Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 74 : Thủ đoạn của Thiên Phi


Trong lúc vô ý, Lưu Phúc đứng bên cạnh thấy ta vội cúi đầu nghiêm cẩn nói: "Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương!"

Hạ Hầu Tử Khâm dường như hơi giật mình quay đầu lại, thấy ta hắn khẽ nhíu mày, ta vội định thần: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."

"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!" Phương Hàm đứng sau lưng ta cung kính nói.

Hắn nghiêm người lạnh nhạt nói: "Miễn lễ, sao Đàn phi lại tới đây?"

Diêu thục nghi thu lại nét cười, tiến tới hành lễ với ta. Ta chỉ đơn giản nói: "Nô tì rảnh rỗi ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng và Diêu thục nghi."

Diêu thục nghi dựa vào người hắn, hơi mỉm cười nhẹ giọng nói: "Nương nương nói như thế tần thiếp đảm đương không nổi rồi."

Trong lòng ta ghen dữ dội nhưng trên mặt vẫn cười giả bộ như không sao cả. Hắn giơ tay lên nhẹ đẩy nàng ra đi về phía ta chăm chú nhìn một lát, rồi khẽ nói: "Đàn phi có tâm sự gì?"

Ta ngẩn ra kinh ngạc nhìn hắn. Khóe miệng của hắn nhẹ nhếch lên tiến tới gần ta nói: "Trẫm rất tò mò vì cho tới bây giờ chưa thấy qua ánh mắt như thế của ngươi?"
Ánh mắt như thế là sao?

"Ngươi đang lo lắng cái gì? Hay là lo lắng ai?" Hắn hỏi trêu tức, ánh mắt thủy chung vẫn dán chặt trên mặt ta.

Ta chợt nhớ tới lời đêm đó hắn nói với ta, hắn nói, vĩnh viễn đừng nghĩ lừa hắn.

Nếu đã như vậy ta thử đánh cuộc một lần. Dù sao sớm hay muộn ta cũng muốn nói với hắn chuyện của Tô Mộ Hàn. Xem ra tránh né không bằng đối mặt, nếu hắn đã hỏi, chẳng thà ta nói thẳng.

"Hoàng thượng, kỳ thực..."

Ta vừa định nói đột nhiên nghe thấy phía bên phải gần đó vọng đến tiếng cung tỳ kêu lên sợ hãi, rồi hoảng loạn nói: "Tiểu chủ! Tiểu chủ người sao vậy? Tiểu chủ!"

Mọi người nghe tiếng cùng nhìn lại chỉ thấy một cung tỳ đang loay hoay đỡ lấy một nữ nhân, sau đó ả kêu lên: "Người tới! Người tới mau! Có ai hay không vậy?"

Ta nhìn sang Hạ Hầu Tử Khâm chỉ thấy hắn nháy mắt cho Lưu Phúc, Lưu Phúc vội chạy tới. Trên mặt Diêu thục nghi lộ rõ vẻ không vui, lẳng lặng đứng ở phía sau chúng ta.
Không bao lâu sau nghe tiếng Lưu Phúc nói: "Hoàng thượng, là Phi tiểu viện của Huyễn Nhiên các!"

Ta chỉ nghe "Ông" một tiếng trong đầu, Thiên Phi!

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm thay đổi, vừa quay người đi nhanh trở lại, vừa kêu: "Tuyên thái y!"

Ta nghiến răng nhìn trong lòng đầy tức giận. Thiên Phi a Thiên Phi, ta quả nhiên đã coi thường nàng, không nghĩ tới một người đơn giản như nàng cũng có thể nghĩ ra phương pháp thu hút sự chú ý của hắn như vậy? Hoàng cung lớn thế này mà lại té xỉu trước mặt hắn, không phải là quá trùng hợp sao?

Bên tai vọng đến tiếng Diêu thục nghi: "Nương nương, hay chúng ta cũng trở lại xem sao." Nàng vừa nói thì đã bước đi. Ta phẫn nộ nhìn trong lòng cười lạnh, đúng là vĩnh viễn trong cung này không có thái bình!

Huyễn Nhiên các.

Các Thái y các vội vã tiến vào khám cho Thiên Phi. Ta đứng ở ngoài sảnh chợt nhớ ra một việc, nếu Thiên Phi giả bộ bệnh làm sao thoát khỏi ánh mắt của thái y chứ?
Lúc nhìn lên thấy Thiên Lục luống ca luống cuống chạy vào, thấy ta ở đó trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một chút xấu hổ. Nàng hành lễ với ta và Diêu thục nghi rồi vội vàng kéo một cung tỳ của Huyễn Nhiên các hỏi: "Tiểu chủ các ngươi như thế nào?"

Cung tỳ hoảng sợ đáp: "Thái y đang khám bệnh cho tiểu chủ ở bên trong."

"Đang yên lành sao lại đột nhiên té xỉu?" Nét mặt Thiên Lục vẫn đầy kinh hoảng như cũ, hỏi cung tỳ không ngừng.

Ta lạnh lùng nhìn, thực là tỷ muội tình thâm nhỉ, đã bao giờ nàng đối với ta như thế chưa mà dám nói ta cũng là chị em của nàng?

Một lúc lâu, mới thấy thái y từ bên trong đi ra cười vui vẻ. Sau đó, một cung tỳ mừng rỡ chạy đến, vui mừng nói: "Tốt quá! Thì ra tiểu chủ mang long thai!"

Ta bỗng nhiên quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn ả.

Ả nói cái gì?

Mang long thai?

Diêu thục nghi hiển nhiên cũng giật mình, nàng vốn đang ngồi thong dong nghe vậy chợt đứng bật dậy nét mặt cực kỳ khó coi, tay xiết chặt chiếc khăn với vẻ tức tối.



Thiên Lục đầy vui mừng cầm tay cung tỳ vội vã hỏi: "Thật vậy chứ? Ngươi nói thật không? Tỷ tỷ của ta... Tỷ tỷ của ta thực sự mang long thai?"

Cung nữ liên tục gật đầu cười nói: "Đương nhiên là sự thực thì thái y mới phải khám kỹ càng như vậy!"

Ta chỉ cảm thấy nghẹn ở ngực hít thở không thông, cả người như không còn sức chỉ muốn ngã xuống. Phương Hàm nhanh tay đỡ lấy ta khẽ nói: "Nương nương hãy đứng vững!"

Ta đẩy tay nàng ra, lúc xoay người lại thấy Diêu thục nghi đứng yên lặng nhìn ta khóe miệng hơi cười đầy ý vị sâu xa. Lòng ta hơi trầm xuống, đúng rồi, sao tinh thần của ta lại kém nàng như vậy chứ?

Nàng thấy ta quay đầu lại, khẽ cười nói: "Có cần tuyên thái y đến khám bệnh cho nương nương không?"

"Không cần." Ta nghiến răng nói.

Nàng cũng không muốn dây dưa với ta chỉ nói: "Hay nương nương cùng tần thiếp vào thăm Phi tiểu viện, ồ, chỉ e là nàng ấy sẽ chẳng còn là Phi tiểu viện lâu nữa đâu!" Nàng nói xong thì đi qua bên cạnh ta, vẻ kinh ngạc khi nãy đã biến thành bình thản.

Thiên Lục nhìn ta cũng vội đi theo.

Ta chần chờ cuối cùng cũng bước vào.

Cung nữ cẩn thận mở rèm che rồi dẫn chúng ta đi vào, sau đó lại nghiêm cẩn đứng bên cạnh, mọi thứ yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy.

Một người mặc y phục màu vàng sáng ngồi trên giường Thiên Phi, ngay cả khi chúng ta đi vào hắn cũng chưa từng quay đầu lại. Hắn kéo tay nàng, vừa cười vừa nói: "Phi nhi mang cốt nhục của trẫm, sau này không được bất cẩn như vậy nữa, nếu không chăm lo cho bản thân thì sức khỏe tốt thế nào được?"

Thiên Phi ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt không che giấu được niềm hạnh phúc. Một tay nàng đặt lên bụng, má đỏ hồng khẽ nói: "Hoàng thượng, chắc chắn sau này thần thiếp sẽ chú ý."

Ta bị nàng làm cho tức đến muốn ngất, không ngờ con người đơn giản như Thiên Phi lại may mắn như vậy.

Diêu thục nghi đứng cạnh tiến tới cười nói: "Bây giờ tốt rồi, muội muội mang long thai được hoàng thượng vô cùng quan tâm thật khiến cho người khác ngưỡng mộ!"

Lúc này Thiên Phi mới nhìn lên, ánh mắt của nàng chậm rãi chuyển từ người Diêu thục nghi nhìn sang ta, hơi sửng sốt rồi hiện ngay lên vẻ đắc ý. Nàng cúi đầu nhìn bụng của mình sau đó cười nói: "Hai vị nương nương tự mình đến thăm, tần thiếp thực sự vinh hạnh."

Ta bước lên nói: "Phi tiểu viện mang long thai là chuyện đại hỷ, chúng ta nên tới chúc mừng mới phải!"

Ánh mắt nàng hiện lên vẻ xem thường, quay sang Hạ Hầu Tử Khâm, nũng nịu nói: "Hoàng thượng, đột nhiên thần thiếp cảm thấy đói bụng, người cho thần thiếp dùng chút đồ ăn được không?"

"Được." Hắn đáp ứng nhanh chóng, giọng đầy yêu thương rồu quay đầu lại gọi "Lưu Phúc..."

"A, hoàng thượng." Thiên Phi cắt ngang lời của hắn, mặt đột nhiên lộ vẻ khó xử hơi chần chờ nói "Thần thiếp có một yêu cầu..." Nàng vừa nói vừa nhìn vào ta.

Bàn tay giấu trong áo hơi nắm lại, ta cơ bản đã đoán được nàng muốn nói gì.

"Chuyện gì?" Hạ Hầu Tử Khâm hỏi.

Trên mặt Thiên Phi hơi cười đắc ý nói: "Ngày xưa lúc Đàn phi nương nương ở Huyễn Nhiên các thần thiếp rất thích ăn đồ ăn do nương nương làm, có điều bây giờ thân phận nương nương đã khác, nô tì không còn phúc được ăn nữa..." Nàng cố ý ngừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nàng thật vội vã muốn gây khó dễ với ta, cố ý nhắc thân phận cung tỳ trước đây lại còn nói thêm cái gì đồ ăn nữa? Nàng chỉ muốn ta, người có địa vị cao phải nhân nhượng hầu hạ trước nàng, người có địa vị thấp hơn. Mang long thai, nàng muốn mẫu bằng tử quý sau đó sẽ từ từ đối phó ta.

Hạ Hầu Tử Khâm cũng nhìn ta khẽ nói: "Đàn phi ngươi xem..."

Hắn không ra lệnh mà giả vờ rộng lượng cho phép ta được lựa chọn, kỳ thực, ta có thể chọn lựa sao? Trong lòng cười khổ, ta đứng thẳng người nói: "Nếu Phi tiểu viện muốn ăn, thần thiếp đương nhiên nguyện ý làm. Có điều ngày xưa tay nghề nô tỳ không tốt, may được Lục mỹ nhân không ngại ngần tận tâm chỉ dạy cho thần thiếp. Đã lâu thần thiếp không làm sợ là không còn quen tay, vậy ... có thể nhờ Lục mỹ nhân hỗ trợ được không?"

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Phi biến đổi.

Ta cười, ngươi có thể nói dối còn ta thì không sao?

Nhưng Thiên Lục lại bình thản trả lời: "Hoàng thượng, nô tì nguyện ý."

Hạ Hầu Tử Khâm không nhìn Thiên Lục chỉ nhìn ta. Đôi mắt đen láy của hắn loáng lên một tia sáng chói mắt, lát sau khẽ cười nói: "Trẫm cũng chưa ăn đồ ăn ngươi làm bao giờ, cũng rất chờ mong đây."

Ta hơi ngơ ngẩn, sao ta lại cảm thấy sự chờ mong trong lời hắn là chứa thâm ý khác?

Ta không nghĩ nhiều nữa bèn cùng Thiên Lục lui ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét