Ánh mắt ả đầy hoảng sợ, cuối cùng ả cũng biết sợ rồi.
Ta không để ý tới ả nói với cung tỳ kia: "Nơi này không còn chuyện của ngươi, đi đi."
"Tạ nương nương, Tạ nương nương!" Ả lại dập đầu, vừa đứng dậy định rời đi dường như nhớ ra điều gì vội xoay người lại quỳ xuống, "Nô tỳ cả gan van cầu nương nương xin hoàng thượng gọi thái y cho chủ tử nô tỳ!"
Ta giật mình, một nô tỳ nhát gan như thế lại có thể vì chủ tử của mình mà cầu xin ta...
"Nương nương, Đàn phi nương nương, nô tỳ van xin ngài!" Ả không ngừng dập đầu một cái lại một cái.
Ta khẽ nhíu mày, nếu chủ tử bị bệnh thì tuyên thái y là chuyện bình thường tuy nhiên vì sao chuyện nhỏ như thế mà phải đi xin Hạ Hầu Tử Khâm thì ta chưa nghĩ ra.
Thấy cung tỳ vẫn liên tiếp dập đầu đầu, ta phất tay nói: "Việc này cũng không cần nói với hoàng thượng, tự ngươi đến thái y viện gọi thái y đi."
"Thế nhưng nương nương..." Cung tỳ cắn môi, hình như có lời khó nói.
"Ngươi đi đi, nói là ý chỉ của bản cung." Ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng qua là tuyên một thái y thôi, làm chủ tử mà không tuyên nổi một thái y sao?
"Nương nương." Triêu Thần lại gần ta khẽ nói "Đây là cung tỳ của Vĩnh Thọ cung."
Ta không hiểu nhìn nàng, nàng lại nói: "Là nơi ở của Dụ thái phi."
"Dụ thái phi?" Ta vốn còn tưởng rằng đó là nữ nhân của Hạ Hầu Tử Khâm, không nghĩ tới lại là... Không biết tại sao trong lòng hơi buồn cười, đột nhiên cảm thấy Hạ Hầu Tử Khâm cũng là một người hẹp hòi.
Nếu thái hậu bị bệnh, chắc hẳn hắn hận không thể đem toàn bộ thái y viện khiêng đến chỗ bà? Ai, đúng là mẫu bằng tử quý, ai bảo con cái Dụ thái phi không làm hoàng đế chứ?
Ta đương nhiên thông cảm với bà, bà cũng là một người đáng thương.
Cung tỳ đang van cầu ta bỗng khóc to lên: "Đàn phi nương nương, van xin người! Chủ tử nhà ta bệnh nặng không thể kéo dài được nữa, nương nương!"
Một giây đó đột nhiên ta động lòng trắc ẩn nói: "Bản cung tuyên thái y cho ngươi." Cung tỳ lộ ra vẻ mừng rỡ, liên tục dập đầu tạ ơn.
Ta bước đi vài bước thì đột nhiên lại nhớ ra Cúc Vận bèn quay đầu lại nói: "Quỳ xuống, khi nào bản cung cho ngươi đứng lên mới được đứng."
Ánh mắt ả đầy tức tối nhưng không dám lỗ mãng, cắn môi nói: "Nô tỳ biết."
"Nương nương." Vãn Lương chạy tới kêu lên: "Nhưng Dụ thái phi..." Nói được một nửa nàng tựa như nhớ ra điều gì hoảng sợ im bặt.
Ta không vui hỏi: "Bà ấy thì sao?"
"Nương nương thứ tội, nô tỳ..."
"Nương nương, xin người nhanh một chút..." Vẻ mặt cung tỳ của Vĩnh Thọ cung lo lắng khẩn trương, giọng nói sợ hãi dường như chỉ sợ ta đột nhiên đổi ý. Ta không suy nghĩ nhiều nữa, bước nhanh về hướng thái y viện.
Thái y nghe nói là đi Vĩnh Thọ cung cũng lộ vẻ hoảng sợ. Y nhìn ta nhưng cũng không dám nói thêm gì, chẩn bị hòm thuốc xong liền cùng chúng ta đến Vĩnh Thọ cung.
Vĩnh Thọ cung nằm ở một góc hẻo lánh của hoàng cung. Lúc cung tỳ đẩy cửa ra ta nhìn thấy rõ vẻ cũ kỹ của mọi vật, cửa mở chỉ thấy mặt đất phủ đầy tuyết, ta nhíu mày, tại sao không có ai đến quét dọn chứ?
Vãn Lương cùng Triêu Thần vội đỡ ta, sợ ta không cẩn thận trượt chân té ngã.
Toàn bộ cung điện giống như một nơi chết chóc, khắp nơi đìu hiu quạnh quẽ.
Cung tỳ vừa chạy vào vừa kêu: "Thái phi, thái phi! Nô tỳ mời được thái y tới! Thái phi, nô tỳ mời được thái y tới!"
Ta đi vào cửa theo ả chỉ thấy một người nằm trên giường, tiếng nói yếu ớt: "Tiểu Đào, khó... Làm khó ngươi..."
"Thái phi người ngàn vạn lần đừng nói như thế, ô ——" Cung tỳ được gọi là Tiểu Đào ôm mặt khóc rống lên, rồi nhìn sang thái y nói "Đại nhân, ngài mau xem bệnh cho thái phi!"
Thái y nhìn sang thấy ta gật gật đầu mới chịu tiến tới.
Ta buông tay hai cung tỳ ra bước về phía bà. Người trên giường sắc mặt xám trắng, thấy ta đến ánh mắt của bà sáng lên còn ta đột nhiên chấn động.
Ánh mắt của bà uể oải lại có chút hoảng hốt, thế nhưng sao ta lại cảm thấy vô cùng quen thuộc?
Ta không để ý tới ả nói với cung tỳ kia: "Nơi này không còn chuyện của ngươi, đi đi."
"Tạ nương nương, Tạ nương nương!" Ả lại dập đầu, vừa đứng dậy định rời đi dường như nhớ ra điều gì vội xoay người lại quỳ xuống, "Nô tỳ cả gan van cầu nương nương xin hoàng thượng gọi thái y cho chủ tử nô tỳ!"
Ta giật mình, một nô tỳ nhát gan như thế lại có thể vì chủ tử của mình mà cầu xin ta...
"Nương nương, Đàn phi nương nương, nô tỳ van xin ngài!" Ả không ngừng dập đầu một cái lại một cái.
Ta khẽ nhíu mày, nếu chủ tử bị bệnh thì tuyên thái y là chuyện bình thường tuy nhiên vì sao chuyện nhỏ như thế mà phải đi xin Hạ Hầu Tử Khâm thì ta chưa nghĩ ra.
Thấy cung tỳ vẫn liên tiếp dập đầu đầu, ta phất tay nói: "Việc này cũng không cần nói với hoàng thượng, tự ngươi đến thái y viện gọi thái y đi."
"Thế nhưng nương nương..." Cung tỳ cắn môi, hình như có lời khó nói.
"Ngươi đi đi, nói là ý chỉ của bản cung." Ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng qua là tuyên một thái y thôi, làm chủ tử mà không tuyên nổi một thái y sao?
"Nương nương." Triêu Thần lại gần ta khẽ nói "Đây là cung tỳ của Vĩnh Thọ cung."
Ta không hiểu nhìn nàng, nàng lại nói: "Là nơi ở của Dụ thái phi."
"Dụ thái phi?" Ta vốn còn tưởng rằng đó là nữ nhân của Hạ Hầu Tử Khâm, không nghĩ tới lại là... Không biết tại sao trong lòng hơi buồn cười, đột nhiên cảm thấy Hạ Hầu Tử Khâm cũng là một người hẹp hòi.
Nếu thái hậu bị bệnh, chắc hẳn hắn hận không thể đem toàn bộ thái y viện khiêng đến chỗ bà? Ai, đúng là mẫu bằng tử quý, ai bảo con cái Dụ thái phi không làm hoàng đế chứ?
Ta đương nhiên thông cảm với bà, bà cũng là một người đáng thương.
Cung tỳ đang van cầu ta bỗng khóc to lên: "Đàn phi nương nương, van xin người! Chủ tử nhà ta bệnh nặng không thể kéo dài được nữa, nương nương!"
Một giây đó đột nhiên ta động lòng trắc ẩn nói: "Bản cung tuyên thái y cho ngươi." Cung tỳ lộ ra vẻ mừng rỡ, liên tục dập đầu tạ ơn.
Ta bước đi vài bước thì đột nhiên lại nhớ ra Cúc Vận bèn quay đầu lại nói: "Quỳ xuống, khi nào bản cung cho ngươi đứng lên mới được đứng."
Ánh mắt ả đầy tức tối nhưng không dám lỗ mãng, cắn môi nói: "Nô tỳ biết."
"Nương nương." Vãn Lương chạy tới kêu lên: "Nhưng Dụ thái phi..." Nói được một nửa nàng tựa như nhớ ra điều gì hoảng sợ im bặt.
Ta không vui hỏi: "Bà ấy thì sao?"
"Nương nương thứ tội, nô tỳ..."
"Nương nương, xin người nhanh một chút..." Vẻ mặt cung tỳ của Vĩnh Thọ cung lo lắng khẩn trương, giọng nói sợ hãi dường như chỉ sợ ta đột nhiên đổi ý. Ta không suy nghĩ nhiều nữa, bước nhanh về hướng thái y viện.
Thái y nghe nói là đi Vĩnh Thọ cung cũng lộ vẻ hoảng sợ. Y nhìn ta nhưng cũng không dám nói thêm gì, chẩn bị hòm thuốc xong liền cùng chúng ta đến Vĩnh Thọ cung.
Vĩnh Thọ cung nằm ở một góc hẻo lánh của hoàng cung. Lúc cung tỳ đẩy cửa ra ta nhìn thấy rõ vẻ cũ kỹ của mọi vật, cửa mở chỉ thấy mặt đất phủ đầy tuyết, ta nhíu mày, tại sao không có ai đến quét dọn chứ?
Vãn Lương cùng Triêu Thần vội đỡ ta, sợ ta không cẩn thận trượt chân té ngã.
Toàn bộ cung điện giống như một nơi chết chóc, khắp nơi đìu hiu quạnh quẽ.
Cung tỳ vừa chạy vào vừa kêu: "Thái phi, thái phi! Nô tỳ mời được thái y tới! Thái phi, nô tỳ mời được thái y tới!"
Ta đi vào cửa theo ả chỉ thấy một người nằm trên giường, tiếng nói yếu ớt: "Tiểu Đào, khó... Làm khó ngươi..."
"Thái phi người ngàn vạn lần đừng nói như thế, ô ——" Cung tỳ được gọi là Tiểu Đào ôm mặt khóc rống lên, rồi nhìn sang thái y nói "Đại nhân, ngài mau xem bệnh cho thái phi!"
Thái y nhìn sang thấy ta gật gật đầu mới chịu tiến tới.
Ta buông tay hai cung tỳ ra bước về phía bà. Người trên giường sắc mặt xám trắng, thấy ta đến ánh mắt của bà sáng lên còn ta đột nhiên chấn động.
Ánh mắt của bà uể oải lại có chút hoảng hốt, thế nhưng sao ta lại cảm thấy vô cùng quen thuộc?
Dụ thái phi khẽ nhíu mày nói: "Tiểu Đào, vị này chính là..."
"Ô!" Tiểu Đào vội lau nước mắt nói, "Thái phi, vị này chính là Đàn phi nương nương, là Đàn phi nương nương giúp tuyên thái y đó!"
Nghe vậy, mắt Dụ thái phi sáng rực lên cố chống tay định dậy thì nghe thái y nói: "Thái phi tốt nhất là không nên cử động, để thần khám cho người."
Ta tiến tới cúi người nói với bà: "Nô tì tham kiếm Dụ thái phi."
"Nô tỳ thỉnh an thái phi!" Vãn Lương cùng Triêu Thần cũng biết điều hành lễ.
Dụ thái phi gật đầu mắt chăm chăm nhìn ta, khẽ nhắc lại: "Đàn phi..."
Thái y cẩn thận khám bệnh cho bà xong mới đứng dậy nói với ta: "Nương nương, bệnh thái phi do buồn bã uất ức mà thành, thần sẽ viết một phương thuốc, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không có gì đáng ngại nữa."
Ta gật đầu ra hiệu cho y đi xuống.
"Thái phi!"
Quay đầu lại, thấy Dụ thái phi cựa quậy như muốn đứng lên, Tiểu Đào sợ hải vội vàng chạy đến đỡ bà. Ánh mắt của bà lại nhìn sang ta, vươn tay nói: "Đàn phi, đến..."
Ta hơi chần chừ cuối cùng cũng tiến tới, bà kéo tay ta lại, miệng chậm rãi cười nhưng vội vã hỏi: "Đàn phi, hoàng thượng... Hoàng thượng có khỏe không?"
Tay bà vốn yếu ớt, vừa nói đến chữ hoàng thượng thì trở nên mạnh mẽ khác thường. Ta kinh hãi muốn rụt tay lại nhưng bà giữ rất chặt. Tiểu Đào sợ hãi đến mức mặt trắng bệch cuống quít khuyên: "Thái phi, thái phi người... Người làm đau Đàn phi nương nương ..."
Vãn Lương và Triêu Thần cũng khẩn trương đứng ở một bên nhưng không dám đi tới kéo Dụ thái phi nên chỉ đứng nhìn ta trong tâm trạng lo lắng. Dụ thái phi nao nao, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay ta hơi thả lỏng một chút lại ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng đâu? Người bận rộn lắm sao? Các ngươi có chăm sóc người tốt không?"
Ta không hiểu nhìn người trước mặt, rõ ràng bà rất yếu ớt có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào nhưng vì sao lại có sức lực mạnh mẽ như vậy? Ta khẽ rút tay ra nói: "Thái phi nên lo lắng cho sức khỏe của mình trước, nô tì phải về rồi."
"A, không, không nên đi!" Bà hoảng loạn lắc đầu, "Ngươi còn chưa có nói với ta chuyện của hoàng thượng! Ngươi còn chưa nói hoàng thượng thế nào mà!"
"Thái phi, người mau buông Đàn phi nương nương ra đi!" Giọng Tiểu Đào run lên, xem ra hành động của Dụ thái phi khiến ả vô cùng sợ hãi.
Bà cũng không chịu thả tay ta, ta bị đau nhíu mày lại. Ánh mắt bà đột nhiên nhìn về phía sau ta vui vẻ nói: "Có phải hoàng thượng đi cùng ngươi hay không? Có phải hoàng thượng cũng tới thăm ta không?" Bà vừa nói xong, tay liền nhấc chăn lên bước xuống giường.
"Thái phi!" Tiểu Đào vội chạy tới đỡ bà.
Vãn Lương đi vội sang lo lắng hỏi: "Nương nương, người không sao chứ?"
Tay ta hơi xoa phần tay bị siết, nhìn sang hai người đó đứng lên nói: "Không có việc gì nữa, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Hai cung tỳ mỗi người một bên vội vàng che chở ta như sợ Dụ thái phi kia đổi ý, giữa đường quay trở lại.
Xem ra Dụ thái phi thật đúng là một người điên.
Trở về Cảnh Thái cung ta mới nhớ tới Cúc Vận còn quỳ gối ở ngự hoa viên liền phái Triêu Thần đi xem, chỉ phạt ả qùy một chút cũng coi như may mắn cho ả rồi.
Phương Hàm vừa cởi áo choàng trên người ta vừa nói: "Nương nương, Lục mỹ nhân của Úc Phúc quán có tới tìm người, thấy người chưa về thì vội vã đi ngay."
Thiên Lục?
Ồ, chẳng lẽ nhanh như vậy nàng đã biết chuyện của Cúc Vận nên vội vã đến vì ả sao?
Ta cười khẽ, sớm biết như vậy ta cũng không cần phái Triêu Thần đi xem nữa.
Bên ngoài lại thấy tuyết rơi xuống, Phương Hàm vừa giũ tuyết trên áo choàng rồi đặt bên cạnh lò sưởi hong cho ấm vừa nói: "Hôm nay chắc tinh thần thái hậu vui vẻ nên mới giữ nương nương ở lâu như vậy."
Ta cười nói: "Cô cô vừa vặn nói ngược lại, hôm nay thái hậu kêu mệt nên không giữ ai ở lại. Chỉ là trên đường trở về, bản cung có ghé qua Vĩnh Thọ cung một chút."
Phương Hàm biến sắc, đột nhiên đứng lên cau mày nói: "Nương nương đi Vĩnh Thọ cung?"
Ta hơi bất ngờ đành phải gật gật đầu. Nàng bỗng nhiên nhìn sang Vãn Lương trách mắng: "Ta đã dặn các ngươi thế nào? Tại sao lại để cho nương nương đi Vĩnh Thọ cung!"
Ta kinh hãi, không rõ vì sao Phương Hàm đột nhiên tức giận như vậy. Vãn Lương vội quỳ xuống cúi đầu nói: "Cô cô, nô tỳ biết sai rồi."
"Cô cô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ta nhíu mày hỏi nàng.
Nàng nhìn ta rồi hạ giọng nói khẽ: "Vĩnh Thọ cung là cấm kỵ trong cung."
"Ô!" Tiểu Đào vội lau nước mắt nói, "Thái phi, vị này chính là Đàn phi nương nương, là Đàn phi nương nương giúp tuyên thái y đó!"
Nghe vậy, mắt Dụ thái phi sáng rực lên cố chống tay định dậy thì nghe thái y nói: "Thái phi tốt nhất là không nên cử động, để thần khám cho người."
Ta tiến tới cúi người nói với bà: "Nô tì tham kiếm Dụ thái phi."
"Nô tỳ thỉnh an thái phi!" Vãn Lương cùng Triêu Thần cũng biết điều hành lễ.
Dụ thái phi gật đầu mắt chăm chăm nhìn ta, khẽ nhắc lại: "Đàn phi..."
Thái y cẩn thận khám bệnh cho bà xong mới đứng dậy nói với ta: "Nương nương, bệnh thái phi do buồn bã uất ức mà thành, thần sẽ viết một phương thuốc, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không có gì đáng ngại nữa."
Ta gật đầu ra hiệu cho y đi xuống.
"Thái phi!"
Quay đầu lại, thấy Dụ thái phi cựa quậy như muốn đứng lên, Tiểu Đào sợ hải vội vàng chạy đến đỡ bà. Ánh mắt của bà lại nhìn sang ta, vươn tay nói: "Đàn phi, đến..."
Ta hơi chần chừ cuối cùng cũng tiến tới, bà kéo tay ta lại, miệng chậm rãi cười nhưng vội vã hỏi: "Đàn phi, hoàng thượng... Hoàng thượng có khỏe không?"
Tay bà vốn yếu ớt, vừa nói đến chữ hoàng thượng thì trở nên mạnh mẽ khác thường. Ta kinh hãi muốn rụt tay lại nhưng bà giữ rất chặt. Tiểu Đào sợ hãi đến mức mặt trắng bệch cuống quít khuyên: "Thái phi, thái phi người... Người làm đau Đàn phi nương nương ..."
Vãn Lương và Triêu Thần cũng khẩn trương đứng ở một bên nhưng không dám đi tới kéo Dụ thái phi nên chỉ đứng nhìn ta trong tâm trạng lo lắng. Dụ thái phi nao nao, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay ta hơi thả lỏng một chút lại ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng đâu? Người bận rộn lắm sao? Các ngươi có chăm sóc người tốt không?"
Ta không hiểu nhìn người trước mặt, rõ ràng bà rất yếu ớt có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào nhưng vì sao lại có sức lực mạnh mẽ như vậy? Ta khẽ rút tay ra nói: "Thái phi nên lo lắng cho sức khỏe của mình trước, nô tì phải về rồi."
"A, không, không nên đi!" Bà hoảng loạn lắc đầu, "Ngươi còn chưa có nói với ta chuyện của hoàng thượng! Ngươi còn chưa nói hoàng thượng thế nào mà!"
"Thái phi, người mau buông Đàn phi nương nương ra đi!" Giọng Tiểu Đào run lên, xem ra hành động của Dụ thái phi khiến ả vô cùng sợ hãi.
Bà cũng không chịu thả tay ta, ta bị đau nhíu mày lại. Ánh mắt bà đột nhiên nhìn về phía sau ta vui vẻ nói: "Có phải hoàng thượng đi cùng ngươi hay không? Có phải hoàng thượng cũng tới thăm ta không?" Bà vừa nói xong, tay liền nhấc chăn lên bước xuống giường.
"Thái phi!" Tiểu Đào vội chạy tới đỡ bà.
Vãn Lương đi vội sang lo lắng hỏi: "Nương nương, người không sao chứ?"
Tay ta hơi xoa phần tay bị siết, nhìn sang hai người đó đứng lên nói: "Không có việc gì nữa, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Hai cung tỳ mỗi người một bên vội vàng che chở ta như sợ Dụ thái phi kia đổi ý, giữa đường quay trở lại.
Xem ra Dụ thái phi thật đúng là một người điên.
Trở về Cảnh Thái cung ta mới nhớ tới Cúc Vận còn quỳ gối ở ngự hoa viên liền phái Triêu Thần đi xem, chỉ phạt ả qùy một chút cũng coi như may mắn cho ả rồi.
Phương Hàm vừa cởi áo choàng trên người ta vừa nói: "Nương nương, Lục mỹ nhân của Úc Phúc quán có tới tìm người, thấy người chưa về thì vội vã đi ngay."
Thiên Lục?
Ồ, chẳng lẽ nhanh như vậy nàng đã biết chuyện của Cúc Vận nên vội vã đến vì ả sao?
Ta cười khẽ, sớm biết như vậy ta cũng không cần phái Triêu Thần đi xem nữa.
Bên ngoài lại thấy tuyết rơi xuống, Phương Hàm vừa giũ tuyết trên áo choàng rồi đặt bên cạnh lò sưởi hong cho ấm vừa nói: "Hôm nay chắc tinh thần thái hậu vui vẻ nên mới giữ nương nương ở lâu như vậy."
Ta cười nói: "Cô cô vừa vặn nói ngược lại, hôm nay thái hậu kêu mệt nên không giữ ai ở lại. Chỉ là trên đường trở về, bản cung có ghé qua Vĩnh Thọ cung một chút."
Phương Hàm biến sắc, đột nhiên đứng lên cau mày nói: "Nương nương đi Vĩnh Thọ cung?"
Ta hơi bất ngờ đành phải gật gật đầu. Nàng bỗng nhiên nhìn sang Vãn Lương trách mắng: "Ta đã dặn các ngươi thế nào? Tại sao lại để cho nương nương đi Vĩnh Thọ cung!"
Ta kinh hãi, không rõ vì sao Phương Hàm đột nhiên tức giận như vậy. Vãn Lương vội quỳ xuống cúi đầu nói: "Cô cô, nô tỳ biết sai rồi."
"Cô cô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ta nhíu mày hỏi nàng.
Nàng nhìn ta rồi hạ giọng nói khẽ: "Vĩnh Thọ cung là cấm kỵ trong cung."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét