Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 66 : Trung thành hầu hạ nương nương


Vãn Lương cùng Triêu Thần đã sớm chờ ta ở bên ngoài, chúng ta vừa đi ra thì nghe một người gọi: "Nương nương..."

Ta nhìn lên thấy Thiên Lục đứng cách đó không xa, nàng thấy ta đi ra liền bước nhanh tới nói: "Nương nương, tần thiếp có lời muốn nói." Nói xong nàng cố ý nhìn Vãn Lương và Triêu Thần đứng bên cạnh khiến ta cũng cảm giác có gì đó bất ổn, lại không thấy Cúc Vận ở bên nàng, không lẽ ả sợ ta nên trốn đi rồi?

"Nương nương..." Thấy ta không nói lời nào, nàng khẽ gọi.

Ta cười mệt mỏi nhìn thoáng qua nàng: "Bản cung mệt rồi, có lời gì, ngày khác nói đi."
"Nương nương, chẳng lẽ người thực sự không để ý tình nghĩa chị em?" Dường như nàng đã lấy hết dũng khí mới dám kêu lên như vậy.

Thật buồn cười, bây giờ còm dám đến nói về tình nghĩa chị em với ta?

Ta cười lạnh lùng: "Ngươi nên nói với nàng những lời này trước kia chứ không phải nói với bản cung bây giờ!"

Vịn tay cung tỳ bước vào kiệu loan, ta nhanh chóng nói: "Hồi cung." Trong lòng không tự chủ lẩm nhẩm bốn chữ ‘Tình nghĩa chị em’ kia.

Mười lăm năm qua, ta ở Tang phủ chưa bao giờ hưởng qua tình nghĩa đó, bây giờ Tang Tử ta còn cần nữa sao!

Ta hơi lắc đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy đang đứng giữa vườn hoa. Nhìn nàng thân thể gày gò đơn bạc như muốn lảo đảo ngã trong gió lạnh, ta có cảm giác thật tội nghiệp. Nàng là ai mà sao một cung tỳ bên người cũng không có?

Vãn Lương chú ý tới ánh mắt của ta bèn nói: "Nương nương, đó là Ngọc Dung Hoa, nàng đã tiến cung ba năm nhưng dường như vẫn chưa được hưởng ân sủng."

Tiến cung ba năm? Lúc đó, Hạ Hầu Tử Khâm mới vừa đăng cơ thôi! Nói như thế, nàng có phải là người Hạ Hầu Tử Khâm đưa đến từ phủ thái tử?

Thật là bi thảm, ở chốn hậu cung này số phận nữ nhân không được sủng ái chính là như thế.

Ta bỗng nhiên nắm chặt hai tay tự hỏi chính mình làm sao để được sủng ái? Ta thậm chí còn không biết đột nhiên hắn phong ta làm phi là có ý gì.

"Bây giờ hoàng thượng ở đâu?" ta chợt nhớ tới hắn bèn hỏi.

Triêu Thần đáp: "Hoàng thượng lâm triều rồi trở về cung dùng bữa rồi. Nương nương có muốn đi qua Thiên Dận cung không?"

"Không." Ta hơi bối rối lắc đầu, chẳng biết tại sao đối với hắn ta luôn không có chút phần thắng nào.

Cung tỳ không nói thêm gì nữa còn ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi dựa vào đệm mềm sau lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trở về Cảnh Thái cung, Vãn Lương kêu người mang đồ của ta lấy về từ Huyễn Nhiên các vào, nhân tiện quay đầu lại hỏi ta: "Không biết nương nương muốn để mấy thứ này ở đâu?"

Ta nhìn sơ qua chỉ thấy là một chiếc rương mà thôi, ngẫm nghĩ rồi nói: "Cất vào tẩm cung của bản cung."

"Vâng." Vãn Lương đáp lời rồi sai người khiêng xuống.

Vừa đi vào thì thấy Tường Thụy chạy vào, hành lễ nói "Nương nương, bên ngoài có một cô cô xin gặp."

"Cô cô?" Ta nhíu mày phất tay nói, "Mời vào."

Chỉ chốc lát thì người tới, đúng như ta dự đoán, người tới chính là Phương Hàm.

Đã rất lâu sau đợt tuyển tú ta mới gặp lại nàng. Nàng vẫn như cũ, trang phục thanh lịch, trang điểm nhàn nhạt, hơi thở lạnh lùng, chỉ có vết sẹo kia vẫn nổi bật như trước.
"Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc!" Nàng không tự ti cũng không kiêu ngạo hành lễ với ta.

Ta chợt nhớ tới lời nàng nói, ti tiện không phải dùng một chữ "Nô tỳ" mà thành, vì thế nàng mới có thể lãnh đạm tự nhiên, mới có thể kiêu ngạo như vậy sao?

Ta đứng lên: "Cô cô miễn lễ." Không hiểu tại sao cho dù ta đã là Đàn phi nhưng vẫn như cũ gọi nàng là "Cô cô".

Sắc mặt nàng không thay đổi, vẫn cúi đầu nói, giọng nói rõ ràng rành mạch: "Nô tỳ nguyện ý hầu hạ nương nương, trung thành như một thề sống chết không thay đổi!"

Đầu ngón tay ta khẽ cử động, mắt chăm chú nhìn nàng. Nàng thong dong cúi đầu, vạt áo bay lên trong gió nhưng nàng vẫn đứng im, ngay cả lông mi cũng không động đậy chút nào.

Ta thật không nghĩ tới nàng đến là vì vậy.

Nhẹ phất khăn lụa trên tay ta khẽ cười bước tới đỡ nàng đứng dậy nói: "Cô cô nguyện ý đến là vinh hạnh của bản cung."

Nàng hơi khép mi xuống: "Nương nương thông minh như vậy cũng là vinh hạnh của nô tỳ."

Ta cười khẽ không nói gì thêm.

Phương Hàm cũng là người thông minh. Người như nàng biết mình muốn gì, phải làm gì, vì thế giữ nàng bên người ta sẽ không cần lo lắng. Trước đây nàng thăm dò ta chính là muốn xác định xem ta có tư cách để nàng đi theo hay không, bây giờ nàng như vậy thì coi như đã xác định rồi.

Ta ngồi xuống nhìn nàng nói: "Cô cô cũng ngồi đi."

Nàng bước lại cung kính đứng bên cạnh ta khẽ nói: "Nương nương, nô tỳ cuối cùng cũng chỉ là nô tỳ, không thể vượt qua thân phận. Mong nương nương nhớ kỹ, quan hệ với bất cứ ai cũng nên duy trì khoảng cách."

Ta hoàn toàn thả lỏng, tốt quá nàng lúc nào cũng tỉnh táo như thế.

Bây giờ ta là chủ, nàng là tớ, dù quan hệ mật thiết đến đâu cũng không thể vượt qua ranh giới này. Trong cung, người muốn làm đại sự rất nhiều, nếu biết dùng thì có thể sử dụng lâu dài.

Nàng thành thạo rót trà cho ta rồi bưng qua nói: "Nương nương đã mệt mỏi nửa ngày rồi, uống một ngụm trà thư giãn đi ạ."

Ta nhận lấy cúi đầu uống cạn rồi cười nói: "Bản cung phải cảm ơn cô cô, nếu không có cô cô âm thầm giúp đỡ, sao bản cung có ngày hôm nay?"

Ánh mắt nàng cười cười nhưng thần sắc vẫn nhu hòa yên tĩnh như nước, cất giọng nhẹ nhàng: "Nô tỳ chỉ là tiện tay trợ giúp mà thôi, quan trọng là do nương nương cơ trí hơn người mới có thành tựu hôm nay."

Nàng không hề kể công, chỉ nói từng câu từng chữ với vẻ lãnh đạm tự nhiên.

Nhưng như thế cũng đủ xác định những điều ta đã suy đoán.

Lúc ở Huyễn Nhiên các thuốc mỡ cực tốt kia chắc cũng là của nàng đưa tới, lại còn việc Thư quý nhân đột ngột xuất hiện vào đêm Thiên Phi muốn lấy băng châm trừng trị ta hẳn là có liên quan đến nàng.

Trước đây ta vốn chỉ suy đoán như thế nhưng hôm qua khi thấy nàng đến Cảnh Thái cung là ta đã khẳng định được tất cả.

Nàng chỉ cho ta cơ hội một lần nhưng ta đã nắm được kịp thời. Chỉ có điều hai chúng ta đều không lường trước được hoàng thượng lại phong phi cho ta nhanh đến vậy.

Một lát sau Phương Hàm lại khẽ nói: "Vãn Lương cùng Triêu Thần là cung tỳ nô tỳ đã cẩn thận chọn lựa cho nương nương, nương nương cứ yên tâm sai bảo."

Lần này, ta quả thực kinh ngạc.

Trách không được các nàng thông minh như vậy thì ra đều là cung tỳ do Phương Hàm dạy dỗ. Ta khẽ cười uống thêm một ngụm trà nữa rồi đặt chén trà lên bàn vịn tay nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Tiết trời rất lạnh, gió rét thổi ào ào như muốn cắt da cắt thịt. Mái hiên đầu tường băng phủ trắng chưa tan, nhìn lên trong suốt óng ánh.

Phương Hàm đi bên cạnh ta một lúc lâu mới nói: "Trí tuệ và dũng khí của nương nương khiến nô tỳ bội phục."

Ta không trả lời chỉ mỉm cười.

Có câu nói, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Nếu ta đã chấp nhận giữ nàng lại thì sẽ không nghi ngờ nàng, bao gồm cả Vãn Lương và Triêu Thần cũng sẽ không hoài nghi. Rất kỳ lạ là cảm nhận của ta với Phương Hàm lại rất đặc biệt, tựa như cảm giác đối với Tô Mộ Hàn vậy.

Trong lòng chợt nhớ tới ngày đó ở miếu kia đã hứa với hắn nếu một ngày ta có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng nhất định mời thái y tốt nhất trong cung đến khám và chữa bệnh cho hắn.

Tiên sinh, ngày đó sẽ không xa đâu.

Tử nhi sẽ không nuốt lời.

"Nương nương!" Vãn Lương chạy tới kín đáo đưa lò sưởi ôm trong tay cho ta "Bên ngoài lạnh quá, nương nương cầm nhanh đi, ngàn vạn lần đừng để bị lạnh." Nàng vừa nói vừa nhìn Phương Hàm đứng bên cạnh ta hơi mỉm cười.

Ta nhận lò sưởi gật đầu cười.

Buổi trưa dùng bữa ở Cảnh Thái cung ta nghe các cung nhân nói Hạ Hầu Tử Khâm đi Trữ Lương cung của Diêu thục nghi. Ta cười nhẹ vì vốn cũng chẳng trông chờ hắn đi đến Cảnh Thái cung.

Đến khoảng giờ Mùi bầu trời đang quang đãng bỗng nhiên có tuyết rơi. Từng đóa hoa tuyết trắng tinh bay xuống tạo nên một khung cảnh mỹ lệ! Chỉ trong một thời gian ngắn mà bên ngoài khắp nơi chỉ toàn một màu tuyết trắng xóa.

Đầu cành cây bị tuyết phủ đầy trong nháy mắt toàn bộ rớt xuống thành một đống tuyết lớn, tuyết trắng bắn tóe ra như những đóa hoa trắng muốt băng thanh ngọc khiết.

Ta đang đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đẹp thì thấy Tường Hòa vội vàng chạy vào phủi đám tuyết bám trên người rồi quỳ xuống nói: "Nương nương, Thư quý nhân cầu kiến."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét