Nàng hơi do dự cuối cùng cũng nói: "Nô tỳ không phải cung tỳ của phủ thái tử nên sự việc cụ thể thế nào cũng không rõ lắm. Nghe nói lúc còn trẻ lão vương gia rất sủng ái Dụ thái phi. Sau đó người sinh ra hoàng thượng nhưng Dụ thái phi suốt ngày cùng lão vương gia ân ái vui đùa, chẳng quan tâm gì đến hoàng thượng. Lúc đó bà trẻ trung ngời ngời, xinh đẹp như hoa, nhưng dường như lại ghét bỏ hoàng thượng vì... vì..." Nàng cúi xuống, thanh âm lại càng nhỏ "Ghét bỏ hoàng thượng vì sợ cản trở bà và vương gia ..."
Phương Hàm nói quanh co dường như không biết phải nói thế nào. Ta dù chưa trải việc đời nhưng cũng hiểu điều nàng nói, hai má bất giác nóng bừng lên, không nghĩ tới lúc còn trẻ Dụ thái phi lại phóng túng như thế!
"Vậy... Sau đó thì sao?" Mặc dù ta khinh thường hành vi của Dụ thái phi nhưng lại rất muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Phương Hàm nhìn ta một cái rồi nói tiếp: "Về sau, Dụ thái phi nói thẳng là muốn đem hoàng thượng cho phi tử khác làm con thừa tự. Lúc đó Thái hậu là vương phi, nghe nói thế rất hài lòng vì hơn mười năm qua bà không có con. Thế là hoàng thượng được làm con thừa tự của thái hậu. Nô tỳ chỉ biết như vậy mà thôi."
Thảo nào, Hạ Hầu Tử Khâm lại hận bà như vậy.
Nếu là ta, ta cũng hận.
Mẹ ruột của mình lại đối xử với mình như thế...
Hắn đối với bà không quan tâm, thực ra vẫn bởi vì bà là mẹ ruột của hắn, hắn không thể tuyệt tình được.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng như có một dòng suối ôn nhu chảy qua khiến người ta rung động.
Hắn không phải người tuyệt tình.
Ta nhớ lại tình cảnh Dụ thái phi ở Vĩnh Thọ cung ngày ấy, bà không ngừng nhắc đến hoàng thượng. A, bây giờ bà như vậy bởi vì lão vương gia đã mất, hoàng thượng được đăng cơ sao? Vậy cũng không trách được vì sao thái hậu lại để ý như thế, bà chỉ sợ đứa con do chính mình nuôi lớn sẽ nhận mẹ ruột của mình mà xa lánh bà.
Ta hiểu thái hậu, hiểu bà vạn lần.
Trở về Cảnh Thái cung, Vãn Lương và Triêu Thần vội đi ra đón, một người nhận lấy áo choàng của ta, người kia vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Cô cô, nghe nói Phi tiểu viện của Huyễn Nhiên các, à không, bây giờ là Vinh phi nương nương, nàng..."
"Triêu Thần." Phương Hàm không đợi nàng nói hết lời liền cắt ngang "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
"Dạ." Triêu Thần biến sắc cúi đầu xuống.
Tường Hòa, Tường Thụy cũng đi tới vừa vặn nghe thấy Phương Hàm nhắc nhở Triêu Thần, tưởng đã xảy ra chuyện gì vội cung kính đứng ở một bên không dám nói một câu.
Ta lại cười nói: "Cô cô không cần như vậy, vốn là sự thực đâu cần phải che giấu."
"Nương nương!" Triêu Thần cả kinh "Nô tỳ không phải có ý chọc giận nương nương, nô tỳ chỉ là... Chỉ là..." Nàng lúng túng nói với vẻ mặt khẩn trương.
Ta lắc đầu nói: "Không cần giải thích, ta biết các ngươi đều quan tâm bản cung, bản cung không sao."
"Nương nương." Phương Hàm lo lắng nhìn ta nói "Sau này sợ là nàng sẽ thường xuyên gây phiền hà cho nương nương, hôm nay chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà đã thế rồi!"
Vãn Lương kinh hãi, bật thốt lên: "Nàng ta làm gì nương nương?"
Ta nghiêng người ngồi xuống, Triêu Thần vội đi tới châm trà, ta uống một ngụm chậm rãi nói: "Nàng muốn gây chuyện thì cho nàng gây chuyện."
Thiên Phi hận nhất chính là ta, bây giờ nàng đã có vị trí ngang bằng với ta cuộc sống về sau định sẽ không bình yên. Nhưng ta biết, người nàng muốn thu thập trước nhất cũng không phải ta.
Một ngón tay chạm vào túi gấm trong tay áo, ta cười duyên nói: "Bản cung chỉ sợ nàng không dám náo động thôi!"
Phương Hàm nói quanh co dường như không biết phải nói thế nào. Ta dù chưa trải việc đời nhưng cũng hiểu điều nàng nói, hai má bất giác nóng bừng lên, không nghĩ tới lúc còn trẻ Dụ thái phi lại phóng túng như thế!
"Vậy... Sau đó thì sao?" Mặc dù ta khinh thường hành vi của Dụ thái phi nhưng lại rất muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Phương Hàm nhìn ta một cái rồi nói tiếp: "Về sau, Dụ thái phi nói thẳng là muốn đem hoàng thượng cho phi tử khác làm con thừa tự. Lúc đó Thái hậu là vương phi, nghe nói thế rất hài lòng vì hơn mười năm qua bà không có con. Thế là hoàng thượng được làm con thừa tự của thái hậu. Nô tỳ chỉ biết như vậy mà thôi."
Thảo nào, Hạ Hầu Tử Khâm lại hận bà như vậy.
Nếu là ta, ta cũng hận.
Mẹ ruột của mình lại đối xử với mình như thế...
Hắn đối với bà không quan tâm, thực ra vẫn bởi vì bà là mẹ ruột của hắn, hắn không thể tuyệt tình được.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng như có một dòng suối ôn nhu chảy qua khiến người ta rung động.
Hắn không phải người tuyệt tình.
Ta nhớ lại tình cảnh Dụ thái phi ở Vĩnh Thọ cung ngày ấy, bà không ngừng nhắc đến hoàng thượng. A, bây giờ bà như vậy bởi vì lão vương gia đã mất, hoàng thượng được đăng cơ sao? Vậy cũng không trách được vì sao thái hậu lại để ý như thế, bà chỉ sợ đứa con do chính mình nuôi lớn sẽ nhận mẹ ruột của mình mà xa lánh bà.
Ta hiểu thái hậu, hiểu bà vạn lần.
Trở về Cảnh Thái cung, Vãn Lương và Triêu Thần vội đi ra đón, một người nhận lấy áo choàng của ta, người kia vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Cô cô, nghe nói Phi tiểu viện của Huyễn Nhiên các, à không, bây giờ là Vinh phi nương nương, nàng..."
"Triêu Thần." Phương Hàm không đợi nàng nói hết lời liền cắt ngang "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
"Dạ." Triêu Thần biến sắc cúi đầu xuống.
Tường Hòa, Tường Thụy cũng đi tới vừa vặn nghe thấy Phương Hàm nhắc nhở Triêu Thần, tưởng đã xảy ra chuyện gì vội cung kính đứng ở một bên không dám nói một câu.
Ta lại cười nói: "Cô cô không cần như vậy, vốn là sự thực đâu cần phải che giấu."
"Nương nương!" Triêu Thần cả kinh "Nô tỳ không phải có ý chọc giận nương nương, nô tỳ chỉ là... Chỉ là..." Nàng lúng túng nói với vẻ mặt khẩn trương.
Ta lắc đầu nói: "Không cần giải thích, ta biết các ngươi đều quan tâm bản cung, bản cung không sao."
"Nương nương." Phương Hàm lo lắng nhìn ta nói "Sau này sợ là nàng sẽ thường xuyên gây phiền hà cho nương nương, hôm nay chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà đã thế rồi!"
Vãn Lương kinh hãi, bật thốt lên: "Nàng ta làm gì nương nương?"
Ta nghiêng người ngồi xuống, Triêu Thần vội đi tới châm trà, ta uống một ngụm chậm rãi nói: "Nàng muốn gây chuyện thì cho nàng gây chuyện."
Thiên Phi hận nhất chính là ta, bây giờ nàng đã có vị trí ngang bằng với ta cuộc sống về sau định sẽ không bình yên. Nhưng ta biết, người nàng muốn thu thập trước nhất cũng không phải ta.
Một ngón tay chạm vào túi gấm trong tay áo, ta cười duyên nói: "Bản cung chỉ sợ nàng không dám náo động thôi!"
Thiên Phi thoáng cái từ một tiểu viện hàm ngũ phẩm nhảy lên vị trí nhị phẩm phu nhân, so với việc ngày xưa ta từ một cung tỳ nho nhỏ trở thành người đứng đầu một cung còn khiến cho người ta kinh hoàng hơn bởi vì nàng còn mang long thai.
Trong một thời gian ngắn những lời đồn đại nổi lên bốn phía nhưng cũng đều là những lời đố kị.
Ta nghĩ, ta cũng ghen tỵ. Ta tự biết mình không phải thánh nhân, ghen tỵ với cả việc hắn gọi nàng là "Phi nhi". Ta tự cười chính mình, ngày xưa nàng không được sủng ái nên ta cũng không để ý đến nàng.
Không khí trong cung dần dần nóng lên. Thái hậu nói muốn đem Khánh Vinh cung ban cho Thiên Phi ở nên phái rất nhiều cung nhân đến trước để quét dọn, cả đám cung nhân tranh nhau nịnh bợ nàng.
Ai bảo nàng có con của Hạ Hầu Tử Khâm chứ.
Nếu nàng sinh con trai, đó chính là con trưởng, thậm chí rất có khả năng sẽ là thái tử tương lai.
Các phi tần trong hậu cung đều tìm mọi lý do để thỉnh thoảng đi đến Huyễn Nhiên các thăm dò một chút. Nếu ngày xưa không có quan hệ tốt với nàng thì nhân cơ hội này bồi dưỡng cho tốt. Bây giờ nàng giống như một cây đại thụ, ai không muốn thân thiết với nàng đây?
Ta cũng nghe nói, ngày ấy sau khi rời Huyễn Nhiên các Diêu thục nghi cũng trở lại thêm lần nữa.
Ta biết, mặc dù nàng hận Thiên Phi nhưng vẻ mặt lại có thể ngụy trang bình thản như không có việc gì. Không phải ta không thể làm như thế nhưng ta hận Thiên Phi, ta không thể làm ra vẻ lấy lòng như thế được.
Ngoại trừ nỗi hận sâu sắc, lòng ta cũng tràn ngập nỗi đau.
Ta không thể nói được rốt cuộc là ta đau đớn vì cái gì, có điều ta rất khổ sở.
Sau ngày đó, hắn không hề đến Cảnh Thái cung. Sắp được làm cha, niềm vui ấy của hắn ta cảm nhận được. Vì thế, dù trễ thế nào hắn cũng đến thăm nàng.
Ta ngày càng đố kị, cực kỳ đố kị.
Con a...
Nghe tiếng nói phát ra từ chính miệng mình ta bất giác run lên.
"Nương nương!" Phương Hàm cầm áo choàng chạy đến, nhẹ nhàng phủ lên người ta, cau mày nói, "Bên ngoài lạnh như vậy, người mặc phong phanh thế cẩn thận bị cảm lạnh ." Nàng vừa nói xong thì khép chặt lại vạt áo cho ta.
Ta cười mỉm, ngơ ngác nhìn đám cỏ khô ở bồn hoa trong góc viện khẽ nói: "Bị bệnh, nhưng có ai lo lắng không?"
"Nô tỳ sẽ đau lòng." Phương Hàm nói.
Trong mắt cay xè, ta vội lấy tóc che đi.
Tang Tử a, thì ra cũng có một ngày, ngươi cũng trở nên mềm yếu, cũng muốn được người yêu thương.
Khẽ than một tiếng, đúng vậy, muốn có người yêu thương.
Vậy, hắn ở đâu? Đối với ta hắn là cái gì?
Đột nhiên ta đứng dậy giơ tay lên đẩy áo choàng trên vai xuống. Phương Hàm cả kinh nói: "Nương nương!"
Ta lắc đầu: "Cô cô, ngươi nói ta nếu là bị bệnh, hắn có đến không, có đến thăm ta không?"
Phương Hàm sợ run lên lại vội vàng choàng áo lên người ta khẽ nói: "Nương nương đừng nói sảng."
Ta hơi giãy giụa nhưng nàng lại ôm chặt lấy ta không chịu buông ra. Chẳng biết tại sao, nước mắt ta rơi xuống theo gò má rồi chảy xuống cổ, từ nóng hổi dần trở nên băng lạnh.
Ta cắn chặt môi cố gắng không để mình phát ra chút xíu thanh âm nào nhưng cả người không ngừng phát run lên.
Phương Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm ta.
Thật lâu, rất lâu...
Nàng mới nói nghẹn ngào: "Nương nương, người vẫn còn trẻ con."
"Không, ta không phải..." Ta cắn răng phản bác. Mười lăm tuổi, cập kê rồi tiến cung, ta không thể vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Nàng không tranh cãi với ta, chỉ từ từ thả ta ra khẽ nói: "Muốn khóc thì khóc đi."
Trong một thời gian ngắn những lời đồn đại nổi lên bốn phía nhưng cũng đều là những lời đố kị.
Ta nghĩ, ta cũng ghen tỵ. Ta tự biết mình không phải thánh nhân, ghen tỵ với cả việc hắn gọi nàng là "Phi nhi". Ta tự cười chính mình, ngày xưa nàng không được sủng ái nên ta cũng không để ý đến nàng.
Không khí trong cung dần dần nóng lên. Thái hậu nói muốn đem Khánh Vinh cung ban cho Thiên Phi ở nên phái rất nhiều cung nhân đến trước để quét dọn, cả đám cung nhân tranh nhau nịnh bợ nàng.
Ai bảo nàng có con của Hạ Hầu Tử Khâm chứ.
Nếu nàng sinh con trai, đó chính là con trưởng, thậm chí rất có khả năng sẽ là thái tử tương lai.
Các phi tần trong hậu cung đều tìm mọi lý do để thỉnh thoảng đi đến Huyễn Nhiên các thăm dò một chút. Nếu ngày xưa không có quan hệ tốt với nàng thì nhân cơ hội này bồi dưỡng cho tốt. Bây giờ nàng giống như một cây đại thụ, ai không muốn thân thiết với nàng đây?
Ta cũng nghe nói, ngày ấy sau khi rời Huyễn Nhiên các Diêu thục nghi cũng trở lại thêm lần nữa.
Ta biết, mặc dù nàng hận Thiên Phi nhưng vẻ mặt lại có thể ngụy trang bình thản như không có việc gì. Không phải ta không thể làm như thế nhưng ta hận Thiên Phi, ta không thể làm ra vẻ lấy lòng như thế được.
Ngoại trừ nỗi hận sâu sắc, lòng ta cũng tràn ngập nỗi đau.
Ta không thể nói được rốt cuộc là ta đau đớn vì cái gì, có điều ta rất khổ sở.
Sau ngày đó, hắn không hề đến Cảnh Thái cung. Sắp được làm cha, niềm vui ấy của hắn ta cảm nhận được. Vì thế, dù trễ thế nào hắn cũng đến thăm nàng.
Ta ngày càng đố kị, cực kỳ đố kị.
Con a...
Nghe tiếng nói phát ra từ chính miệng mình ta bất giác run lên.
"Nương nương!" Phương Hàm cầm áo choàng chạy đến, nhẹ nhàng phủ lên người ta, cau mày nói, "Bên ngoài lạnh như vậy, người mặc phong phanh thế cẩn thận bị cảm lạnh ." Nàng vừa nói xong thì khép chặt lại vạt áo cho ta.
Ta cười mỉm, ngơ ngác nhìn đám cỏ khô ở bồn hoa trong góc viện khẽ nói: "Bị bệnh, nhưng có ai lo lắng không?"
"Nô tỳ sẽ đau lòng." Phương Hàm nói.
Trong mắt cay xè, ta vội lấy tóc che đi.
Tang Tử a, thì ra cũng có một ngày, ngươi cũng trở nên mềm yếu, cũng muốn được người yêu thương.
Khẽ than một tiếng, đúng vậy, muốn có người yêu thương.
Vậy, hắn ở đâu? Đối với ta hắn là cái gì?
Đột nhiên ta đứng dậy giơ tay lên đẩy áo choàng trên vai xuống. Phương Hàm cả kinh nói: "Nương nương!"
Ta lắc đầu: "Cô cô, ngươi nói ta nếu là bị bệnh, hắn có đến không, có đến thăm ta không?"
Phương Hàm sợ run lên lại vội vàng choàng áo lên người ta khẽ nói: "Nương nương đừng nói sảng."
Ta hơi giãy giụa nhưng nàng lại ôm chặt lấy ta không chịu buông ra. Chẳng biết tại sao, nước mắt ta rơi xuống theo gò má rồi chảy xuống cổ, từ nóng hổi dần trở nên băng lạnh.
Ta cắn chặt môi cố gắng không để mình phát ra chút xíu thanh âm nào nhưng cả người không ngừng phát run lên.
Phương Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm ta.
Thật lâu, rất lâu...
Nàng mới nói nghẹn ngào: "Nương nương, người vẫn còn trẻ con."
"Không, ta không phải..." Ta cắn răng phản bác. Mười lăm tuổi, cập kê rồi tiến cung, ta không thể vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Nàng không tranh cãi với ta, chỉ từ từ thả ta ra khẽ nói: "Muốn khóc thì khóc đi."
Ta khẽ lắc đầu, kỳ thực ta cũng không biết vì sao phải khóc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét