Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 86 : Tỷ muội tình thâm


Thấy ta im lặng, nàng càng thêm đắc ý mặt mày hớn hở nói: "Cũng tốt, bản cung bây giờ mang long thai, thách ngươi cũng không có gan đối nghịch với bản cung! Tốt, ngươi đã biết điều như thế bản cung cũng niệm tình để ngươi giữ lại vinh hoa phú quý. Tuy nhiên bản cung muốn ngươi biết, người đê tiện vĩnh viễn không có khả năng có cơ hội xuất đầu! Đừng nghĩ rằng mặc vào y phục đẹp thì tưởng thật mình là phượng hoàng!"

"Ngươi sẽ thấy bản cung từng bước vinh hoa, thấy bản cung đạt được tất cả những thứ thuộc về bản cung!"

Ta lạnh lùng nhìn nàng, nàng chỉ cái gì, hậu vị sao bèn cười nhạt, nàng có chút dáng vẻ nào của bậc mẫu nghi thiên hạ chứ?

Tang Tử ta từ nhỏ đến lớn không sợ nhất cũng chính là nàng. Mười sáu năm qua đều chưa từng sợ thì bây giờ ta sẽ sợ nàng sao?

Ta đứng lên, chăm chăm nhìn nàng nói từng câu từng chữ: "Ngươi thật cho rằng bản cung không liên thủ với Thư quý nhân là vì sợ ngươi? A, có điều bản cung cho rằng, bằng vào một mình ngươi căn bản không động được ta!"

"Ngươi!" Nàng bị ta làm tức giận đến nỗi sắc mặt biến đổi, bước nhanh tới lạnh lùng nói, "Ngươi là thá gì mà cũng dám cùng bản cung nói chuyện như thế!"

Theo bản năng ta lui lại nửa bước, nàng nhìn ta đắc ý cười: "Thế nào, bây giờ biết sợ bản cung rồi chứ."

Thiên Phi ngu ngốc. Nàng có gì đáng ngại chứ? Có điều nếu nàng có chuyện ở trong cung của ta thì người đích thực ta phải đối phó là hoàng thượng và thái hậu kìa.

Đang nói, cung tỳ đi lên rót trà.

Ta ho khẽ một tiếng nói: "Không cần rót trà kẻo Vinh phi nương nương uống xong mà hư hao cái gì lại đẩy tội danh đó lên người ở cung Cảnh Thái."

Nghe nói ta nói như thế, sắc mặt cung tỳ thoáng chốc trở nên tái nhợt vội hoang mang vâng lời đi xuống.

Một lát sau Thiên Phi mới kịp phản ứng, chỉ vào ta nói lớn: "Ngươi có ý gì? Dù bản cung nhẫn tâm cũng sẽ không lấy con của mình ra đùa giỡn!"

Ta không nói chỉ mỉm cười.

Nàng nói sẽ không lấy con của mình ra đùa giỡn ư.

A.

Có lấy hay không chỉ có tự nàng biết, dựa vào đâu mà ta tin nàng?

Nàng không nhịn được trước sự im lặng của ta muốn xông tới, cung tỳ bên người nàng vội vàng đỡ lấy nàng khẽ nói: "Nương nương, người cẩn thận một chút!"

Nghe cung tỳ này nhắc tới nàng mới hoàn toàn bình tĩnh lại nhưng sự tức giận trên mặt không bớt đi, chỉ hạ giọng nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi đã dùng thuật dụ dỗ mê hoặc hoàng thượng! Nhìn dáng vẻ tầm thường của ngươi sao có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng chứ?"

Nàng tức giận cực kỳ, cũng không còn tự xưng "Bản cung" nữa. Ta bất giác cười, nàng đang ghen tức, ghen tức với một người tầm thường như ta mà vẫn có thể giữ được Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta tiến tới vài bước cười nói bên tai nàng: "Cho dù ngươi đẹp thì sao, bây giờ ngươi không thể thị tẩm, còn trông chờ hoàng thượng mỗi ngày ngủ lại cung Khánh Vinh sao? Đừng quên, hắn là nam nhân."

"Ngươi thật không biết hổ thẹn!" Nàng nhịn không được la lên.

Như vậy mà đã bảo là không biết thẹn sao? Ta chẳng làm gì cả, chẳng qua nói một câu nói mà thôi. Xem ra Thiên Phi thực sự rất dễ bị chọc tức. Ta nghĩ, ta nên nhịn một chút để khỏi xảy ra chuyện gì đối với long thai của nàng, tránh cho mình rước họa vào thân.

Nàng chỉ vào ta, ngón tay run rẩy, một lát mới rít lên một câu: "Ngươi chớ đắc ý, phải biết rằng nữ nhân trong cung cũng không chỉ có mình ngươi!" Đột nhiên nàng xoay người đi, vịn tay cung tỳ nói "Nhuận Vũ, chúng ta đi!"

"Trời, nương nương người cẩn thận, người đi chậm thôi!" Nhuận Vũ cẩn thận đỡ nàng, cả kinh kêu lên.

Nhìn theo bóng lưng của nàng, ta chậm rãi lặp lại câu nàng vừa mới nói, nữ nhân trong cung không chỉ có mình ta. Xem ra, lời của ta đã cảnh báo cho nàng, thừa dịp nàng mang thai, bao nhiêu người sẽ tìm cơ hội đi lên. Dù nàng ngu ngốc nhưng nghe ta nói vậy cũng sẽ hiểu.

Nàng còn có thể trông chờ vào ai?

Tay hơi nắm lại, miệng dần dần cười.

Thiên Lục.

Người nàng có thể nghĩ đến chỉ có nàng ta.

Các nàng không phải tỷ muội tình thâm sao? Lần này, để ta nhìn xem rốt cuộc tình thâm tới đâu?
Nhìn dáng vẻ tức giận của Thiên Phi, ta chậm rãi cười.

Bây giờ nàng có lẽ sẽ rất bận rộn.

Phải đề phòng các tần phi trong cung thừa dịp nhảy vào, phải giữ được trái tim hoàng thượng, lại phải lo lắng cho an nguy của đứa bé trong bụng.

Thực ra ta lo lắng thay cho nàng, nàng đơn giản như thế rốt cục có thể hô hoán bao lâu?

"Nương nương." Phương Hàm đi tới rót thêm trà cho ta khẽ nói, "Người kéo Lục mỹ nhân ra là muốn nàng ta bảo vệ Vinh phi?"

Ta nhận chén trà, cúi đầu uống một hớp mím môi mỉm cười.

Ta cũng không phải không biết thủ đoạn của Thiên Lục cao minh hơn Thiên Phi nhưng vì sao nàng vẫn ẩn mình thì ta còn chưa biết. Lần này, liên quan đến sự an nguy của Thiên Phi, thử xem nàng có xuất thủ hay không.

Ngồi một lát thì thấy Triêu Thần và Tường Hòa đi vào.

Tường Hòa quỳ trước mặt ta, sắc mặt hơi khó nhìn cúi đầu nói: "Nương nương, nô tài đã cẩn thận điều tra, trong cung Cảnh Thái không có người bị thương."

"Nương nương, đã điều tra tất cả không sót một ai." Triêu Thần nói khẳng định rồi ngước mắt nhìn Phương Hàm mới lại nói "Ngoại trừ Vãn Lương, nàng xuất cung ."

Vãn Lương.

Sắc mặt Phương Hàm vẫn như cũ không chút biến đổi.

Ta đặt tay lên chén trà, trầm giọng nói: "Biết rồi, các ngươi lui xuống đi."

"Dạ."

Tất cả lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người ta cùng với Phương Hàm.

Một lát sau mới nghe Phương Hàm nói: "Để Vãn Lương trở về, nô tỳ sẽ tự mình đi nghiệm thương."

"Không cần, cô cô." Ta đứng lên, đi tới bên cửa sổ.

Phương Hàm cũng bước qua nhưng không nói thêm gì nữa.

Ta giơ tay lên khẽ đẩy cửa sổ mở ra, gió lạnh đột ngột ùa vào mang theo chút ẩm ướt và lạnh lẽo. Nhìn qua cửa sổ có thể thấy được các cung nhân trong viện, ai nấy đều bình thường không thấy bất kỳ sự khác lạ nào.

Ta hít sâu một hơi, có thể là ta đã tính đến nước xấu nhất, người nọ vẫn chưa bị thương. Hộp thuốc mỡ kia chẳng qua là tùy tiện thưởng cho. Nếu như vậy, chuyện này thật khó giải quyết.

Nếu như thế bất kỳ ai trong cung Cảnh Thái cũng có thể là kẻ đó.

Không biết vì sao ta đột nhiên kinh hãi, người bên cạnh là người ta không muốn hoài nghi nhất.

Dù là Vãn Lương hay Triêu Thần, nếu như muốn kiểm tra các nàng thì người nhất định phải kiểm tra chính là Phương Hàm.

Thế nhưng ...

Bỗng nhiên ta khép mắt lại, ta không muốn... không muốn hoài nghi nàng.

"Nương nương." Phương Hàm khẽ gọi ta, tay đóng cửa sổ lại nói, "Ở đây gió lớn, coi chừng bị lạnh ."

Ta mở mắt ra nhìn dáng vẻ tự nhiên trước sau như một của nàng nhợt nhạt cười nhưng chẳng nói gì, xoay người trở về phòng ngủ.

Phương Hàm không đến cùng, một mình ta ngồi ngây ngốc ở trong phòng. Ta đột nhiên nhớ tới, mình kêu Vãn Lương đi lấy thuốc, rốt cuộc là đúng hay sai?

Rồi lại nghĩ tới Tô Mộ Hàn.

Nhớ tới bệnh của hắn không biết có đỡ chút nào không?

Trong trí nhớ, bóng dáng sau màn trướng kia dường như càng ngày càng rõ ràng.

Lời của hắn vẫn vang lên bên tai, hắn nói, bao nhiêu người không muốn vào cung, ta nên xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu đi.

Bất giác lại cười.

Dù sao, ta ở nơi nào cũng phải chịu vất vả, trong cung hay ngoài cung cũng chỉ cách nhau một bức tường mà thôi.

Ta đứng lên đi tới trước án kỷ, lấy thước vuốt thẳng tấm giấy Tuyên Thành rồi nhấc bút, chấm mực nước ngẫm nghĩ viết xuống tên của mình.

Tang Tử. Tang Tử.

Ta thích nghe Tô Mộ Hàn gọi ta là "Tử nhi", ta mong mỏi Hạ Hầu Tử Khâm gọi tên của ta, có lẽ chỉ vì ta muốn là chính mình. Cho dù vào cung cũng không nguyện bị vùi lấp bởi thâm cung hậu viện nơi đây, không muốn mình biến mất trong ba nghìn hương sắc kia của hắn.

Ta viết rất nhiều lên giấy. Thời gian trôi qua càng nhanh.

Ta mới nhớ tới việc Thành thái y và Vãn Lương xuất cung bèn kêu cung tỳ tiến vào, hỏi nàng mấy giờ.

Hóa ra đã qua giờ Mùi .
Ta thất kinh, Thành thái y từng nói trước giờ Mùi y nhất định phải trở về gấp.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Ta đặt bút xuống, vội vã đi ra thấy nét mặt trầm mặc của Phương Hàm, xem ra nàng cũng đã bắt đầu nghi ngờ .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét