Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 70 : Vốn cùng một gốc


Cấm kỵ? Ta nhớ ra lúc đó Vãn Lương ngập ngừng muốn nói lại thôi, không phải nàng không muốn nhắc nhở ta, nàng không dám.

Ta vừa định nói thì đột nhiên Phương Hàm như nhớ ra điều gì, ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Sao nương nương lại đi Vĩnh Thọ cung?"

Ta liền kể lại chuyện trên đường gặp Cúc Vận cùng Tiểu Đào, bỗng giật mình thốt lên: "Là Cúc Vận... Không, là Thiên Lục!"

Phương Hàm lắc đầu: "Không phải, Lục mỹ nhân không biết chuyện của Vĩnh Thọ cung." Chợt nàng quay ra bên ngoài kêu "Tường Thụy!"

Từ xa thấy Tường Thụy vội vàng chạy vào, cúi đầu nói với ta: "Nương nương có gì phân phó?"

Ta nhìn sang Phương Hàm nghe nàng dặn: "Đi, kiểm tra Tiểu Đào của Vĩnh Thọ cung!"
"Vâng, nô tài đi ngay." Tường Thụy đáp lời rồi xoay người chạy đi.

Tay ta nắm chặt lại, do ta không cẩn thận sao?

Ta quay hẳn người sang nhìn Phương Hàm nói: "Vậy Dụ thái phi kia là..."

"Nương nương, nương nương!" Tường Hòa chạy vào nói "Nương nương, Lục mỹ nhân của Úc Phúc quán cầu kiến."

Không biết Thiên Lục có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải gặp ta cho bằng được? Ta bình tĩnh lại phất tay cho Vãn Lương đứng dậy rồi mới để Tường Hòa đi mời nàng vào.
Nét mặt Phương Hàm cũng trở lại bình thản, lui lại đứng sau lưng ta.

Thiên Lục vịn tay cung tỳ đi vào, ta liếc mắt nhìn quả nhiên cung tỳ kia không phải Cúc Vận. Nàng hướng ta hành lễ nói: "Tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương vạn phúc!"

Ta giơ tay lên ý bảo nàng ngồi xuống rồi hỏi: "Ngươi cần gặp bản cung gấp như vậy là có chuyện gì?"

Nàng không ngồi chỉ yên lặng đứng nhìn ta, một lát thì đột nhiên quỳ xuống, cung tỳ bên nàng cũng vội vàng quỳ xuống theo dập đầu xuống đất, ta hơi kinh hãi không khỏi đứng lên.

Bỗng nhiên nàng nói: "Nương nương, trút giận rồi thì nên ngừng lại, đừng gây thêm chuyện nữa."

Ta cười lạnh lùng: "Ngươi làm gì vậy, muốn uy hiếp hay là cảnh cáo bản cung?"

"Tần thiếp không dám." Nàng cúi đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp "Nương nương bây giờ đã là nhị phẩm phu nhân cao quý đương nhiên chẳng thèm tính toán với tần thiếp. Tần thiếp chỉ muốn nói xin nương nương yên tâm, sau này chúng ta sẽ giữ bổn phận, không dám vượt qua chút nào. Tần thiếp cả gan mong nương nương thủ hạ lưu tình."

Xem ra, đúng là nàng vì Thiên Phi đến, chắc chắn nàng cũng biết chuyện của Cúc Vận. Ta cười, chỉ sợ Thiên Phi kia còn chưa muốn an phận đâu.

Nhưng Thiên Lục đã chịu ăn nói khép nép với ta như vậy thì ta cũng không nên tỏ ra là người thích gây chuyện bèn đi tới nắm vai nàng, thấy rõ người nàng run lên, ta cười: "Sao, bản cung rất đáng sợ à?"

Ta nâng nàng đứng lên nhưng nàng cũng không dám nhìn thẳng vào ta chỉ nói: "Tần thiếp chưa bao giờ nghĩ cùng nương nương tranh đoạt, chỉ e là nương nương đã nghĩ quá nhiều."

Bỗng nhiên ta tức giận. Nàng vẫn đứng đó với vẻ mặt quật cường như cũ.

Một lát sau nàng lại nói: "Nếu nương nương không có chuyện khác, tần thiếp xin được cáo lui trước." Nàng hành lễ với ta rồi định quay người đi thì bỗng dừng lại "Vốn sinh ra từ một gốc, nếu nương nương còn nhớ rõ tần thiếp sẽ rất vui."

Thiên Lục đi rồi, chẳng biết tại sao ta đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Dựa vào cái gì mà kết quả lại giống như do toàn bộ lỗi của ta gây nên? Do ta xa cách các nàng, do ta làm khó các nàng, cũng do ta không để ý tình nghĩa chị em sao?

Ta tức tối cầm chén trà trên bàn muốn vung tay lên ném xuống nhưng ta không thể, có lẽ nàng đang dùng biện pháp khích tướng với ta, sao ta có thể mắc bẫy chứ?

Hơi cắn môi, ta chợt nhớ lời Thiên Phi nói, nàng nói nàng ghét nhất bộ dạng bình tĩnh, coi mọi chuyện như không có gì của ta. Bây giờ ta dường như đã hiểu cảm nhận của nàng, nó cũng giống như cảm giác của ta đối với Thiên Lục.

Ta tức giận đối với việc Thiên Lục làm, có lẽ là do đố kị.

Đêm đã khuya, lúc Phương Hàm tiến vào tâm trạng của ta vẫn chưa được vui. Nàng cẩn thận đi tới trước mặt ta hạ giọng nói: "Nương nương, Tường Thụy đã điều tra được gần đây Tiểu Đào hay qua lại với Thẩm tiệp dư."

Thẩm tiệp dư? Ta cố gắng nhớ tới khuôn mặt nàng. Ta cũng nghĩ cuối cùng Dụ thái phi có vấn đề gì nhưng Phương Hàm chưa nói cho ta biết.

Vừa định hỏi thì đột nhiên nghe bên ngoài tiếng thái giám cất cao giọng kêu: "Hoàng thượng giá lâm —— "

Ta với Phương Hàm cùng nhìn nhau rồi cả hai vội đứng lên nghênh đón.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

Hắn chưa cho đứng lên chỉ trầm giọng nói: "Ngoại trừ Đàn phi, những người khác đều lui hết ra."

Phương Hàm lặng yên nhìn sang phía ta cúi đầu nói: "Nô tỳ xin cáo lui."

Lý công công vẫn chẳng thay đổi gì, không biết tốt xấu vung phất trần lên tiến tới khẽ nói: "Hoàng thượng, nô tài vẫn nên ở lại hầu hạ..."

"Lui xuống." Hắn lạnh lùng nói.

Lý công công lúc này mới sợ đến im bặt chỉ dám "Dạ" rồi lắc lư người lui ra.

Gian phòng lớn như vậy chỉ còn lại ta và hắn, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Ta vẫn đứng khom đầu gối, chờ hắn cho đứng lên.

Hắn quay người đi rồi đột nhiên gọi ta: "Đàn phi."

"Có nô tì."

"Thật to gan!" Hắn rít lên bước nhanh tới tay nắm lấy cằm ta, đôi mắt đen nhánh ánh lên sắc bén tiến sát mặt ta, trầm giọng nói "Ai cho ngươi đi Vĩnh Thọ cung?"

Quả nhiên hắn vì việc này mà đến, chuyện Phương Hàm lo lắng cũng đã thành sự thật...

Ta nhìn hắn đau đến nhíu mày lại. Hắn đứng rất gần, đôi mắt thâm trầm chiếu hình ảnh ta trong đó lộ ra ánh sáng đe dọa kinh người.

Ta đột nhiên chấn động, ta đã biết vì sao lại cảm thấy Dụ thái phi quen thuộc.

Bởi vì ánh mắt đó cùng với ánh mắt của Hạ Hầu Tử Khâm giống nhau!

Có điều ánh mắt của hắn lạnh lùng hơn.

Không lẽ là...

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ khiến ta hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt.

Sắc mặt của hắn biến đổi, hung hăng kéo ta lại, hạ giọng nói: "Nhìn thấy cái gì?"

Ta càng thêm kinh hãi, hắn quá thông minh, không điều gì có thể qua được ánh mắt của hắn. Ta hơi mỉm cười, tựa vào ngực hắn, tay chạm vào mảng thêu rồng lượn trên long bào, lấy hết dũng khí hỏi: "Hoàng thượng đang trốn tránh cái gì?"

Ta quả thật không nghĩ tới, Dụ thái phi lại là mẹ ruột của hắn.

Ánh măt hắn hiện lên vẻ tức giận lẩm bẩm: "Trẫm ghét..." Giọng hắn chợt thấp dần rồi đột nhiên đẩy ra ta, cười lạnh nói "Trẫm ghét nữ nhân tự cho mình là thông minh!"

Ta bị hắn đẩy lui lại mấy bước mới đứng vững lại nhìn hắn. Tốt nhỉ, nói chưa được hai ba câu đã lại giận rồi. Nhưng ta lại chợt cười, không hiểu sao ta lại cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ mới lớn, nói giận là giận ngay.

Ta hít một hơi thật sâu đi tới cầm tay hắn chợt nhíu mày, trước đây tay hắn vẫn luôn ấm áp mà hôm nay lại lạnh như băng. Ta nhớ tới ngày đó hắn giúp ta làm ấm tay, còn trêu tức nói ta quá gầy yếu lại không nhịn được cười. Ta cố gắng dùng sức ôm tay hắn rồi ngước mắt hỏi: "Hoàng thượng lạnh sao?"

Hắn không nói lời nào môi mỏng mím chặt tỏ ra vẫn còn đang tức giận.

Ta cười cười, ôm tay hắn vào trong lòng.

Hắn bỗng nhìn ta, lát sau mới phun ra một câu: "Ngươi nghĩ là ngọt ngào với trẫm như vậy trẫm sẽ không truy cứu ngươi sao?"

"Hì ——" ta không nhịn được bật cười, hắn cho rằng ta lấy lòng hắn là vì chút giận dữ này sao. A, hay là hắn không hiểu chính mình? Nếu hắn đã quyết định chuyện gì thì có thể vì chút hành vi nhỏ nhoi này của ta mà thay đổi ư?

"Không cho cười." Mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

Ta nghe lời không cười nữa ngước mắt lên nhìn hắn.

Hắn cũng không rút tay ra thì ta đã biết, hắn không thật sự nổi giận.

Đôi mắt đen nhánh chớp chớp, hắn bỗng nói: "Mấy ngày không gặp mà ngươi vẫn xấu như vậy."

Lại còn nói ta xấu nữa, đành chịu ta cũng không tính toán với hắn.

Dường như hắn lại mất hứng, mặt trầm xuống: "Ngươi không cầu xin trẫm tha tội à? Sao còn cười được?"

Thực sự là kiêu ngạo nhỉ, thì ra hắn chỉ muốn ta cầu xin hắn. Ta nheo mắt nhìn, hắn đường đường một hoàng đế không ngờ lại muốn ta cầu xin tha thứ, làm chuyện này để biểu lộ sự cao quý của hoàng đế sao?

Ta cũng giả bộ như không biết gì buông tay hắn ra lễ phép quỳ xuống cúi đầu nói: "Xin hoàng thượng bỏ qua cho nô tì. Có điều nô tì cũng rất muốn biết tại sao hoàng thượng cứ phải bắt buộc nô tì cầu xin tha thứ?"

"Ngươi!" Hắn tức giận đá chân bàn "Nếu không biết, vì sao phải cầu xin tha thứ?"

"Bởi vì hoàng thượng muốn nghe, vì người là hoàng thượng." Ta nói nhấn mạnh từng câu từng chữ cho hắn nghe. Dù sao hắn cũng là hoàng đế thiên triều. Cơ bản hắn không cần bất cứ điều gì để khẳng định thân phận hoàng đế, dù cho mẹ ruột không phải thái hậu cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến thân phận tôn quý của hắn.

Trước mặt ta, Hạ Hầu Tử Khâm giảm đi vẻ lạnh lùng nhưng lại lộ ra nét quật cường.

Ta không biết giữa hắn và Dụ thái phi đã xảy ra chuyện gì nhưng ta dường như thấu hiểu được tâm tình vừa hoảng hốt lại vừa phẫn hận của hắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét