Ta tinh tế nhìn bàn tay nắm lại của Vãn Lương cùng Triêu Thần nhưng cũng thấy nét mặt họ vẫn bình thản như cũ đồng thanh đáp: "Nô tỳ chỉ biết hầu hạ nương nương tuyệt không có ý khác."
Ta nhẹ "Ừ" rồi bước vào kiệu loan.
Ta chợt nghĩ khi các nàng thấy ta sẽ ngạc nhiên thế nào nhỉ nhất là Thiên Phi, không tự chủ được phá lên cười.
Đi một lúc kiệu loan mới chậm rãi dừng lại. Bên ngoài vọng lại tiếng Triêu Thần: "Nương nương, đã tới Hi Ninh cung." Nói rồi nàng đưa tay vén màn kiệu giúp ta, ta gật đầu để nàng đỡ xuống.
Ta chỉ nhìn thoáng đã thấy vài cỗ kiệu đứng ở đó bèn nghĩ chắc đã có người đến trước.
"Nương nương." Thấy ta thất thần Vãn Lương khẽ gọi khiến ta giật mình tĩnh trí lại khẽ lắc lắc đầu rồi bước về phía trước.
Đi từ xa còn chưa tới phòng đã nghe có tiếng cười trong trẻo vọng tới dường như rất náo nhiệt. Ta thẳng người chậm rãi đi vào cửa, những ánh mắt nhìn theo, tiếng nói cười chợt im bặt.
Ta buông tay Triêu Thần cúi khom về phía người đang ngồi ở vị trí cao nhất: "Nô tì thỉnh an thái hậu, chúc thái hậu phúc thọ an khang!"
"Không cần dùng đại lễ này, ngồi đi." Giọng thái hậu rất đỗi bình thản. Ta vốn tưởng rằng đối với chuyện Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên phong phi cho ta bà sẽ tức giận nhưng nghe giọng của bà ta không hề thấy chút tức giận nào.
"Tạ ơn thái hậu."
Sau đó ta nghe tiếng người đứng đậy rồi các nàng nói: "Đàn phi nương nương cát tường!"
Ta chợt run lên mới nhớ ra đây là tên hiệu mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta.
"Miễn lễ." Ta bình tĩnh nhìn tất cả, tốt quá toàn những khuôn mặt ta chưa từng gặp!
"Đàn phi cũng ngồi đi." Thái hậu lại nói.
Ta vội gật đầu đi đến bên cạnh bà ngồi xuống. Ta hơi nghiêng mặt qua mới nhìn rõ dáng vẻ của thái hậu. Bà khoảng hơn năm mươi tuổi, nước da hồng hào ngay cả khi cười lớn cũng thấy rất ít nếp nhăn trên khóe mắt. Hôm nay bà mặc y phục màu đỏ tím viền kim tuyến, nhìn rất quý phái nhưng không hề giảm đi nét trang nhã. Ở khoảng cách gần thế này, ta còn nghe tiếng trâm vàng cài trên tóc bà kêu leng keng, ngón tay đeo nhẫn nạm ngọc lục bảo xanh biếc khẽ gõ trên bàn trà nghe trong trẻo lạ.
Đột nhiên bà nói: "Các ngươi muốn nói gì thì nói đi, ai gia thích nghe các ngươi nói chuyện. Chẳng ai chịu nói thật là buồn chán."
Lời thái hậu nói khiến bầu không khí vừa rồi còn trầm lặng vụt trở nên rộn rã. Một người nói: "Đàn phi nương nương đã bỏ lỡ rồi, nếu nói về chuyện vui thì mồm miệng Thư quý nhân kia mới là lợi hại nhưng nàng đến sớm nên đã về trước rồi, ài —— "
Ta nhìn nàng thấy nàng vẫn tỏ ra bình thản uống trà như không có việc gì, chỉ nhìn ta cười cười.
Thật lợi hại nói vòng vo một hồi cũng là nhắc chuyện ta đã tới chậm!
Ta im lặng nhìn thái hậu còn bà dường như không để ý tới, chỉ cười nói: "Nói đến mới nhớ Diêu thục nghi so với Thư quý nhân cũng không kém bao nhiêu nhỉ!"
"Thái hậu, người lại giễu cợt thần thiếp rồi." Diêu thục nghi cười khẽ, đôi mắt phượng long lanh, môi anh đào khẽ mở thẹn thùng nói "Thái hậu nói vậy sau này thần thiếp sao còn dám tới nữa!"
Thái hậu cũng cười: "Vậy là ai gia gây tội rồi?"
Nghe vậy Diêu thục nghi vội nói: "Người nói thế không phải muốn giết thần thiếp sao?"
Ta cảm thán thật là khéo léo, nói một câu đáp một câu không hơn không kém.
"Tỷ tỷ nói ít đi không lại khiến cho Đàn phi nương nương chê cười mất, hi hi." Một nữ nhân mặc y phục màu xanh nhạt nhìn ta nói.
Diêu thục nghi cười: "Được, ngay cả Thẩm tiệp dư cũng quở trách ta không đúng. Nương nương" Nàng bỗng nhiên nhìn về phía ta "Tần thiếp khiến nương nương chê cười rồi."
Ta vội cười hiền lành: "Thục nghi muội muội nói gì vậy, bản cung vừa đến nên lắng nghe mọi người nói chuyện, ngay cả thái hậu cũng vui vẻ thế kia mà!"
Thái hậu nói: "Ai gia thấy miệng Đàn phi cũng ngọt lắm."
Ta hơi giật mình đành phải cười yếu ớt.
...
Đến tận khi gần ra về, ta mới biết ba người còn lại theo thứ tự là An uyển nghi, Lưu thuận nghi và Trần tĩnh tần. Có điều tận đến khi ta đi ra, thái hậu cũng không hề có một lời nào nhắc đến chuyện hoàng thượng phong ta làm phi tựa như cái việc không hợp với lẽ thường này chẳng hề có. Còn ta bỗng nhiên lại nhớ tới Thư quý nhân và suy đoán nàng sớm rời đi chắc vì muốn tránh mặt ta.
Ta cười nhạt, lần này tạm thời cho nàng thời gian để thích ứng, sẽ có một ngày nàng chủ động đến tìm ta.
Từ Hi Ninh cung đi ra, Vãn Lương cùng Triêu Thần vội đón khẽ nói: "Nương nương có hồi cung không?"
Ta hơi ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói: "Bản cung muốn đi Huyễn Nhiên các."
Ta nhẹ "Ừ" rồi bước vào kiệu loan.
Ta chợt nghĩ khi các nàng thấy ta sẽ ngạc nhiên thế nào nhỉ nhất là Thiên Phi, không tự chủ được phá lên cười.
Đi một lúc kiệu loan mới chậm rãi dừng lại. Bên ngoài vọng lại tiếng Triêu Thần: "Nương nương, đã tới Hi Ninh cung." Nói rồi nàng đưa tay vén màn kiệu giúp ta, ta gật đầu để nàng đỡ xuống.
Ta chỉ nhìn thoáng đã thấy vài cỗ kiệu đứng ở đó bèn nghĩ chắc đã có người đến trước.
"Nương nương." Thấy ta thất thần Vãn Lương khẽ gọi khiến ta giật mình tĩnh trí lại khẽ lắc lắc đầu rồi bước về phía trước.
Đi từ xa còn chưa tới phòng đã nghe có tiếng cười trong trẻo vọng tới dường như rất náo nhiệt. Ta thẳng người chậm rãi đi vào cửa, những ánh mắt nhìn theo, tiếng nói cười chợt im bặt.
Ta buông tay Triêu Thần cúi khom về phía người đang ngồi ở vị trí cao nhất: "Nô tì thỉnh an thái hậu, chúc thái hậu phúc thọ an khang!"
"Không cần dùng đại lễ này, ngồi đi." Giọng thái hậu rất đỗi bình thản. Ta vốn tưởng rằng đối với chuyện Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên phong phi cho ta bà sẽ tức giận nhưng nghe giọng của bà ta không hề thấy chút tức giận nào.
"Tạ ơn thái hậu."
Sau đó ta nghe tiếng người đứng đậy rồi các nàng nói: "Đàn phi nương nương cát tường!"
Ta chợt run lên mới nhớ ra đây là tên hiệu mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta.
"Miễn lễ." Ta bình tĩnh nhìn tất cả, tốt quá toàn những khuôn mặt ta chưa từng gặp!
"Đàn phi cũng ngồi đi." Thái hậu lại nói.
Ta vội gật đầu đi đến bên cạnh bà ngồi xuống. Ta hơi nghiêng mặt qua mới nhìn rõ dáng vẻ của thái hậu. Bà khoảng hơn năm mươi tuổi, nước da hồng hào ngay cả khi cười lớn cũng thấy rất ít nếp nhăn trên khóe mắt. Hôm nay bà mặc y phục màu đỏ tím viền kim tuyến, nhìn rất quý phái nhưng không hề giảm đi nét trang nhã. Ở khoảng cách gần thế này, ta còn nghe tiếng trâm vàng cài trên tóc bà kêu leng keng, ngón tay đeo nhẫn nạm ngọc lục bảo xanh biếc khẽ gõ trên bàn trà nghe trong trẻo lạ.
Đột nhiên bà nói: "Các ngươi muốn nói gì thì nói đi, ai gia thích nghe các ngươi nói chuyện. Chẳng ai chịu nói thật là buồn chán."
Lời thái hậu nói khiến bầu không khí vừa rồi còn trầm lặng vụt trở nên rộn rã. Một người nói: "Đàn phi nương nương đã bỏ lỡ rồi, nếu nói về chuyện vui thì mồm miệng Thư quý nhân kia mới là lợi hại nhưng nàng đến sớm nên đã về trước rồi, ài —— "
Ta nhìn nàng thấy nàng vẫn tỏ ra bình thản uống trà như không có việc gì, chỉ nhìn ta cười cười.
Thật lợi hại nói vòng vo một hồi cũng là nhắc chuyện ta đã tới chậm!
Ta im lặng nhìn thái hậu còn bà dường như không để ý tới, chỉ cười nói: "Nói đến mới nhớ Diêu thục nghi so với Thư quý nhân cũng không kém bao nhiêu nhỉ!"
"Thái hậu, người lại giễu cợt thần thiếp rồi." Diêu thục nghi cười khẽ, đôi mắt phượng long lanh, môi anh đào khẽ mở thẹn thùng nói "Thái hậu nói vậy sau này thần thiếp sao còn dám tới nữa!"
Thái hậu cũng cười: "Vậy là ai gia gây tội rồi?"
Nghe vậy Diêu thục nghi vội nói: "Người nói thế không phải muốn giết thần thiếp sao?"
Ta cảm thán thật là khéo léo, nói một câu đáp một câu không hơn không kém.
"Tỷ tỷ nói ít đi không lại khiến cho Đàn phi nương nương chê cười mất, hi hi." Một nữ nhân mặc y phục màu xanh nhạt nhìn ta nói.
Diêu thục nghi cười: "Được, ngay cả Thẩm tiệp dư cũng quở trách ta không đúng. Nương nương" Nàng bỗng nhiên nhìn về phía ta "Tần thiếp khiến nương nương chê cười rồi."
Ta vội cười hiền lành: "Thục nghi muội muội nói gì vậy, bản cung vừa đến nên lắng nghe mọi người nói chuyện, ngay cả thái hậu cũng vui vẻ thế kia mà!"
Thái hậu nói: "Ai gia thấy miệng Đàn phi cũng ngọt lắm."
Ta hơi giật mình đành phải cười yếu ớt.
...
Đến tận khi gần ra về, ta mới biết ba người còn lại theo thứ tự là An uyển nghi, Lưu thuận nghi và Trần tĩnh tần. Có điều tận đến khi ta đi ra, thái hậu cũng không hề có một lời nào nhắc đến chuyện hoàng thượng phong ta làm phi tựa như cái việc không hợp với lẽ thường này chẳng hề có. Còn ta bỗng nhiên lại nhớ tới Thư quý nhân và suy đoán nàng sớm rời đi chắc vì muốn tránh mặt ta.
Ta cười nhạt, lần này tạm thời cho nàng thời gian để thích ứng, sẽ có một ngày nàng chủ động đến tìm ta.
Từ Hi Ninh cung đi ra, Vãn Lương cùng Triêu Thần vội đón khẽ nói: "Nương nương có hồi cung không?"
Ta hơi ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói: "Bản cung muốn đi Huyễn Nhiên các."
Huyễn Nhiên các vẫn lộ ra mùi vị khiến người ta chán ghét.
Lúc ta tới đã thấy Thiên Lục ở đó.
Ta cười, các nàng vội vàng gặp nhau để thương lượng cách đối phó với ta sao?
"Tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương cát tường."
Thiên Lục hành lễ, động tác nghiêm túc không một chút nào tỏ ra bất kính.
Ta nhìn Thiên Phi, nàng cắn môi quay người về phía ta quỳ xuống: "Nương nương cát tường!" Phong Hà đứng bên cạnh nàng hoảng sợ cũng vội quỳ xuống hô: "Đàn phi nương nương cát tường!"
Ta cười lạnh một tiếng, bây giờ biết sợ rồi sao?
Ta đã nói rồi nếu ta không chết nhất định sẽ không bỏ qua cho các nàng!
Ta vịn tay Vãn Lương đi tới ghế chính ngồi, Triêu Thần tiến lên rót trà cho ta. Ta nhận chén trà, thích thú nhấp một ngụm, ừm thật là trà ngon, uống xong ngọt lịm, hương thơm tươi mát
Ta chậm rãi uống trà cố ý không cho nàng đứng lên rồi nhìn Thiên Lục nói: "Không có việc gì thì ngươi lui ra đi, bản cung sẽ cùng Phi tiểu viện ôn lại chuyện cũ."
Cả người Thiên Lục run lên, không tin tưởng nhìn ta nhưng cũng đành phải nói: "vâng, tần thiếp xin được cáo lui trước." Nàng nói rồi nhìn Thiên Phi một cái không cam tâm đi ra.
Ta lại nhìn Vãn Lương cùng Triêu Thần nói: "Các ngươi ra sau viện, thu thập các đồ dùng của bản cung để chút nữa mang về Cảnh Thái cung."
"Vâng, nương nương." Hai cung tỳ vâng lời cung kính lui ra ngoài.
Kỳ thực ta cũng không phải muốn lấy gì ở đó, chỉ là ta không tin nên tìm cớ để các nàng đi nơi khác mà thôi.
Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở của ba người.
Ta cười: "Ngày ấy, cũng ở chỗ này Phong Hà còn dạy bản cung cách hành lễ thế nào, đến nay bản cung vẫn còn nhớ rất rõ tưởng như mới hôm qua, có đúng hay không Phong Hà?"
"Nương nương!" Đầu Phong Hà chạm đất, toàn thân run lên.
Ta nhìn ả coi thường nói: "A, ngươi sẽ không quên đâu nhỉ?"
"Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ..." Ả khẩn trương lắp bắp nói không ra lời.
Ta cười, đứng dậy bước tới nắm lấy cằm ả kéo mạnh lên, cười hỏi: "Vậy ngươi nhìn xem tiểu chủ ngươi hành lễ thế nào?"
Ta mạnh mẽ quay đầu ả sang phía đó khiến ả đau đến nhíu mày lại hỏi: "Ngươi thấy sao?"
Ả không phải đồ ngốc đương nhiên sẽ hiểu ý của ta, một lát ả mới cắn môi nói: "Nô tỳ cho rằng còn kém một chút."
"Ngươi!" Thiên Phi tức giận trừng mắt nhìn ả nhưng không dám xông tới, thậm chí đầu gối đang khom cũng cũng không đứng thẳng lên.
Ta gật đầu, buông tay ra nói: "Vậy, ngươi đi dạy tiểu chủ ngươi cách hành lễ đi!"
Thoáng nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Thiên Phi, ta nhíu mày, "Hừ, cung tỳ này còn dám dạy bản cung không lẽ không dạy được một tiểu chủ như ngươi?"
Nàng không kêu, chỉ có hai nắm tay siết chặt lại.
Một lát sau mới nghe tiếng Phong Hà vọng tới: "Tiểu chủ, đầu gối hạ thấp một chút nữa."
Ta cười quay đi không thèm nhìn ánh mắt giận dữ của nàng, muốn trách thì phải trách lúc trước lòng dạ nàng quá đen tối luôn luôn muốn ta chết, lại còn muốn ta phải chịu đủ khổ cực trước khi chết. Thế nhưng mạng ta chưa tận, ta vẫn sống.
Nàng đã bỏ lỡ cơ hội tốt thì sẽ không còn cơ hội nữa!
"Hạ... hạ thấp chút nữa."
Thật tốt quá, xem ra ả còn nhớ rõ ngày đó đã dạy ta như thế nào.
"Tiểu chủ, hạ..."
Chỉ nghe "Bịch" một tiếng, ta biết là Thiên Phi đã quỳ xuống nhưng mới chỉ có một lúc mà đã không chịu được sao? Ta quay người lại châm chọc nói: "Xem ra Phi tiểu viện vẫn chưa quên đại lễ này!"
"Ngươi..." Nàng hận đến nỗi hai mắt đỏ quạch, miệng mím chặt rít lên.
Ta cười nhìn nàng, thấy nhục nhã sao? Lớn thế này nhưng nàng chưa bao giờ bị ủy khuất như vậy? Ta còn lo sợ nàng sẽ đi tự sát cơ. A, nhưng ta cũng hi vọng nàng có thể kiên cường hơn, đừng dễ dàng chết như thế.
Ta xoay người lạnh lùng bỏ lại một câu: "Tang Tử ta có ân tất báo, có thù tất trả, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
"Nương nương, Tạ ơn nương nương đã tha cho nô tỳ!" Phía sau truyền đến tiếng Phong Hà.
Ta không chần chừ nữa đi ra ngoài.
Tha ư, ta nói tha cho ả khi nào?
Lúc ta tới đã thấy Thiên Lục ở đó.
Ta cười, các nàng vội vàng gặp nhau để thương lượng cách đối phó với ta sao?
"Tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương cát tường."
Thiên Lục hành lễ, động tác nghiêm túc không một chút nào tỏ ra bất kính.
Ta nhìn Thiên Phi, nàng cắn môi quay người về phía ta quỳ xuống: "Nương nương cát tường!" Phong Hà đứng bên cạnh nàng hoảng sợ cũng vội quỳ xuống hô: "Đàn phi nương nương cát tường!"
Ta cười lạnh một tiếng, bây giờ biết sợ rồi sao?
Ta đã nói rồi nếu ta không chết nhất định sẽ không bỏ qua cho các nàng!
Ta vịn tay Vãn Lương đi tới ghế chính ngồi, Triêu Thần tiến lên rót trà cho ta. Ta nhận chén trà, thích thú nhấp một ngụm, ừm thật là trà ngon, uống xong ngọt lịm, hương thơm tươi mát
Ta chậm rãi uống trà cố ý không cho nàng đứng lên rồi nhìn Thiên Lục nói: "Không có việc gì thì ngươi lui ra đi, bản cung sẽ cùng Phi tiểu viện ôn lại chuyện cũ."
Cả người Thiên Lục run lên, không tin tưởng nhìn ta nhưng cũng đành phải nói: "vâng, tần thiếp xin được cáo lui trước." Nàng nói rồi nhìn Thiên Phi một cái không cam tâm đi ra.
Ta lại nhìn Vãn Lương cùng Triêu Thần nói: "Các ngươi ra sau viện, thu thập các đồ dùng của bản cung để chút nữa mang về Cảnh Thái cung."
"Vâng, nương nương." Hai cung tỳ vâng lời cung kính lui ra ngoài.
Kỳ thực ta cũng không phải muốn lấy gì ở đó, chỉ là ta không tin nên tìm cớ để các nàng đi nơi khác mà thôi.
Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở của ba người.
Ta cười: "Ngày ấy, cũng ở chỗ này Phong Hà còn dạy bản cung cách hành lễ thế nào, đến nay bản cung vẫn còn nhớ rất rõ tưởng như mới hôm qua, có đúng hay không Phong Hà?"
"Nương nương!" Đầu Phong Hà chạm đất, toàn thân run lên.
Ta nhìn ả coi thường nói: "A, ngươi sẽ không quên đâu nhỉ?"
"Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ..." Ả khẩn trương lắp bắp nói không ra lời.
Ta cười, đứng dậy bước tới nắm lấy cằm ả kéo mạnh lên, cười hỏi: "Vậy ngươi nhìn xem tiểu chủ ngươi hành lễ thế nào?"
Ta mạnh mẽ quay đầu ả sang phía đó khiến ả đau đến nhíu mày lại hỏi: "Ngươi thấy sao?"
Ả không phải đồ ngốc đương nhiên sẽ hiểu ý của ta, một lát ả mới cắn môi nói: "Nô tỳ cho rằng còn kém một chút."
"Ngươi!" Thiên Phi tức giận trừng mắt nhìn ả nhưng không dám xông tới, thậm chí đầu gối đang khom cũng cũng không đứng thẳng lên.
Ta gật đầu, buông tay ra nói: "Vậy, ngươi đi dạy tiểu chủ ngươi cách hành lễ đi!"
Thoáng nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Thiên Phi, ta nhíu mày, "Hừ, cung tỳ này còn dám dạy bản cung không lẽ không dạy được một tiểu chủ như ngươi?"
Nàng không kêu, chỉ có hai nắm tay siết chặt lại.
Một lát sau mới nghe tiếng Phong Hà vọng tới: "Tiểu chủ, đầu gối hạ thấp một chút nữa."
Ta cười quay đi không thèm nhìn ánh mắt giận dữ của nàng, muốn trách thì phải trách lúc trước lòng dạ nàng quá đen tối luôn luôn muốn ta chết, lại còn muốn ta phải chịu đủ khổ cực trước khi chết. Thế nhưng mạng ta chưa tận, ta vẫn sống.
Nàng đã bỏ lỡ cơ hội tốt thì sẽ không còn cơ hội nữa!
"Hạ... hạ thấp chút nữa."
Thật tốt quá, xem ra ả còn nhớ rõ ngày đó đã dạy ta như thế nào.
"Tiểu chủ, hạ..."
Chỉ nghe "Bịch" một tiếng, ta biết là Thiên Phi đã quỳ xuống nhưng mới chỉ có một lúc mà đã không chịu được sao? Ta quay người lại châm chọc nói: "Xem ra Phi tiểu viện vẫn chưa quên đại lễ này!"
"Ngươi..." Nàng hận đến nỗi hai mắt đỏ quạch, miệng mím chặt rít lên.
Ta cười nhìn nàng, thấy nhục nhã sao? Lớn thế này nhưng nàng chưa bao giờ bị ủy khuất như vậy? Ta còn lo sợ nàng sẽ đi tự sát cơ. A, nhưng ta cũng hi vọng nàng có thể kiên cường hơn, đừng dễ dàng chết như thế.
Ta xoay người lạnh lùng bỏ lại một câu: "Tang Tử ta có ân tất báo, có thù tất trả, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
"Nương nương, Tạ ơn nương nương đã tha cho nô tỳ!" Phía sau truyền đến tiếng Phong Hà.
Ta không chần chừ nữa đi ra ngoài.
Tha ư, ta nói tha cho ả khi nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét