Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 64 : Trẫm thích ngươi


"Nằm ở bên trẫm thì phải thu hồi tâm tư của ngươi lại."

Tiếng hắn lạnh lùng vọng tới nhưng tay lại nhẹ nhàng ôm ta kéo lại.

Phần rồng thêu trước ngực hắn giá lạnh thấu đến tận xương, ta không khỏi sợ run lên vô ý rụt người lại. Hắn lập tức cảm nhận được, chống cằm lên thái dương ta mỉm cười nói: "Thế nào, lò sưởi trong cung trẫm còn chưa đủ nóng à?"

"Được rồi." Ta khẽ trả lời.

Hắn khẽ hừ một tiếng, cánh tay siết lại. Ta đột nhiên cảm giác được dù có nhiều lò sưởi hơn nữa cũng không đủ làm ấm trái tim hắn

Tô Mộ Hàn chỉ lập nên các tầng phòng bị ở xung quanh, ta vẫn tin chắc nếu có ai có thể bước vào màn trướng đó sẽ có thể tiến vào trái tim hắn. Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm thì khác, muốn gần hắn không khó nhưng trái tim của hắn lạnh lẽo, nơi đó lạnh thấu tâm can.

Hắn bỗng nhiên động đậy khiến ta khẩn trương toàn thân cứng lại, trong đầu bất ngờ nhớ tới cảnh tượng đêm đó hắn đưa Như Mộng lên giường cùng tiếng nữ nhân thở dốc, rên rỉ thoáng chốc hai má nóng bừng lên, ta cắn môi, đột nhiên cả người mất tự nhiên.
Hắn nhìn ta, mũi gần như kề sát vào má.

"Sợ sao?" Hắn hỏi.

Ta ngẫm nghĩ rồi lắc đầu một cách trái lương tâm.

Hắn đột nhiên cười: "Sợ trẫm cũng được, nhưng ngươi không cần sợ các nàng."

Ta không biết "Các nàng" hắn ám chỉ là ai thì hắn lại nhìn ta chằm chằm nói: "Trong mắt ngươi trẫm thấy được nét không an phận. Nếu không muốn làm cung tỳ thì phải có đủ bản lĩnh."

Ta không dám nói lời nào, có vết xe đổ của Như Mộng ta chắc chắn phải thành thật thôi.

"Ngươi đã khiến cho trẫm vừa kinh ngạc vừa vui mừng." Hắn cảm thán.

"Kinh ngạc mạng nô tỳ cứng ghê sao?"

"Có một chút."

"Hoàng thượng còn muốn làm khó nô tỳ ư?" Ta hỏi, trái tim của ta muốn trầm xuống đất.

Hắn hơi run lên một lát mới nói: "Không, trẫm muốn thưởng cho ngươi."

Ta còn đang kinh ngạc thì hắn đã cười nói: "Làm phi tử của trẫm, trẫm thích ngươi."

Ta khiếp sợ khôn nguôi, hắn nói muốn phong ta làm phi! Hậu cung còn chưa sắc lập hoàng hậu, hoàng quý phi, ngay cả vị trí tứ phi quý, thục, hiền, đức cũng vẫn còn trống, vậy thì bây giờ phi chính là cấp bậc cao nhất của hậu cung thiên triều.

Ta nhìn hắn một chút cũng không dám động đậy.

Hắn hôn nhẹ lên mặt ta nhẹ nhàng nói: "Lời vàng của trẫm nói đương nhiên không thay đổi."

Hắn nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Thế nhưng, vì sao ta vẫn cảm thấy có chút gì không đúng, rất không đúng, quá mức dễ dàng đáng kinh ngạc. Không thể tin nổi hắn lại đề bạt một cung tỳ nho nhỏ như ta trở thành hậu phi!

Thậm chí ta còn chưa được lâm hạnh!

Điều này cơ bản không hợp quy củ.

Mặc dù hắn là hoàng đế nhưng trong hậu cung vì chưa sắc phong hoàng hậu nên mọi việc đều do thái hậu làm chủ, hắn có thể muốn như thế nào thì thế đó sao?

Ngơ ngác nằm hồi lâu thì nghe người bên cạnh im lặng thở nhẹ nhàng. Ta hơi nghiêng đầu thấy hắn đã ngủ say rồi, lông mi dài phủ xuống mắt rõ ràng như hình nan quạt, vòng tay ôm ta vẫn chưa từng thả lỏng chút nào.

Ta phát hiện, toàn bộ tẩm cung im ắng vô cùng trừ tiếng thở đều đặn của hắn. Các cung nhân gác đêm cũng im lặng không một tiếng động, ta chỉ thấy bóng dáng của họ in trên cửa.

Ta yên lặng nằm tựa vào ngực nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, trong lòng bao tâm sự ngổn ngang...



Sau đêm đó, ta từ vị trí cung tỳ của Huyễn Nhiên các trở thành nương nương thiên triều, Hạ Hầu Tử Khâm phong hiệu Đàn cho ta còn ban Cảnh Thái cung cho ta ở. Trong phút chốc lời đồn đại nổi lên khắp nơi như muốn bao phủ toàn bộ hậu cung.

Tất cả đại khái nói ta dùng mị thuật dụ dỗ hoàng thượng, nếu không với diện mạo của ta sao có thể một bước thành phi.

Ta chỉ cười trừ.

Thay cung trang cung tỳ đưa tới, ta nhìn nữ nhân tóc mây búi cao trong gương cười nhạt, vinh dự này tới đặc biệt dễ dàng lại khiến cho lòng người hoảng hốt.

"Nương nương." Cung tỳ tiến tới nhỏ giọng nói, "Đã chuẩn bị xong rồi, giờ nên đi Hi Ninh cung thỉnh an thái hậu."

Chậm rãi thu hồi suy nghĩ trong đầu để cung tỳ đỡ đứng dậy, ta vô tình nhìn nàng thấy hai má tròn bầu bĩnh, đôi mắt sáng long lanh bèn hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Nô tỳ tên Vãn Lương." Cung tỳ cúi đầu cung kính nói.

Ta gật gật đầu nhưng lại dừng chân khiến nàng hơi kinh ngạc, ta cười nói: "Trước tiên chưa đi Hi Ninh cung vội, ngươi đi gọi toàn bộ người trong Cảnh Thái cung vào đây."
Vãn Lương hơi run sợ vội đáp "Vâng", lại khẽ nói: "Nương nương, người nên tự xưng là 'Bản cung' ạ."

Vậy sao?

"Bản cung..." Ta nói thầm, thật khó nói quá nhỉ nhưng Vãn Lương nói đúng, ta nên tự xưng là bản cung.

Các cung nhân đều đã tới cung kính đứng ở dưới.

Vãn Lương đỡ ta ngồi xuống, pha trà cho ta xong mới cúi đầu đứng sang bên cạnh. Ta nhìn những người trước mặt cười nói: "Mọi người không cần e ngại, bản cung gọi các ngươi vào đây chỉ muốn tìm hiểu một chút. Bản cung còn phải đi qua Hi Ninh cung nên hãy nói ngắn gọn thôi, mỗi người tự nói tên mình đi."

Nghe vậy, một cung tỳ đứng hàng đầu vội khom người: "Bẩm nương nương, nô tỳ là Triêu Thần."

Ta thấy y phục trang sức của cung tỳ Triêu Thần này cũng bình thường giống như Vãn Lương thì nghĩ chắc nàng và Vãn Lương đều là cung tỳ thiếp thân của ta.

"Nô tài là Cát Tường."

"Nô tài là Như Ý."

Hai thái giám tranh lời.

Ta nao nao nhìn gã, tay gẩy nắp chén trà nói: "Thật khéo quá, ngươi cũng gọi là Như Ý sao, bản cung biết Ngọc Thanh cung cũng có một cung tỳ Như Ý!"

Thái giám kia biến sắc, "Bịch" một tiếng quỳ xuống, cúi đầu nói: "Bẩm, nô tài là người của nương nương."

Ta khẽ động đầu ngón tay trong lòng cảm thán, thật là một thái giám thông minh. Ta chỉ nói nửa ý y đã hiểu tất cả, thản nhiên cười nói: "Thôi, bản cung cũng không muốn bị lầm lẫn. Vậy các ngươi đổi tên thành 'Tường Hòa' 'Tường Thụy' đi."

"Tạ ơn nương nương ban tên!"

Hai thái giám cùng nói.

Các cung nhân lại tiếp tục nói tên của mình, lúc đến lượt một cung tỳ, thấy nàng do dự nói quanh co: "Nương nương, nô tỳ... nô tỳ tên là Hương Lan." Nàng vừa nói tay vừa xoắn vạt áo với nét mặt khẩn trương.

Vãn Lương nhẹ kêu "A" một tiếng. Ta liếc nhìn nàng khiến cung tỳ kia kinh sợ lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Xin nương nương thứ tội! Vì tên của nô tỳ cũng trùng với tên người khác nên ... nên..."

Thì ra là thế.

Có điều dường như nàng quá tự chủ trương rồi.

"Làm càn." Ta nghiêm người quát khẽ "Bản cung nói muốn sửa lại tên của ngươi sao? Tự cho mình là đúng!"

Nghe vậy cung tỳ kia càng run rẩy, liên tiếp dập đầu đầu thút thít khóc: "Nương nương, nô tỳ biết sai rồi! Sau này nô tỳ không dám nữa! Nương nương, nô tỳ thực sự biết sai rồi..."

"Câm miệng." Nàng khiến ta hơi bực mình bèn đứng lên lạnh lùng hỏi "Bản cung nói muốn xử phạt ngươi sao?"

Nàng càng run hơn lắc lắc đầu.

Ta cười lạnh nói: "Bản cung không cần người vô dụng cũng không cần kẻ quá mức thông minh, các ngươi phải nhớ kỹ lời bản cung nói."

Mọi người vội vàng vâng dạ.

Ta đi được vài bước thì dừng lại nói: "Bản cung cùng Vãn Lương và Triêu Thần đi Hi Ninh cung, những người khác giải tán cần làm gì thì làm đi."

"Vâng, nương nương."

Phân phó công việc cho các cung nhân xong ta cùng hai cung tỳ đi ra. Các nàng lẳng lặng đi theo phía sau, một câu cũng không nói. Ta bỗng nhiên cười một tiếng quay đầu lại hỏi: "Các ngươi có biết bản cung cũng xuất thân từ cung tỳ không?"

Sự thật sao các nàng lại không biết chứ, chuyện này sớm đã đồn đại sôi sục khắp hậu cung.

Ta chỉ đơn giản muốn xem phản ứng của các nàng.

Không nhìn ta, cả hai đều cúi đầu cùng đáp: "Nô tỳ biết ạ."

Bốn chữ rất thẳng thắn không chút nào muốn giấu giếm. Tuy nhiên ta vẫn không thể không quan tâm. Trong cung này ta chỉ có một mình, thế lực đơn bạc nên nhất định phải phòng bị tất cả ngay cả những người bên cạnh ta, cho dù là Hạ Hầu Tử Khâm cũng không ngoại lệ.

Nhìn các nàng, ta nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Người có thân phận cung tỳ giỏi nhất là sự nghi kỵ." Lời vừa thốt ra ta bỗng nhiên cả kinh lập tức yếu ớt cười.

Ta đứng trên vị trí này đúng là không thể làm khác được. Lúc này ta dường như đã hiểu thủ đoạn mà Thư quý nhân đối phó với Như Mộng bởi vì chính ta cũng đã bắt đầu phòng bị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét