Trong ngự thiện phòng.
Thiên Lục giành làm hết mọi việc nên ta chẳng động tay vào cái gì để mặc nàng. Nàng thấy vậy cũng không nói một câu oán hận chỉ nghiêm túc làm đồ ăn.
Tuy đang mùa đông nhưng trong ngự thiện phòng rất nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, nàng cũng chỉ giơ ống tay áo lên lau đi rồi lại tiếp tục làm không ngơi tay.
Bưng món ăn đã nấu xong đi ra, thấy ta đưa tay đón lấy nàng cuống quít né người, cúi đầu nói: "Để tần thiếp mang không lại làm dơ y phục của nương nương. Chút nữa mang tới, tần thiếp sẽ nói đều là do nương nương tự mình làm, tần thiếp chỉ ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi."
Nói nghe tốt nhỉ, nàng làm hết để công lao cho ta hưởng.
Thế nhưng ta chẳng xúc động, càng không cảm kích.
Ta cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi sợ ta vậy sao? Sợ ta hạ độc trong đồ ăn?" Nếu không thì vì sao từ đầu tới cuối không cho ta chạm tay chút nào?
Rồi lại cảm thấy buồn cười, Thiên Lục quá ngốc hay là quá ngây thơ? Hôm nay Thiên Phi cố ý gây khó dễ cho ta lại ngay trước mặt hoàng thượng muốn ta làm đồ ăn, sao ta dám động tay động chân chứ? Ta đưa Thiên Lục vào chính là không muốn bị Thiên Phi nói gì thêm. Các nàng tỷ muội tình thâm, chắc hẳn nàng sẽ không hại đến Thiên Lục.
Bây giờ Thiên Phi mang long thai sao lại sợ ta, ta mới phải sợ nàng chứ!
Nghe vậy, nàng hơi giật mình lát sau mới ngượng ngùng cười nói: "Sao nương nương nói vậy, người cũng là nữ nhi của Tang gia, sao lại làm chuyện như thế chứ." Nói xong, nàng cẩn thận cất thức ăn vào trong hộp đựng đồ ăn.
Trong lòng bỗng nổi giận, ta giơ tay lên đẩy hộp đựng thức ăn. Tất cả đồ ăn rơi xuống đất, Thiên Lục kinh hãi lùi lại.
Chẳng biết tại sao, ta rất ghét vẻ mặt đó của nàng. Cái vẻ giả nhân giả nghĩa giống như mình là người rất nhân từ nhưng đều vô tình hay cố ý nhắc nhở thân phận của ta, rằng ta và các nàng cùng là nữ nhi của Tang gia.
Ta hận.
Có lẽ, cũng đố kị nữa.
"Nương nương!" Nàng kinh ngạc nhìn ta.
Ta lạnh lùng nói: "Sao, muốn đi tố cáo hả? Bản cung cố ý lật đổ hộp thức ăn đó!"
Nàng ngẩn người một lát rồi đặt hộp đồ ăn lên bàn quay người lại nói: "Chỉ là vô ý đổ thức ăn mà thôi, không sao, tần thiếp làm lại là được."
"Tang Thiên Lục!" Ta nhịn không được đứng dậy rống lên tức giận, tức đến nỗi toàn thân đều run lên. Nàng càng nhân từ càng rộng lượng, ta càng tức giận...
Nàng không nhìn ta, cũng không để ý tới phẫn nộ của ta chỉ nhẹ giọng nói: "Nương nương hãy đợi chút nữa, tần thiếp làm lại một phần, rất nhanh thôi."
Ta nắm chặt hai tay tức tối, vì sao nàng có thể không chút nào sợ hãi như vậy!
Tận đến khi ra khỏi ngự thiện phòng, ta cũng không nói với nàng một câu. Chẳng biết tại sao đột nhiên ta có một mong ước được tiến tới tát cho nàng mấy cái. Nàng đối đãi như vậy với Thiên Phi, thực sự đáng giá sao?
Bây giờ Thiên Phi mang long thai mà nàng, thậm chí còn chưa được thừa hạnh, chẳng lẽ nàng thực sự không đố kỵ chút nào?
Không lẽ, đây mới là tình chị em?
Bỗng nhiên ta lắc đầu, rốt cuộc ta đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?
Trở lại Huyễn Nhiên các, từ xa ta đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phương Hàm, không biết vì sao trong lòng tự nhiên căng thẳng lạ lùng.
Lúc đi vào mới biết thái hậu cũng đã tới. Trên mặt bà tràn đầy vui mừng. Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa có con nối dõi, Thiên Phi có thai chính là đại hỷ, trách sao bà chẳng tới nhanh như vậy.
"Thái hậu vạn phúc!"
Ta cùng Thiên Lục khom người thi lễ với bà.
Thái hậu không nhìn đến chúng ta chỉ nhẹ gật đầu rồi nói với Hạ Hầu Tử Khâm: "Sau này Phi tiểu viện cần phải dưỡng thai cho tốt, hoàng thượng xem Huyễn Nhiên các này quá nhỏ, cảnh trí lại không đẹp...?"
Hắn cười gật đầu: "Mẫu hậu nói phải, trẫm cũng vừa nghĩ tới chuyện này. Trẫm muốn phong Phi nhi làm thục nghi, còn về chuyện nghỉ ngơi ở đâu hay là mẫu hậu quyết định đi."
Từ ngũ phẩm tiểu viện tiến lên làm tứ phẩm thuận nghi chính là thăng cấp, Thiên Phi nghe được cười sáng lạn, vừa định tạ ơn thì đột nhiên nghe thái hậu nói: "Ai gia lại cảm thấy hoàng thượng nên phong nàng làm phi, hoàng thượng đã đăng cơ ba năm không có con nối dõi, bây giờ chuyện vui lớn như vậy có phong phi cũng không quá đáng!"
Thiên Lục giành làm hết mọi việc nên ta chẳng động tay vào cái gì để mặc nàng. Nàng thấy vậy cũng không nói một câu oán hận chỉ nghiêm túc làm đồ ăn.
Tuy đang mùa đông nhưng trong ngự thiện phòng rất nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, nàng cũng chỉ giơ ống tay áo lên lau đi rồi lại tiếp tục làm không ngơi tay.
Bưng món ăn đã nấu xong đi ra, thấy ta đưa tay đón lấy nàng cuống quít né người, cúi đầu nói: "Để tần thiếp mang không lại làm dơ y phục của nương nương. Chút nữa mang tới, tần thiếp sẽ nói đều là do nương nương tự mình làm, tần thiếp chỉ ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi."
Nói nghe tốt nhỉ, nàng làm hết để công lao cho ta hưởng.
Thế nhưng ta chẳng xúc động, càng không cảm kích.
Ta cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi sợ ta vậy sao? Sợ ta hạ độc trong đồ ăn?" Nếu không thì vì sao từ đầu tới cuối không cho ta chạm tay chút nào?
Rồi lại cảm thấy buồn cười, Thiên Lục quá ngốc hay là quá ngây thơ? Hôm nay Thiên Phi cố ý gây khó dễ cho ta lại ngay trước mặt hoàng thượng muốn ta làm đồ ăn, sao ta dám động tay động chân chứ? Ta đưa Thiên Lục vào chính là không muốn bị Thiên Phi nói gì thêm. Các nàng tỷ muội tình thâm, chắc hẳn nàng sẽ không hại đến Thiên Lục.
Bây giờ Thiên Phi mang long thai sao lại sợ ta, ta mới phải sợ nàng chứ!
Nghe vậy, nàng hơi giật mình lát sau mới ngượng ngùng cười nói: "Sao nương nương nói vậy, người cũng là nữ nhi của Tang gia, sao lại làm chuyện như thế chứ." Nói xong, nàng cẩn thận cất thức ăn vào trong hộp đựng đồ ăn.
Trong lòng bỗng nổi giận, ta giơ tay lên đẩy hộp đựng thức ăn. Tất cả đồ ăn rơi xuống đất, Thiên Lục kinh hãi lùi lại.
Chẳng biết tại sao, ta rất ghét vẻ mặt đó của nàng. Cái vẻ giả nhân giả nghĩa giống như mình là người rất nhân từ nhưng đều vô tình hay cố ý nhắc nhở thân phận của ta, rằng ta và các nàng cùng là nữ nhi của Tang gia.
Ta hận.
Có lẽ, cũng đố kị nữa.
"Nương nương!" Nàng kinh ngạc nhìn ta.
Ta lạnh lùng nói: "Sao, muốn đi tố cáo hả? Bản cung cố ý lật đổ hộp thức ăn đó!"
Nàng ngẩn người một lát rồi đặt hộp đồ ăn lên bàn quay người lại nói: "Chỉ là vô ý đổ thức ăn mà thôi, không sao, tần thiếp làm lại là được."
"Tang Thiên Lục!" Ta nhịn không được đứng dậy rống lên tức giận, tức đến nỗi toàn thân đều run lên. Nàng càng nhân từ càng rộng lượng, ta càng tức giận...
Nàng không nhìn ta, cũng không để ý tới phẫn nộ của ta chỉ nhẹ giọng nói: "Nương nương hãy đợi chút nữa, tần thiếp làm lại một phần, rất nhanh thôi."
Ta nắm chặt hai tay tức tối, vì sao nàng có thể không chút nào sợ hãi như vậy!
Tận đến khi ra khỏi ngự thiện phòng, ta cũng không nói với nàng một câu. Chẳng biết tại sao đột nhiên ta có một mong ước được tiến tới tát cho nàng mấy cái. Nàng đối đãi như vậy với Thiên Phi, thực sự đáng giá sao?
Bây giờ Thiên Phi mang long thai mà nàng, thậm chí còn chưa được thừa hạnh, chẳng lẽ nàng thực sự không đố kỵ chút nào?
Không lẽ, đây mới là tình chị em?
Bỗng nhiên ta lắc đầu, rốt cuộc ta đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?
Trở lại Huyễn Nhiên các, từ xa ta đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phương Hàm, không biết vì sao trong lòng tự nhiên căng thẳng lạ lùng.
Lúc đi vào mới biết thái hậu cũng đã tới. Trên mặt bà tràn đầy vui mừng. Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa có con nối dõi, Thiên Phi có thai chính là đại hỷ, trách sao bà chẳng tới nhanh như vậy.
"Thái hậu vạn phúc!"
Ta cùng Thiên Lục khom người thi lễ với bà.
Thái hậu không nhìn đến chúng ta chỉ nhẹ gật đầu rồi nói với Hạ Hầu Tử Khâm: "Sau này Phi tiểu viện cần phải dưỡng thai cho tốt, hoàng thượng xem Huyễn Nhiên các này quá nhỏ, cảnh trí lại không đẹp...?"
Hắn cười gật đầu: "Mẫu hậu nói phải, trẫm cũng vừa nghĩ tới chuyện này. Trẫm muốn phong Phi nhi làm thục nghi, còn về chuyện nghỉ ngơi ở đâu hay là mẫu hậu quyết định đi."
Từ ngũ phẩm tiểu viện tiến lên làm tứ phẩm thuận nghi chính là thăng cấp, Thiên Phi nghe được cười sáng lạn, vừa định tạ ơn thì đột nhiên nghe thái hậu nói: "Ai gia lại cảm thấy hoàng thượng nên phong nàng làm phi, hoàng thượng đã đăng cơ ba năm không có con nối dõi, bây giờ chuyện vui lớn như vậy có phong phi cũng không quá đáng!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét