Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 63 : Hắn là số một


Hắn đưa ta về Thiên Dận cung. Lý công công thấy ta mắt mở trừng lên đầy kinh ngạc. Một viên thái giám đã có tuổi tiến tới cung kính nói: "Hoàng thượng đã trở về, lão nô sẽ sai cung tỳ chuẩn bị nước nóng cho người."

Nghe tiếng nói ta chợt nhớ ra ngày ấy lúc hắn lâm hạnh Như Mộng, ta trốn ở dưới giường từng nghe thanh âm này, thái giám kia dường như tên là Lưu Phúc.

Ta liếc nhìn y, quả nhiên là một thái giám nhiều năm từng trải, so với Lý công công kia thì thức thời hơn nhiều.

Hạ Hầu Tử Khâm khoát tay một cái nói: "Không cần, kêu ngự thiện phòng chuẩn bị chút đồ ăn đưa tới, trẫm hơi đói."

"Dạ." Lưu Phúc vâng lời sai Lý công công bên cạnh, "Tiểu Lý Tử, ngươi đi ngự thiện phòng truyền lời đi."

Lý công công cực kỳ không vui nhìn ta một cái rồi hậm hực đi xuống.

Hắn đưa ta về tẩm cung, đi qua một cánh cửa rất cao ta nghiến răng cố gắng nhấc chân bị thương mới bước qua được. Trong phòng bày một lư hương đồ sộ có khói nhẹ bay ra, trong không gian tràn ngập mùi hương phảng phất, không gắt nồng mà tươi mát tự nhiên.

Bốn góc tẩm cung đều đặt lò sưởi nên ở bên ngoài thì lạnh lẽo mà vừa bước vào chỉ thấy ấm áp thoải mái vô cùng. Màn che màu vàng sáng khẽ lay động chập chờn khiến người khác lóa mắt.

Ta cảm thán không ngờ sự đãi ngộ giữa người với người lại khác biệt đến vậy.

Cho dù Thiên Phi cũng đã là tiểu chủ một viện nhưng so với hắn thì quả là bé nhỏ không có gì đáng kể.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, hắn kéo ta qua trường kỷ ngồi. Một công công muốn tiến tới nhưng hắn lại xua tay khiến y lui ra, sau đó cười nói: "Ngươi ăn trước đi."

Ta nghi ngại nhìn hắn, chẳng biết tại sao ta cảm thấy hắn không có lòng tốt đến như vậy.

"Mau ăn đi." Hắn giục ta.

Ta đang rất đói bụng, nếu hắn có lòng như vậy ta cũng không muốn từ chối thịnh tình này bèn nói "Tạ ơn hoàng thượng", rồi liền cầm lấy một miếng bánh phù dung đưa lên miệng.

Thấy ta đã ăn vài miếng, hắn mới vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm một chiếc lên đưa lên miệng cắn một miếng rồi nói: "Không có độc, vậy trẫm an tâm ăn được rồi."

"Á..."

Ta nghẹn.

Thì ra hắn bảo ta ăn trước là để giúp hắn kiểm tra xem có bị độc hay không.

Ta đấm ngực, cảm thấy mắc nghẹn đến không thể nuốt trôi, mặt đỏ lên, lúc đó cũng không còn cố kỵ gì nữa chạy tới rót một chén nước ngửa đầu uống cạn.

"Ha ha." Hắn đứng sau lưng ta cười rộ lên hài lòng, "Lo cái gì, đồ ăn này đã sớm được kiểm tra nếu không bọn họ sao dám đưa lên cho trẫm dùng?"

Ta vất vả nuốt xuống đống thức ăn nghẹn ở cổ, vỗ vỗ ngực rồi xoay người sang chỗ khác. Hắn dịu dàng nhìn ta đứng dậy bước tới. Ta hoảng sợ không tự chủ lùi lại nửa bước thì người đã chạm vào cạnh bàn, hắn tới gần ta, hơi thở ấm áp mơn man trên mặt: "Đêm nay ở lại..."

Tim đập loạn nhịp, ta khẩn trương nhìn nam tử trước mặt, hắn cười tà mị, đôi mắt đen lánh, ánh nhìn sâu thẳm.

Hắn là hoàng đế, tất cả nữ nhân chốn hậu cung đều là của riêng hắn, chẳng qua hắn muốn một cung tỳ mà thôi, ta có thể có lý do từ chối sao?

Hắn ôm lấy ta nhẹ nhàng cười: "Eo trọn vòng tay, người mềm như liễu."

Ta cũng cười: "Hoàng thượng không chê nô tỳ xấu sao?"

Hắn đem ta ôm lên long sàng, cả hai cùng nhau ngã xuống, hương thơm của chăn nệm trong nháy mắt ùa tới tỏa ra mùi Long Tiên Hương ngào ngạt.

Hắn than nhẹ: "Trẫm thích ngươi xấu như thế."

Lúc này nói thích ta nhưng lúc đó hắn đâu có thích dáng vẻ của ta. Ngọai trừ khiến ta khó xử cùng bày mưu tính kế, chuyện tốt duy nhất hắn làm chính là cho ta ăn no.

Hạ Hầu Tử Khâm đúng là kẻ nói một đằng nghĩ một nẻo số một.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét