Ta cúi đầu cắn môi, vì sao ta lại cảm thấy thái hậu nói thế chính là cố ý nói cho ta nghe?
Bà muốn hoàng thượng phong Thiên Phi làm phi, lấy vị trí này để trấn áp ta chăng?
Ta chưa bao giờ biết thì ra bà lại ghét Dụ thái phi như vậy, còn ta vì đi sai một bước mà thua cả ván cờ.
"Thái hậu suy nghĩ thật là chu đáo." Diêu thục nghi cười kéo tay thái hậu thân thiết vô cùng, đôi mắt phượng liếc sang ta rồi nói tiếp "Bây giờ muội muội mang long thai thì không thể như trước nữa. Thái hậu muốn hoàng thượng phong phi cho muội, sau này đứng đầu một cung sẽ rất thuận tiện cho việc muội dưỡng thai."
Nghe vậy, cuối cùng thái hậu cũng mỉm cười tỏ ra vui mừng.
Diêu thục nghi cũng cười sáng lạn nhưng ta biết nhất định trong lòng nàng cũng cực kỳ phẫn hận. Quả là một nữ nhân thông minh, biết tiến biết lui.
Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười, kéo tay Thiên Phi nói: "Mẫu hậu suy nghĩ thật chu đáo hơn trẫm nhiều."
Ngụ ý là hắn đồng ý.
Chẳng biết tại sao, lúc ta nghe hắn nói những lời này trong ngực có chút đau đớn, tựa như có một người cướp đi thứ vốn là của ta, cổ họng nghẹn ngào khó chịu vô cùng.
Thái hậu sung sướng cười nói: "Ai gia thấy nên ban chữ 'Vinh', đem Khánh Vinh cung ban cho Vinh phi ở."
"Việc này xin để mẫu hậu làm chủ." Giọng hắn nhàn nhạt nhưng trên mặt cười hân hoan chứng tỏ lúc này trong lòng hắn rất vui mừng.
Thiên Phi được sủng ái mà kinh hãi mở to hai mắt, sửng sốt một lát mới hoàn hồn lại tạ ơn. Hắn lại khẽ ấn nàng nằm xuống thản nhiên cười nói: "Phi nhi cứ nằm đi, sức khỏe quan trọng hơn."
"Hoàng thượng..." Nàng nói thật khẽ nhưng không che giấu được sự ngượng ngùng cùng vui sướng, bàn tay nhẹ nhàng xoa vùng bụng còn bằng phẳng, bất giác cười thành tiếng.
Thái hậu khẽ ho nói: "Vinh phi nghỉ ngơi cho tốt, chờ dọn dẹp Khánh Vinh cung xong thì chuyển sang. Ai gia phải trở về, nếu không có chuyện gì mọi người cũng về đi để Vinh phi được yên tĩnh nghỉ ngơi."
"Vâng, thái hậu." Chúng ta vội đáp.
Ta đang lui ra thì thấy thái hậu khẽ đẩy Diêu thục nghi, nhẹ giọng gọi: "Đàn phi."
Ta hơi kinh hãi, bước lên phía trước: "Dạ, có nô tỳ."
Bà không nhìn đến ta chỉ nói: "Đi dạo với ai gia một chút."
"Dạ." Ta trở lại, cẩn thận đỡ lấy bà.
Diêu thục nghi lùi sang một bên nhưng đột nhiên nhìn sang ta, khẽ cười đầy ý vị châm chọc.
Ta đi chậm cùng thái hậu, các cung nhân theo ở phía xa đằng sau. Ta không dám quay đầu nhìn Phương Hàm, trong lòng chỉ có thể vĩnh viễn nhớ kỹ lời nàng đã nói, rằng ta muốn tồn tại thì phải dựa vào chính mình.
Thái hậu vẫn im lặng không nói lời nào, ta chỉ có thể đỡ bà đi theo bên cạnh.
Hôm nay trời nắng đẹp, từng tia nắng chiếu lên khiến người thêm ấm áp. Bóng người in trên đất chậm rãi lướt qua bụi hoa bên cạnh, lại từ từ dừng ngay trước mặt chúng ta. Gió thổi tới mỗi lúc thêm lạnh hơn, ta không chịu được co người lại.
Đột nhiên thái hậu nói: "Kỳ thực ai gia vẫn rất thích ngươi."
Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn bà rồi phát hiện mình quá thất lễ cuống quít cụp mắt xuống. Bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta, hạ giọng nói: "Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, tam cung lục viện là khó tránh khỏi. Sau này, còn có thể phong hậu, làm chủ Phượng Nghi cung..."
"Thái hậu, nô tì hiểu rõ." Ta cúi đầu.
Bà đang muốn nói cho ta biết, ta chẳng qua chỉ là một trong ba ngàn mĩ nhân của hắn, không có tư cách ghen tuông.
Mẫu bằng tử quý, muốn trách thì phải trách bụng của ta không tốt.
A, e là thái hậu đang nghĩ như vậy?
Có điều bà đâu có biết Hạ Hầu Tử Khâm chưa từng chạm qua ta?
Bà muốn hoàng thượng phong Thiên Phi làm phi, lấy vị trí này để trấn áp ta chăng?
Ta chưa bao giờ biết thì ra bà lại ghét Dụ thái phi như vậy, còn ta vì đi sai một bước mà thua cả ván cờ.
"Thái hậu suy nghĩ thật là chu đáo." Diêu thục nghi cười kéo tay thái hậu thân thiết vô cùng, đôi mắt phượng liếc sang ta rồi nói tiếp "Bây giờ muội muội mang long thai thì không thể như trước nữa. Thái hậu muốn hoàng thượng phong phi cho muội, sau này đứng đầu một cung sẽ rất thuận tiện cho việc muội dưỡng thai."
Nghe vậy, cuối cùng thái hậu cũng mỉm cười tỏ ra vui mừng.
Diêu thục nghi cũng cười sáng lạn nhưng ta biết nhất định trong lòng nàng cũng cực kỳ phẫn hận. Quả là một nữ nhân thông minh, biết tiến biết lui.
Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười, kéo tay Thiên Phi nói: "Mẫu hậu suy nghĩ thật chu đáo hơn trẫm nhiều."
Ngụ ý là hắn đồng ý.
Chẳng biết tại sao, lúc ta nghe hắn nói những lời này trong ngực có chút đau đớn, tựa như có một người cướp đi thứ vốn là của ta, cổ họng nghẹn ngào khó chịu vô cùng.
Thái hậu sung sướng cười nói: "Ai gia thấy nên ban chữ 'Vinh', đem Khánh Vinh cung ban cho Vinh phi ở."
"Việc này xin để mẫu hậu làm chủ." Giọng hắn nhàn nhạt nhưng trên mặt cười hân hoan chứng tỏ lúc này trong lòng hắn rất vui mừng.
Thiên Phi được sủng ái mà kinh hãi mở to hai mắt, sửng sốt một lát mới hoàn hồn lại tạ ơn. Hắn lại khẽ ấn nàng nằm xuống thản nhiên cười nói: "Phi nhi cứ nằm đi, sức khỏe quan trọng hơn."
"Hoàng thượng..." Nàng nói thật khẽ nhưng không che giấu được sự ngượng ngùng cùng vui sướng, bàn tay nhẹ nhàng xoa vùng bụng còn bằng phẳng, bất giác cười thành tiếng.
Thái hậu khẽ ho nói: "Vinh phi nghỉ ngơi cho tốt, chờ dọn dẹp Khánh Vinh cung xong thì chuyển sang. Ai gia phải trở về, nếu không có chuyện gì mọi người cũng về đi để Vinh phi được yên tĩnh nghỉ ngơi."
"Vâng, thái hậu." Chúng ta vội đáp.
Ta đang lui ra thì thấy thái hậu khẽ đẩy Diêu thục nghi, nhẹ giọng gọi: "Đàn phi."
Ta hơi kinh hãi, bước lên phía trước: "Dạ, có nô tỳ."
Bà không nhìn đến ta chỉ nói: "Đi dạo với ai gia một chút."
"Dạ." Ta trở lại, cẩn thận đỡ lấy bà.
Diêu thục nghi lùi sang một bên nhưng đột nhiên nhìn sang ta, khẽ cười đầy ý vị châm chọc.
Ta đi chậm cùng thái hậu, các cung nhân theo ở phía xa đằng sau. Ta không dám quay đầu nhìn Phương Hàm, trong lòng chỉ có thể vĩnh viễn nhớ kỹ lời nàng đã nói, rằng ta muốn tồn tại thì phải dựa vào chính mình.
Thái hậu vẫn im lặng không nói lời nào, ta chỉ có thể đỡ bà đi theo bên cạnh.
Hôm nay trời nắng đẹp, từng tia nắng chiếu lên khiến người thêm ấm áp. Bóng người in trên đất chậm rãi lướt qua bụi hoa bên cạnh, lại từ từ dừng ngay trước mặt chúng ta. Gió thổi tới mỗi lúc thêm lạnh hơn, ta không chịu được co người lại.
Đột nhiên thái hậu nói: "Kỳ thực ai gia vẫn rất thích ngươi."
Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn bà rồi phát hiện mình quá thất lễ cuống quít cụp mắt xuống. Bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta, hạ giọng nói: "Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, tam cung lục viện là khó tránh khỏi. Sau này, còn có thể phong hậu, làm chủ Phượng Nghi cung..."
"Thái hậu, nô tì hiểu rõ." Ta cúi đầu.
Bà đang muốn nói cho ta biết, ta chẳng qua chỉ là một trong ba ngàn mĩ nhân của hắn, không có tư cách ghen tuông.
Mẫu bằng tử quý, muốn trách thì phải trách bụng của ta không tốt.
A, e là thái hậu đang nghĩ như vậy?
Có điều bà đâu có biết Hạ Hầu Tử Khâm chưa từng chạm qua ta?
Chẳng biết tại sao lúc nhớ tới chuyện này trái tim ta lại nhói đau, nỗi đau cứ âm ỉ không dứt khiến cho tim ta đập nhanh hơn bèn cố gắng hít sâu một hơi.
Thật kỳ lạ, không phải ta vẫn sợ hãi muốn ta sao, vì sao bây giờ lại buồn vì chuyện đó?
Lại đi tiếp một đoạn đường, bỗng nhiên nghe thái hậu nói: "Dụ thái phi có khỏe không?"
Ta kinh hãi, đang vui vẻ vì sao lại hỏi đến chuyện Dụ thái phi? Ta cũng không dám hỏi đành phải nói: "Thái y đã kê đơn thuốc, nếu nghỉ ngơi sẽ không sao nữa."
"À." Thái hậu khẽ cười nói "Chuyện này thật sự phải cảm ơn Đàn phi ngươi!"
Trong lòng run bắn lên, ta thả tay bà ra bất ngờ quỳ xuống: "Nô tì biết sai rồi."
Miệng bà thì nói thích ta nhưng trong lòng bà vẫn ghi nhớ chuyện kia. Bà muốn ta đi cùng bà một chút, nói vòng vòng vo vo một hồi cuối cùng cũng chỉ đơn giản là muốn ta biết quan hệ giữa bà và Dụ thái phi.
Đúng như ta đã nghĩ, thủy hỏa không thể dung hòa.
Đấu tranh tình cảm trong chốn hậu cung vẫn là như thế, người có quyền thì ở thế trên.
Không thể nghi ngờ là trong cuộc tranh đấu giữa bà và Dụ thái phi, bà đã thắng. Bà chiếm được ngôi vị thái hậu, chiếm được hoàng thượng. Có điều ta nghĩ không ra vì sao bà không hạ thủ diệt trừ Dụ thái phi mà còn để bà ấy ở lại trong cung, tuy nói không quan tâm nhưng cuối cùng vẫn giữ lại tính mạng của bà.
Thái hậu nhìn ta, nụ cười hiền lành vừa rồi từ từ biến mất lạnh lùng nói: "Đàn phi sai chỗ nào?"
"Thái hậu, nô tì..." Ta cắn môi, ta không sợ nhận mình sai, ta chỉ sợ thái hậu biết rất rõ ta muốn nói gì mà lại giả vờ như không biết. Giống như tình cảnh lúc này quả thực rất khó, ta cúi đầu vì không biết phải nói gì cho tốt.
"Đứng lên đi." Bà vừa nói xong thì tiếp tục đi về phía trước.
Ta sợ run lên vội đứng dậy đuổi theo bà, ngẫm nghĩ mới dám nói: "Thái hậu là mẫu thân duy nhất của hoàng thượng, điều này trong lòng nô tỳ hiểu rõ." Nói câu này chính là đánh cược với sự ghen tỵ của bà, sự ghen tỵ vì hoàng thượng không phải do chính bà sinh ra.
Vai bà run lên nhưng cũng không dừng bước, giọng nói đã giảm đi sự lạnh nhạt: "Ngươi biết là được rồi, không cần theo ta nữa, hồi cung đi."
"Nô tì cung tiễn thái hậu."
Nặng nề quá, ta thở phào nhẹ nhõm bất giác lùi lại nửa bước. Phương Hàm chạy vội tới đỡ ta kêu lên: "Nương nương!"
Ta lắc lắc đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng đằng xa của thái hậu khẽ than một tiếng: "Cô cô, trong cung này ngươi cho là ngươi đã đủ thông minh nhưng không biết rằng còn có người thông minh hơn ngươi." Chẳng qua là một việc nhỏ nhưng lại có thể khiến cho thái hậu trở nên xa cách với ta như thế.
Nói một câu giải thích rất đơn giản nhưng thành kiến của bà đối với ta sợ là vĩnh viễn cũng không thể tiêu tan.
Diêu thục nghi à.
Tay ta nắm lại, nàng mạnh hơn ta ở chỗ nàng nắm được suy nghĩ của thái hậu.
"Nương nương, trời lạnh rồi chúng ta về cung thôi." Phương Hàm nói khẽ với ta.
Ta gật đầu, quay người lại vịn vào tay nàng.
Đi vài bước thấy xung quanh vắng lặng, hai bên trống trải nghĩ rằng nếu nói khẽ cũng không ai nghe thấy bèn thầm thì hỏi nàng: "Cô cô có biết chuyện của hoàng thượng và Dụ thái phi không?"
Phương Hàm biến sắc, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh nói thật nhỏ: "Nương nương, người không nên lại nhắc tới chuyện này."
Ta biết là ta không nên nhưng việc đã đến nước này thì thà ta tìm hiểu rõ ràng.
"Bây giờ không có ai, ngươi cứ nói đi, bản cung cũng chỉ nghe cho biết thôi." Ta tỏ ra bình thản trả lời.
Thật kỳ lạ, không phải ta vẫn sợ hãi muốn ta sao, vì sao bây giờ lại buồn vì chuyện đó?
Lại đi tiếp một đoạn đường, bỗng nhiên nghe thái hậu nói: "Dụ thái phi có khỏe không?"
Ta kinh hãi, đang vui vẻ vì sao lại hỏi đến chuyện Dụ thái phi? Ta cũng không dám hỏi đành phải nói: "Thái y đã kê đơn thuốc, nếu nghỉ ngơi sẽ không sao nữa."
"À." Thái hậu khẽ cười nói "Chuyện này thật sự phải cảm ơn Đàn phi ngươi!"
Trong lòng run bắn lên, ta thả tay bà ra bất ngờ quỳ xuống: "Nô tì biết sai rồi."
Miệng bà thì nói thích ta nhưng trong lòng bà vẫn ghi nhớ chuyện kia. Bà muốn ta đi cùng bà một chút, nói vòng vòng vo vo một hồi cuối cùng cũng chỉ đơn giản là muốn ta biết quan hệ giữa bà và Dụ thái phi.
Đúng như ta đã nghĩ, thủy hỏa không thể dung hòa.
Đấu tranh tình cảm trong chốn hậu cung vẫn là như thế, người có quyền thì ở thế trên.
Không thể nghi ngờ là trong cuộc tranh đấu giữa bà và Dụ thái phi, bà đã thắng. Bà chiếm được ngôi vị thái hậu, chiếm được hoàng thượng. Có điều ta nghĩ không ra vì sao bà không hạ thủ diệt trừ Dụ thái phi mà còn để bà ấy ở lại trong cung, tuy nói không quan tâm nhưng cuối cùng vẫn giữ lại tính mạng của bà.
Thái hậu nhìn ta, nụ cười hiền lành vừa rồi từ từ biến mất lạnh lùng nói: "Đàn phi sai chỗ nào?"
"Thái hậu, nô tì..." Ta cắn môi, ta không sợ nhận mình sai, ta chỉ sợ thái hậu biết rất rõ ta muốn nói gì mà lại giả vờ như không biết. Giống như tình cảnh lúc này quả thực rất khó, ta cúi đầu vì không biết phải nói gì cho tốt.
"Đứng lên đi." Bà vừa nói xong thì tiếp tục đi về phía trước.
Ta sợ run lên vội đứng dậy đuổi theo bà, ngẫm nghĩ mới dám nói: "Thái hậu là mẫu thân duy nhất của hoàng thượng, điều này trong lòng nô tỳ hiểu rõ." Nói câu này chính là đánh cược với sự ghen tỵ của bà, sự ghen tỵ vì hoàng thượng không phải do chính bà sinh ra.
Vai bà run lên nhưng cũng không dừng bước, giọng nói đã giảm đi sự lạnh nhạt: "Ngươi biết là được rồi, không cần theo ta nữa, hồi cung đi."
"Nô tì cung tiễn thái hậu."
Nặng nề quá, ta thở phào nhẹ nhõm bất giác lùi lại nửa bước. Phương Hàm chạy vội tới đỡ ta kêu lên: "Nương nương!"
Ta lắc lắc đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng đằng xa của thái hậu khẽ than một tiếng: "Cô cô, trong cung này ngươi cho là ngươi đã đủ thông minh nhưng không biết rằng còn có người thông minh hơn ngươi." Chẳng qua là một việc nhỏ nhưng lại có thể khiến cho thái hậu trở nên xa cách với ta như thế.
Nói một câu giải thích rất đơn giản nhưng thành kiến của bà đối với ta sợ là vĩnh viễn cũng không thể tiêu tan.
Diêu thục nghi à.
Tay ta nắm lại, nàng mạnh hơn ta ở chỗ nàng nắm được suy nghĩ của thái hậu.
"Nương nương, trời lạnh rồi chúng ta về cung thôi." Phương Hàm nói khẽ với ta.
Ta gật đầu, quay người lại vịn vào tay nàng.
Đi vài bước thấy xung quanh vắng lặng, hai bên trống trải nghĩ rằng nếu nói khẽ cũng không ai nghe thấy bèn thầm thì hỏi nàng: "Cô cô có biết chuyện của hoàng thượng và Dụ thái phi không?"
Phương Hàm biến sắc, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh nói thật nhỏ: "Nương nương, người không nên lại nhắc tới chuyện này."
Ta biết là ta không nên nhưng việc đã đến nước này thì thà ta tìm hiểu rõ ràng.
"Bây giờ không có ai, ngươi cứ nói đi, bản cung cũng chỉ nghe cho biết thôi." Ta tỏ ra bình thản trả lời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét