Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 68 : Nàng muốn mượn đao giết người


Tới Hi Ninh cung mấy phi tần đang vui vẻ nói cười thấy ta đi vào vội đứng dậy hành lễ rồi lại ngồi xuống. Ta không ngờ lại gặp Thư quý nhân tới sớm vậy chỉ có Diêu thục nghi còn chưa thấy. Một lát ta mới nhớ ra hôm qua hoàng thượng đến Trữ Lương cung, có phải vì thế mà Diêu thục nghi chưa tới?

Một lát sau có một cung tỳ đi vào cúi đầu nói: "Các vị nương nương tiểu chủ, thái hậu nói hôm nay người không khỏe nên không gặp được mọi người. Nếu các vị nương nương tiểu chủ rảnh rỗi thì cứ trò chuyện, nếu cảm thấy buồn chán thì trở về cung đi ạ."

"Thái hậu bị bệnh sao?" Trần tĩnh tần vội vàng đứng lên hỏi.

Nghe vậy, tất cả mọi người đang ngồi đều đứng lên, lo lắng nhìn cung tỳ. Cung tỳ vẫn cúi đầu đáp: "Tiểu chủ đừng lo lắng, thái hậu không có việc gì, chỉ hơi mệt mà thôi. Nô tỳ xin được cáo lui trước, các nương nương tiểu chủ xin cứ tự nhiên."

Cung tỳ lui ra ngoài, trong phòng mọi người cũng lục tục ngồi xuống. Ta nhìn sang Thư quý nhân thấy nàng chỉ mỉm cười dường như chưa có ý định rời đi.

Ta cũng bình thản đứng lên. Thư quý nhân quả thực là một người lợi hại, cứ nhìn vào thái độ của nàng đối với ta, một cung tỳ bỗng chốc trở thành nhị phẩm phu nhân, vị trí cao hơn nàng là biết. Chỉ trong một thời gian ngắn nàng đã có thể phục hồi tinh thần, gặp ta còn cung kính gọi "Nương nương", loại nhẫn nại này không phải người bình thường nào cũng có khả năng làm được.

May là chỉ có phi tần từ ngũ phẩm trở lên mới phải đến thỉnh an thái hậu, nếu không mỗi ngày Thiên Phi phải gặp mặt ta như vậy thì không biết nàng có thể chịu được bao lâu?

Ta vừa mới bước ra thì nghe Thư quý nhân gọi: "Nương nương."

Hơi kinh ngạc quay đầu lại, ta thấy nàng cười đứng dậy đi về phía ta: "Nếu nương nương không ngại tần thiếp muốn cùng nương nương đi dạo một chút."

Ta hơi giật mình rồi lập tức cười nhẹ: "Sao bản cung lại ngại chứ?"

Nàng tiến lại đi bên phải ta.

Tuyết vẫn phủ trắng những khóm hoa hai bên hành lang. Thư quý nhân đột nhiên nắm một vốc tuyết trong tay, nàng hơi nhăn mặt khẽ thở dài: "Hôm nay đã lạnh lắm rồi mà tuyết lại còn rơi nữa. Nếu mặt trời lên tuyết tan thành nước rồi lại đông thành băng, sợ là sẽ càng lạnh thêm."

Ta yên lặng nghe, nàng cố ý đi cùng ta chắc chắn không chỉ để nói chuyện thời tiết.
Thả nắm tuyết xuống, nàng lắc tay hà hơi cho ấm rồi nói: "Chỉ là loại băng này có một điểm tốt, một khi tan ra thì kiếm không được, tìm không thấy." Đột nhiên nàng nhìn về phía ta "Nương nương còn nhớ rõ khối băng ở Huyễn Nhiên các chứ?"

Ta hơi giật mình lại nghe nàng nói tiếp: "Vật đó không lãng phí đâu."

Trong lòng bắt đầu buồn cười, đúng như ta dự đoán nàng đã bắt đầu trừng trị Phong Hà. Thủ đoạn của nàng so với tưởng tượng của ta thì cao minh hơn nhiều nhưng nàng cũng chỉ chọn lựa dùng băng châm.

Nàng chính là muốn cho ta biết.

Thư quý nhân là một người thông minh, hiểu rõ thời thế mới là kẻ anh hùng.

Ô, sợ là Phong Hà nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, ả gian khổ lâu như vậy cuối cùng là tự đào hố chôn chính mình.

Ta cười: "Vậy bản cung chúc mừng ngươi."

"Tạ ơn nương nương, chỉ là..." Nàng cố gắng nói thật khẽ, "Nương nương vì sao lại bỏ qua cho Phi tiểu viện?"

Ta nhìn nàng khiến chút ánh sáng vừa lóe lên trong mắt nàng biến mất. Ta hiểu rồi. Tâm tư của nàng quả thật quá kín đáo! Nàng muốn ta hành động diệt trừ Thiên Phi, dù sao nàng cũng hoài nghi Thiên Phi nên muốn mượn tay ta giết người.

Ta vốn là cung tỳ của Huyễn Nhiên các mà trước đây Thiên Phi đối xử với ta như vậy thì càng có đầy đủ lý do để hành động.

Thật sự ta cũng không muốn tha cho nàng, có điều ... ta đâu cần phải tự mình động thủ? Nghĩ vậy bèn chậm rãi nói: "Thư quý nhân nói thế là có ý gì, bản cung không hiểu."
Nàng giật mình dường như không ngờ tới ta sẽ nói thế.

Ta cười nhẹ một tiếng nhìn thoáng qua nàng. Dường như nàng còn muốn nói gì đó nên mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng im lặng nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ không cam tâm...



Vãn Lương thấy ta ra vội vén mành kiệu loan nhưng ta khoát tay một cái nói: "Bản cung muốn đi bộ, không muốn ngồi kiệu."

Ta vừa bước vài bước thì nghe tiếng Vãn Lương và Triêu Thần khẽ chạy tới, các nàng yên tĩnh đi theo phía sau ta không nói một lời thừa. Ta cầm lò sưởi chậm rãi đi tới.
Tuyết trên đường đã được quét sạch sẽ không còn sót lại chút nào, chân bước đi cũng không sợ sẽ bị trượt ngã. Hôm nay không có gió nhưng không khí lạnh thấu xương thở ra hơi cũng nhuốm màu trắng bạc.

Ta nhìn lên thấy sắc trời âm u trong lòng cảm thấy nặng nề.

Cứ thế vô tình đi tới ngự hoa viên cũng chỉ thấy một màu tuyết trắng xóa, ta nhìn về phía Lam hồ, lúc này Lam hồ sớm đã yên tĩnh lại. Ta lắc lắc đầu, ta vốn cũng không phải là người nhân từ, đến đây không phải vì thương tiếc gì Phong Hà.

Dọc theo ngự hoa viên là một con đường hẹp quanh co uốn lượn, ta đi được một đoạn thì nhìn thấy thân ảnh hai cung tỳ phía trước. Một người dường như bị ngã nhào xuống đất khóc nức nở, người kia vênh váo tự đắc quát lên.

Ta nhíu mày, thật là một cung tỳ kiêu ngạo nhỉ.

Việc một cung tỳ dạy dỗ cung tỳ khác khiến ta hơi tò mò.

Ta bước nhanh tới, cung tỳ bị ngã thấy ta ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Tuy nhiên cơ bản ả cũng không biết ta là ai đành phải khom người nói: "Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế!"

Cả người cung tỳ đứng quay lưng về phía ta chấn động vội xoay người lại.

Đối diện với ta, ả bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Là Cúc Vận.

Ta cười, ta còn tưởng là ai chứ thì ra là ả.

"To gan, thấy Đàn phi nương nương còn không hành lễ?" Triêu Thần quát khẽ.

Ả hoàn hồn trở lại, lo sợ cuống cuồng vội quỳ xuống nói: "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương thiên tuế!" Đầu của ả cúi sát xuống đất tựa như coi ta là cầm thú hung mãnh vậy.

Tuy nhiên nếu đổi lại là ta, ta cũng hoảng sợ như thế. Ngày xưa lúc ở Tương Tú viện ả đối xử với ta thế nào ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Thời điểm hoàn thượng tuyển tú, ả còn lớn lối muốn dạy dỗ ta. Ả cho rằng, ta sẽ chết trong tay Thiên Phi sao? Có điều ả không ngờ rằng mạng của Tang Tử ta lại cứng như vậy.

Ta nhìn đi nhìn lại hai cung tỳ thấy cả hai đều run rẩy.

Ta không cho họ đứng lên chỉ hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Nhìn cung tỳ kia ta lại nói "Ngươi trả lời."

Trên mặt cung tỳ lộ ra vẻ kinh ngạc sửng sốt chốc lát mới nức nở nói: "Bẩm nương nương, nô tỳ đi gấp đụng phải vị tỷ tỷ này..."

Cúc Vận hơi cắn môi, tay để trên đầu gối nắm chặt lại. Xem ra cung tỳ kia cũng không nói dối bèn nhìn lại y phục của ả thấy đã cũ nên đoán chắc hẳn chủ tử của ả không được sủng ái. Cúc Vận cũng là người thông minh đương nhiên sẽ nhận ra, hèn gì ả kiêu căn phách lối như vậy.

Ta cười khẽ nói: "Đụng vào người ta tất nhiên là sai."

Vừa nghe vậy, cung tỳ kia sợ đến nỗi mặt trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời liên tục dập đầu. Cúc Vận ngước mắt nhìn ta với vẻ không thể tin nổi, chỉ sợ là mình nghe lầm.

Ta đi tới nhìn ả lại nói thêm: "Tuy nhiên bản cung cũng nhớ khi đó ở Tương Tú viện lúc hoàng thượng tuyển tú ngươi cũng đụng vào bản cung." Ta nói rất cụ thể như muốn nhắc lại cho ả nhớ.

"Nương nương!" Ả hoảng sợ kêu lên.

"Rất tốt, nhớ ra cũng nhanh lắm." Ta tán dương, xem ra trí nhớ của ả không hề kém đi chút nào.

Ả cúi đầu: "Nương nương đại nhân sẽ không so đo với kẻ tiểu nhân!"

Ô, ả cũng biết lấy lòng người nhỉ. Chỉ tiếc ta tuy không phải là kẻ tiểu nhân nhưng cũng chẳng dám tự nhận là người quân tử. Ta đứng thẳng lên nói với cung tỳ kia: "Bây giờ bản cung cho ngươi một cơ hội, vừa rồi ả đối xử với ngươi thế nào thì ngươi trả lại đi."

Nghe vậy sắc mặt cung tỳ càng thêm tái nhợt vội vàng dập đầu về phía ta nói: "Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ không dám..."

Không dám?

Ta khinh miệt cười, đồ vô dụng.

Cúc Vận cắn môi: "Nô tỳ nghĩ rằng, thân phận nương nương tôn quý như vậy hẳn sẽ không nhớ những thù oán nhỏ kia."

Ta cười: "Ngươi sai rồi, bản cung chưa bao giờ thù oán bởi vì tới bây giờ bản cung chính là người có thù tất báo."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét