"Vâng, nô tài đi liền." Y đáp lời rồi vội chạy ra ngoài. Chẳng mấy chốc lại trở về, cười nói: "Nương nương, Vãn Lương đã về!"
Ta hơi vui mừng đã thấy Vãn Lương bước nhanh vào nói với ta: "Nương nương thứ tội, nô tỳ về chậm."
Trên mặt của nàng hơi có vẻ ủ rũ nhưng tinh thần rất tốt.
Ta nhìn phía sau nàng không thấy Thành thái y, trong lòng cảm thấy kỳ lạ liền hỏi: "Thành thái y đâu?"
"Ô, Thành thái y vừa mới tiến cung thì đã bị truyền tới cung Hi Ninh, dường như thân thể thái hậu không khỏe." Vãn Lương nhìn ta lại nói "Vậy nên nô tỳ trở về bẩm báo với nương nương."
Ta gật đầu, xoay người bước vào phòng.
Vãn Lương cùng Phương Hàm cùng vào theo, ta kêu Tường Thụy trông ngoài cửa.
Chờ ta ngồi xuống Vãn Lương mới nói: "Nương nương nô tỳ và Thành thái y tìm khá lâu mới thấy tòa miếu kia nhưng sớm đã bị phá hủy để xây lại, bây giờ không còn là miếu nhỏ nữa!"
Lời nàng nói khiến ta sửng sốt.
Xây lại?
"Nô tỳ hỏi nhiều người mới biết được bây giờ cũng không nằm ở cuối đường trong thành như lời nương nương nói nữa."
"Không còn?" Rốt cuộc ta nhịn không được bật thốt lên "Chuyển đi đâu?"
Kỳ thực ta muốn hỏi Tô Mộ Hàn đâu?
Vãn Lương thấy ta lo lắng vội đáp: "Chuyển đi mười dặm sau sườn núi. Có điều..." Nàng hơi có chút do dự, một lát sau mới nói, "Có điều nô tỳ và Thành đại nhân vẫn chưa tìm thấy tiên sinh nương nương. Người đã không ở đó nữa."
Không ở đó?
Ta quắc mắt lên chằm chằm nhìn nàng.
Chuyện này... sao có thể như thế được?
Vãn Lương gật đầu nói: "Nghe chủ trì nói, ba tháng trước tiên sinh cũng đã rời đi."
"Hắn đi đâu?" Ta lại thốt lên hỏi, không tự chủ đứng lên.
Chủ trì nói, nhà hắn vì sa sút nên mới phải đến ở tạm trong miếu. Bây giờ hắn có một mình, lại bệnh nữa vì sao phải rời đi? Ta đã đáp ứng với hắn sẽ tìm thái y trị liệu cho hắn, nhưng hắn vẫn đi...
Trong lòng run lên, tràn ngập sự chua xót.
Đã đi rồi.
Duyên phận giữa ta cùng và hắn thực sự là mỏng quá.
Sau này, thiên hạ rộng lớn, ta bị trói buộc trong hậu cung sẽ không có cơ hội gặp lại hắn.
Ta ở chung với hắn chỉ ba năm ngắn ngủi nhưng trong lòng ta hắn là một người cực kỳ quan trọng.
Có điều...
"Nương nương." Vãn Lương trình lên một chiếc hộp tinh xảo nói "Cái này là chủ trì đưa cho nô tỳ. Ông nói, lúc tiên sinh rời đi giao cho ông cất giữ và dặn ông nếu một ngày người trở lại tìm tiên sinh thì đem chiếc hộp này giao lại cho người."
Ánh mắt ta rơi vào mặt trên của chiếc hộp trong tay nàng, nét chạm trổ vô cùng tinh xảo. Một cây một hoa đó như muốn khắc từng nét vào tâm khảm ta. Đột nhiên trong lòng cực kỳ ấm áp. Ta biết đó là ... cây tử.
Ta đã từng thấy qua trên bàn sách trong phòng Tô Mộ Hàn, lúc hắn không kịp thu lại tấm giấy Tuyên Thành đó.
Ta từng hỏi có phải hắn muốn đưa cho ta nhưng hắn đã phủ nhận.
Ta hơi chần chừ cuối cùng vươn tay cầm lấy chiếc hộp đẹp kia, bên trong phát ra âm thanh va chạm rất khẽ của đồ sứ. Ta đã biết trong hộp là vật gì.
Tiên sinh, hắn không quên ta.
Kêu bọn bọn họ lui ra hết, ta một mình ngồi trong phòng.
Ngồi trước cửa sổ, ta cẩn thận mở hộp ra.
Một chiếc bình sứ trắng tinh nằm trong hộp, bên cạnh là một tấm giấy được đặt ngay ngắn. Ta lấy ra, chưa kịp mở cũng đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt. Đó là mùi vị trên người Tô Mộ Hàn.
Nét chữ quen thuộc phóng khoáng trên giấy.
Hắn vẫn là thân thiết gọi ta là "Tử nhi".
Hắn nói: kỳ thực ta muốn đưa cho ngươi bức họa kia. Bây giờ, chỉ có thể dùng cách này. Tử nhi, ta phải đi, nước thuốc của ngươi cứ ba tháng ta sẽ sai người đem gửi ở miếu.
Chỉ có mấy câu ít ỏi mà lại khiến cho ta xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Hắn đi thật rồi nhưng chuyện của ta, lại suy nghĩ cho ta chu đáo như vậy.
Có điều sao đột nhiên ta lại có cảm giác nôn nóng bất an.
Chỉ vì câu kia của hắn "Ta phải đi", vì sao hắn không nói "Ta đi"?
Chẳng biết tại sao những lời này làm ta hoảng loạn.
Ta cuống quít đứng lên, lấy ra hộp quẹt châm đèn lên rồi không chậm trễ chút nào thiêu hủy phong thư trên tay. Trong cung đầy rẫy thị phi. Nếu thư này bị người khác nhìn thấy ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Xong xuôi ta xoay người lại, nắm chặt bình sứ kia trong lòng bàn tay.
...
Buổi tối, thật yên tĩnh thế nhưng ta lại mất ngủ.
Bình sứ trong hộp đã được đặt ở chỗ khác chỉ còn chiếc hộp chạm hình cây tử để ở trên giường. Ta mở to mắt nhìn, dường như còn nhìn thấy cả tầng màn trướng kia, hình bóng phía sau màn trướng nữa...
"Tiên sinh..."
Lặng lẽ nhớ kỹ.
Bất giác dường như ta lại thực sự nhìn thấy có một bóng người in trên cửa sổ.
Trong lòng ta kinh hãi vội ngồi dậy thật nhanh, tay nắm lấy chiếc hộp trước mặt. Nhưng, bóng người kia vẫn ở đó như cũ.
Ta nheo mắt lại cắn môi, thì ra không phải là nhìn sai.
Ai đó đang ở bên ngoài?
Chẳng biết tại sao, ta lại không muốn kêu người.
Ta rón rén bước xuống giường, cẩn thận đặt chiếc hộp xuống đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Bóng người kia không hề động cứ đứng thẳng tắp.
Nó đang nhìn cái gì?
Trong đầu đột nhiên phát ra ý nghĩ như vậy khiến ta kinh hãi. Ta đưa tay nhẹ nhàng đưa lên định đẩy cửa ra. Bóng người ngoài cửa sổ dường như đoán được suy nghĩ của ta, thân hình chợt lóe lên, bóng người kia liền biến mất ngay trước mắt ta.
Từng ngón tay ta run lên cố gắng đẩy cửa sổ ra.
Bên ngoài là màn đêm đen nhánh, không có một ai.
Là ảo giác sao? Tóm lại là ảo giác ư...
A, tự giễu cười. Ta sao vậy?
Vừa định đóng cửa sổ lại thì toàn thân chấn động.
Chỉ vì ta nhìn thấy, trên bệ cửa sổ kia có —— một hộp thuốc mỡ!
Trong nháy mắt, ta thậm chí còn muốn rằng mình hoa mắt. Tận đến khi tay chạm đến hộp thuốc mỡ kia, ta mới tự nói với chính mình đây là sự thật.
Bỗng nhiên xoay người đẩy cửa phòng xông ra ngoài.
Vừa rồi... Chính xác có người!
Ta cúi đầu nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, nó giống y như đúc hộp thuốc mỡ được phát hiện trên bệ cửa sổ tối hôm qua!
Trong lòng vừa vui mừng vừa thấp thỏm.
Như vậy thì không phải là có gian tế trong cung Cảnh Thái.
Nhưng rốt cuộc là ai?
"A." Cung tỳ khẽ kêu một tiếng, đồng thời chạy tới quỳ xuống trước mặt ta dập đầu nói "Nương nương, nô tỳ đáng chết, không ngờ lại ngủ gật!"
Cung tỳ trực đêm không chỉ có một người nên không có khả năng tất cả đều ngủ hết.
Nhất định là do người thần bí kia tác quái.
"Nương nương, nô tỳ không cố ý, cầu xin nương nương bỏ qua cho nô tỳ lần này!" Cung tỳ run rẩy hai vai, dập đầu cầu xin tha thứ.
Tường Hòa Tường Thụy nghe tiếng động chạy tới, nhìn hai cung tỳ quỳ trên mặt đất Tường Hòa vội hỏi: "Nương nương, đã xảy ra chuyện gì? Trễ thế này sao người ... sao người còn ra đây?"
Xảy ra chuyện gì?
Kỳ thực, ta cũng không biết.
Phương Hàm nghe thấy động tĩnh cũng vội vã tới. Vãn Lương và Triêu Thần nhìn thấy ta chỉ mặc một chiếc áo đi ra, vội vàng đi lấy áo khoác cẩn thận khoác lên người ta. Ánh mắt Phương Hàm rơi vào hộp thuốc mỡ trên tay ta vẻ mặt biến sắc, trầm giọng nói: "Tường Hòa, Tường Thụy, lập tức điều tra xem có người vào cung Cảnh Thái hay không!"
Tường Hòa cùng Tường Thụy thấy xảy ra chuyện quan trọng, vội vâng lời xoay người rời đi.
Ta bất giác nắm chặt thuốc mỡ trong tay, nhìn Phương Hàm cười cười.
Người nọ, đã sớm ra khỏi Cảnh Thái cung rồi.
Thân thủ tốt như thế, sao để cho chúng ta nhìn thấy được?
Hai cung tỳ đỡ ta về phòng, Triêu Thần khẽ nói: "Nương nương có lạnh không? Để nô tỳ đi nấu một chút canh gừng mang đến, nếu bị lạnh sẽ không tốt đâu." Nói rồi nàng xoay người định đi.
Ta kêu nàng lại: "Không cần, bản cung không sao, các ngươi đều xuống nghỉ ngơi đi. Bản cung cùng cô cô nói chuyện một chút."
Nàng và Vãn Lương nhìn nhau rồi gật đầu lui xuống.
Đợi các nàng lui hết Phương Hàm mới bước tới trước lấy ra hộp thuốc mỡ ta kêu nàng cất giữ. So sánh một chút, quả nhiên là giống nhau như đúc.
Ta cười nhìn nàng: "Cô cô, không phải người trong cung Cảnh Thái."
Chẳng biết tại sao, khi biết chắc là người thần bí kia ta lại hơi cao hứng.
Phương Hàm tỏ ra không yên lòng, ánh mắt nàng vẫn yên tĩnh hạ giọng hỏi: "Nương nương, là ai vậy?"
Ta lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, tốc độ của hắn nhanh quá. Nhưng cô cô, hắn không muốn làm việc bất lợi với ta phải không?"
Phương Hàm vẫn im lặng không nói cúi đầu trầm tư.
Một lát, nàng mới nhận lại hộp thuốc mỡ từ tay ta khẽ nói: "Nương nương cẩn thận vẫn hơn, thuốc mỡ này để nô tỳ cất giữ. Thời gian không còn sớm nữa, nương nương mau nghỉ ngơi sớm đi."
Ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Phương Hàm hầu hạ ta lên giường rồi mới xoay người rời đi. Lúc nàng sắp mở cửa ra, ta bỗng nhiên gọi nàng: "Cô cô."
Nàng ngoái đầu nhìn lại, ta hơi do dự hỏi: "Cô cô ngươi nói xem hoàng thượng sẽ thích một người bình thường như ta sao?" Ta cười nhìn nàng tay xoa hai má.
Nàng nhìn, cũng hơi chần chờ rồi trên mặt nở một nụ cười khẽ nhẹ giọng nói: "Nương nương, người không tầm thường chút nào."
Ta bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Nàng vừa cười vừa nói: "Nô tỳ lui xuống đây, nương nương ngủ sớm một chút đi." Nàng bước ra, tay từ từ khép lại cánh cửa.
Hình bóng nàng qua khe cửa mỗi lúc một nhỏ lại nhưng nụ cười của nàng dường như càng sâu thêm.
Đột nhiên ta hơi hoảng hốt đứng lên.
Vì sao cuối cùng ta cảm thấy dường như nàng cái gì cũng biết, mà dường như cái gì cũng không biết?
Bàn tay luồn xuống dưới gối đầu, nơi đó để thuốc nước Tô Mộ Hàn cho ta.
Ta cắn răng một cái xoay người bước xuống giường, đổ nước trà trên bàn ra rửa sạch thuốc nước bôi trên mặt sau đó ngồi vào trước bàn trang điểm.
Nước chưa lau khô theo chóp mũi nhỏ chảy xuống thành từng hạt châu trong suốt.
Trong nháy mắt da thịt tươi sáng tựa như hoa sen nổi trên mặt nước, từ trong ẩn dấu phơi bày ra ngoài. Mày như núi xa, đường nét uyển chuyển, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập hân hoan.
Ta ngây ngốc cười.
Nếu như có thể giữ được hắn mà không phải dùng đến nhan sắc này ta nhất định làm ngay không chậm trễ.
Ta không bôi lại thuốc nước lên mặt, ta hy vọng đêm nay ta là Tang Tử xinh đẹp. Nếu như, hắn thích ta bình thường như vậy thì ta sẽ không làm một Tang Tử mỹ lệ nữa...
Ta ngủ thiếp đi trong cảm giác an lòng.
Trong cơn mơ màng, dường như bị một cái gì ấm áp ôm ấp cùng hương vị Long Tiên Hương càng ngày càng đậm...
Hắn nói: kỳ thực ta muốn đưa cho ngươi bức họa kia. Bây giờ, chỉ có thể dùng cách này. Tử nhi, ta phải đi, nước thuốc của ngươi cứ ba tháng ta sẽ sai người đem gửi ở miếu.
Chỉ có mấy câu ít ỏi mà lại khiến cho ta xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Hắn đi thật rồi nhưng chuyện của ta, lại suy nghĩ cho ta chu đáo như vậy.
Có điều sao đột nhiên ta lại có cảm giác nôn nóng bất an.
Chỉ vì câu kia của hắn "Ta phải đi", vì sao hắn không nói "Ta đi"?
Chẳng biết tại sao những lời này làm ta hoảng loạn.
Ta cuống quít đứng lên, lấy ra hộp quẹt châm đèn lên rồi không chậm trễ chút nào thiêu hủy phong thư trên tay. Trong cung đầy rẫy thị phi. Nếu thư này bị người khác nhìn thấy ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Xong xuôi ta xoay người lại, nắm chặt bình sứ kia trong lòng bàn tay.
...
Buổi tối, thật yên tĩnh thế nhưng ta lại mất ngủ.
Bình sứ trong hộp đã được đặt ở chỗ khác chỉ còn chiếc hộp chạm hình cây tử để ở trên giường. Ta mở to mắt nhìn, dường như còn nhìn thấy cả tầng màn trướng kia, hình bóng phía sau màn trướng nữa...
"Tiên sinh..."
Lặng lẽ nhớ kỹ.
Bất giác dường như ta lại thực sự nhìn thấy có một bóng người in trên cửa sổ.
Trong lòng ta kinh hãi vội ngồi dậy thật nhanh, tay nắm lấy chiếc hộp trước mặt. Nhưng, bóng người kia vẫn ở đó như cũ.
Ta nheo mắt lại cắn môi, thì ra không phải là nhìn sai.
Ai đó đang ở bên ngoài?
Chẳng biết tại sao, ta lại không muốn kêu người.
Ta rón rén bước xuống giường, cẩn thận đặt chiếc hộp xuống đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Bóng người kia không hề động cứ đứng thẳng tắp.
Nó đang nhìn cái gì?
Trong đầu đột nhiên phát ra ý nghĩ như vậy khiến ta kinh hãi. Ta đưa tay nhẹ nhàng đưa lên định đẩy cửa ra. Bóng người ngoài cửa sổ dường như đoán được suy nghĩ của ta, thân hình chợt lóe lên, bóng người kia liền biến mất ngay trước mắt ta.
Từng ngón tay ta run lên cố gắng đẩy cửa sổ ra.
Bên ngoài là màn đêm đen nhánh, không có một ai.
Là ảo giác sao? Tóm lại là ảo giác ư...
A, tự giễu cười. Ta sao vậy?
Vừa định đóng cửa sổ lại thì toàn thân chấn động.
Chỉ vì ta nhìn thấy, trên bệ cửa sổ kia có —— một hộp thuốc mỡ!
Trong nháy mắt, ta thậm chí còn muốn rằng mình hoa mắt. Tận đến khi tay chạm đến hộp thuốc mỡ kia, ta mới tự nói với chính mình đây là sự thật.
Bỗng nhiên xoay người đẩy cửa phòng xông ra ngoài.
Vừa rồi... Chính xác có người!
Ta cúi đầu nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, nó giống y như đúc hộp thuốc mỡ được phát hiện trên bệ cửa sổ tối hôm qua!
Trong lòng vừa vui mừng vừa thấp thỏm.
Như vậy thì không phải là có gian tế trong cung Cảnh Thái.
Nhưng rốt cuộc là ai?
"A." Cung tỳ khẽ kêu một tiếng, đồng thời chạy tới quỳ xuống trước mặt ta dập đầu nói "Nương nương, nô tỳ đáng chết, không ngờ lại ngủ gật!"
Cung tỳ trực đêm không chỉ có một người nên không có khả năng tất cả đều ngủ hết.
Nhất định là do người thần bí kia tác quái.
"Nương nương, nô tỳ không cố ý, cầu xin nương nương bỏ qua cho nô tỳ lần này!" Cung tỳ run rẩy hai vai, dập đầu cầu xin tha thứ.
Tường Hòa Tường Thụy nghe tiếng động chạy tới, nhìn hai cung tỳ quỳ trên mặt đất Tường Hòa vội hỏi: "Nương nương, đã xảy ra chuyện gì? Trễ thế này sao người ... sao người còn ra đây?"
Xảy ra chuyện gì?
Kỳ thực, ta cũng không biết.
Phương Hàm nghe thấy động tĩnh cũng vội vã tới. Vãn Lương và Triêu Thần nhìn thấy ta chỉ mặc một chiếc áo đi ra, vội vàng đi lấy áo khoác cẩn thận khoác lên người ta. Ánh mắt Phương Hàm rơi vào hộp thuốc mỡ trên tay ta vẻ mặt biến sắc, trầm giọng nói: "Tường Hòa, Tường Thụy, lập tức điều tra xem có người vào cung Cảnh Thái hay không!"
Tường Hòa cùng Tường Thụy thấy xảy ra chuyện quan trọng, vội vâng lời xoay người rời đi.
Ta bất giác nắm chặt thuốc mỡ trong tay, nhìn Phương Hàm cười cười.
Người nọ, đã sớm ra khỏi Cảnh Thái cung rồi.
Thân thủ tốt như thế, sao để cho chúng ta nhìn thấy được?
Hai cung tỳ đỡ ta về phòng, Triêu Thần khẽ nói: "Nương nương có lạnh không? Để nô tỳ đi nấu một chút canh gừng mang đến, nếu bị lạnh sẽ không tốt đâu." Nói rồi nàng xoay người định đi.
Ta kêu nàng lại: "Không cần, bản cung không sao, các ngươi đều xuống nghỉ ngơi đi. Bản cung cùng cô cô nói chuyện một chút."
Nàng và Vãn Lương nhìn nhau rồi gật đầu lui xuống.
Đợi các nàng lui hết Phương Hàm mới bước tới trước lấy ra hộp thuốc mỡ ta kêu nàng cất giữ. So sánh một chút, quả nhiên là giống nhau như đúc.
Ta cười nhìn nàng: "Cô cô, không phải người trong cung Cảnh Thái."
Chẳng biết tại sao, khi biết chắc là người thần bí kia ta lại hơi cao hứng.
Phương Hàm tỏ ra không yên lòng, ánh mắt nàng vẫn yên tĩnh hạ giọng hỏi: "Nương nương, là ai vậy?"
Ta lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, tốc độ của hắn nhanh quá. Nhưng cô cô, hắn không muốn làm việc bất lợi với ta phải không?"
Phương Hàm vẫn im lặng không nói cúi đầu trầm tư.
Một lát, nàng mới nhận lại hộp thuốc mỡ từ tay ta khẽ nói: "Nương nương cẩn thận vẫn hơn, thuốc mỡ này để nô tỳ cất giữ. Thời gian không còn sớm nữa, nương nương mau nghỉ ngơi sớm đi."
Ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Phương Hàm hầu hạ ta lên giường rồi mới xoay người rời đi. Lúc nàng sắp mở cửa ra, ta bỗng nhiên gọi nàng: "Cô cô."
Nàng ngoái đầu nhìn lại, ta hơi do dự hỏi: "Cô cô ngươi nói xem hoàng thượng sẽ thích một người bình thường như ta sao?" Ta cười nhìn nàng tay xoa hai má.
Nàng nhìn, cũng hơi chần chờ rồi trên mặt nở một nụ cười khẽ nhẹ giọng nói: "Nương nương, người không tầm thường chút nào."
Ta bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Nàng vừa cười vừa nói: "Nô tỳ lui xuống đây, nương nương ngủ sớm một chút đi." Nàng bước ra, tay từ từ khép lại cánh cửa.
Hình bóng nàng qua khe cửa mỗi lúc một nhỏ lại nhưng nụ cười của nàng dường như càng sâu thêm.
Đột nhiên ta hơi hoảng hốt đứng lên.
Vì sao cuối cùng ta cảm thấy dường như nàng cái gì cũng biết, mà dường như cái gì cũng không biết?
Bàn tay luồn xuống dưới gối đầu, nơi đó để thuốc nước Tô Mộ Hàn cho ta.
Ta cắn răng một cái xoay người bước xuống giường, đổ nước trà trên bàn ra rửa sạch thuốc nước bôi trên mặt sau đó ngồi vào trước bàn trang điểm.
Nước chưa lau khô theo chóp mũi nhỏ chảy xuống thành từng hạt châu trong suốt.
Trong nháy mắt da thịt tươi sáng tựa như hoa sen nổi trên mặt nước, từ trong ẩn dấu phơi bày ra ngoài. Mày như núi xa, đường nét uyển chuyển, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập hân hoan.
Ta ngây ngốc cười.
Nếu như có thể giữ được hắn mà không phải dùng đến nhan sắc này ta nhất định làm ngay không chậm trễ.
Ta không bôi lại thuốc nước lên mặt, ta hy vọng đêm nay ta là Tang Tử xinh đẹp. Nếu như, hắn thích ta bình thường như vậy thì ta sẽ không làm một Tang Tử mỹ lệ nữa...
Ta ngủ thiếp đi trong cảm giác an lòng.
Trong cơn mơ màng, dường như bị một cái gì ấm áp ôm ấp cùng hương vị Long Tiên Hương càng ngày càng đậm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét