hầu Tử Khâm.
Chúng ta vô tình bước đi, không ngờ đã đi đến Lam hồ. Tuyết đã tan hết lộ ra mặt nước màu xanh trong vắt, gió nhẹ nhàng thổi tạo nên từng lớp sóng dập dờn. Cây cầu chín khúc bắc ngang mặt hồ uốn lượn chạy dài, đình nhỏ giữa hồ tựa như bầy chim bay trên nước.
Cảnh đẹp khiến ta ngây người, một lúc mới giật mình thấy xa xa phía trước có một thái giám đang đứng. Ta chăm chú nhìn thì nhận ra là Lưu Phúc, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ, nếu y ở chỗ này thì phải chăng Hạ Hầu Tử Khâm cũng có mặt? Nghĩ vậy chân không tự chủ bước tới nhanh hơn.
Tiến lại gần, ta vừa há miệng định gọi thì bỗng nhiên nghe đằng sau ngọn giả sơn phía trước vọng tới tiếng nữ nhân cười lảnh lót như chuông bạc, sau đó một bóng dáng mảnh mai đột nhiên chạy đến.
"Thuần nhi, nàng càng ngày càng to gan." Hắn cười đuổi theo không phát hiện ra bên cạnh đã có thêm một người.
Bỗng nhiên ta ngây dại.
Bởi vì tiếng gọi kia của hắn "Thuần nhi" khiến ta ghen tỵ. Cho tới bây giờ hắn chỉ gọi ta là "Đàn phi" chứ không chịu gọi tên của ta. Nhưng hắn lại gọi nàng "Thuần nhi".
Thuần nhi, Thuần nhi, thật là dễ nghe quá.
Đây là lần đầu tiên ta ghen tỵ với Diêu thục nghi.
Bây giờ xem ra, bọn y nghe tin ta đến thái y viện thì đều sợ mất mật.
Tôn thái y quỳ gối dưới chân ta cúi đầu nói: "Nương nương thứ tội, không được hoàng thượng cho phép bọn hạ thần không thể tự ý ra ngoài cung khám chữa bệnh."
Ta im lặng không nói gì, thì ra muốn ta nói với Hạ Hầu Tử Khâm.
Từ thái y viện đi ra, ta không trở lại kiệu loan mà phân vân không biết có nên đi tìm Hạ Hầu Tử Khâm hay không. Phương Hàm nhìn ra ta có tâm sự khẽ nói: "Nương nương, nô tỳ có câu này không biết có nên nói hay không."
Ta nhìn sang nàng ý bảo nàng nói.
Nàng hạ giọng thật nhỏ: "Nương nương, cây to đón gió lớn nhất là đang ở chốn hậu cung này. Nếu chỉ là người ngoài không quan trọng, nương nương nên tránh xa thì hơn." Giọng nàng bình thản nhưng từng câu từng chữ vô cùng kiên quyết.
Thông minh như nàng là biết quan hệ giữa ta cùng với người nhà rất tệ, vì thế nếu ta tuyên thái y đương nhiên không phải vì người Tang gia. Nếu không phải người nhà, tự nhiên có thể bị coi là người ngoài.
Thế nhưng với ta mà nói Tô Mộ Hàn không phải.
Ta lắc đầu: "Bản cung biết cô cô lo lắng, chỉ là người đó là tiên sinh của bản cung, đối với bản cung có ơn tri ngộ. Bản cung có ngày hôm nay không thể không nhớ đến ơn của hắn. Huống chi trước khi bản cung tiến cung đã từng hứa với hắn ngày sau ổn thỏa sẽ mời thái y giỏi nhất đến trị bệnh cho hắn."
Phương Hàm sắc mặt không đổi, giọng nói như cũ: "Nô tỳ cả gan hỏi, không biết tiên sinh nương nương mắc bệnh gì?"
Bệnh gì?...
Không hiểu tại sao khi nghe nàng nói như thế, dường như ta lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó sau màn trướng, dáng vóc gầy gò cùng tiếng ho khan kịch liệt của hắn vang lên bên tai.
Tay hơi nắm chặt, giọng cố tỏ ra bình thản: "Tiên sinh nói lúc nhỏ hắn sốt cao không đỡ nên tổn hại phổi, vì thế bệnh ho ngày càng nặng hơn."
Phương Hàm cúi đầu: "Nương nương nên biết nếu đã như vậy, bệnh này vô phương cứu chữa."
Ta vội lắc đầu: "Thái y trong cung cũng không chữa được sao? Bọn họ y thuật cao minh như vậy cũng không chữa được sao?"
"Nương nương..." Phương Hàm bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta, ánh mắt nàng lấp lóa khẽ nói, "Nếu nương nương cố ý nói với hoàng thượng thì ngàn vạn lần không thể sơ suất được."
Ta ngơ ngẩn, trong lòng chấn động, ta quá … sơ suất sao?
Đúng vậy, trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm ta không thể như vậy. Hắn là người có tính cách đa nghi, không biết chừng ta lại mang tai họa đến cho Tô Mộ Hàn.
Ta định thần lại cười với Phương Hàm, thật là tốt, nàng lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, điểm này ta còn thua xa nàng.
"Nương nương định đi Thiên Dận cung bây giờ sao?"
Ta ngẫm nghĩ rồi nhẹ lắc đầu, ta còn chưa biết nói thế nào với Hạ Hầu Tử Khâm.
Chúng ta vô tình bước đi, không ngờ đã đi đến Lam hồ. Tuyết đã tan hết lộ ra mặt nước màu xanh trong vắt, gió nhẹ nhàng thổi tạo nên từng lớp sóng dập dờn. Cây cầu chín khúc bắc ngang mặt hồ uốn lượn chạy dài, đình nhỏ giữa hồ tựa như bầy chim bay trên nước.
Cảnh đẹp khiến ta ngây người, một lúc mới giật mình thấy xa xa phía trước có một thái giám đang đứng. Ta chăm chú nhìn thì nhận ra là Lưu Phúc, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ, nếu y ở chỗ này thì phải chăng Hạ Hầu Tử Khâm cũng có mặt? Nghĩ vậy chân không tự chủ bước tới nhanh hơn.
Tiến lại gần, ta vừa há miệng định gọi thì bỗng nhiên nghe đằng sau ngọn giả sơn phía trước vọng tới tiếng nữ nhân cười lảnh lót như chuông bạc, sau đó một bóng dáng mảnh mai đột nhiên chạy đến.
"Thuần nhi, nàng càng ngày càng to gan." Hắn cười đuổi theo không phát hiện ra bên cạnh đã có thêm một người.
Bỗng nhiên ta ngây dại.
Bởi vì tiếng gọi kia của hắn "Thuần nhi" khiến ta ghen tỵ. Cho tới bây giờ hắn chỉ gọi ta là "Đàn phi" chứ không chịu gọi tên của ta. Nhưng hắn lại gọi nàng "Thuần nhi".
Thuần nhi, Thuần nhi, thật là dễ nghe quá.
Đây là lần đầu tiên ta ghen tỵ với Diêu thục nghi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét