Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 85 : Thuốc mỡ ngoài cửa sổ


Thư quý nhân từng tỏ hảo ý với ta, như vậy lần này người đầu tiên nàng muốn tìm tất nhiên cũng là ta.

Tần phi trong cung từng có chuyện với Thiên Phi chỉ có ta và nàng, lúc này nàng không tìm ta thì còn có thể tìm ai?

Đáng tiếc, ta biết người khôn phải giữ mình.

Thiên Phi ơi, chỉ với một mình nàng còn chưa động được ta đâu.

Tô Mộ Hàn để lại hướng dẫn cho ta đích thực là một ý kiến hay, ta đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ còn chờ cơ hội.

Tân niên đến rất nhanh. Đây cũng chính là một cơ hội rất tốt.

Triêu Thần có chút nghi hoặc, không hiểu nói: "Nương nương, lúc này nếu Thư quý nhân đến đây, người cùng nàng liên thủ cũng được coi là một biện pháp tốt mà."

Phương Hàm mắng nàng: "Nương nương tự biết tính toán, không cần ngươi nhiều chuyện."

Triêu Thần kinh hãi vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời rồi vội vã đi xuống.

Vãn Lương đỡ ta đứng dậy, mang y phục tới giúp ta thay. Ta thấy Phương Hàm lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong tay áo hơi do dự mới nói: "Nương nương, đêm qua Tường Thụy phát hiện hộp thuốc cao này ở bệ cửa sổ ngoài tẩm cung. Nô tỳ đã hỏi người của cung Cảnh Thái, dường như không do ai để lên đó. Đêm qua hoàng thượng ở đây nên nô tỳ không dám tới quấy rầy."

Ta nhíu mày, nhìn hộp thuốc mỡ trên tay nàng hỏi: "Là thuốc gì?"

"Thuốc trị thương." Nàng dường như nhớ tới cái gì vội hỏi "Nương nương bị thương ở đâu sao?"

Ta biết, nàng nhất định là nhớ lại chuyện ta từng bị thương lúc còn ở Huyễn Nhiên các, khi đó nàng đã lặng lẽ đem thuốc mỡ đặt trên bệ cửa sổ.

Chợt nhớ tới ngày hôm qua ta bị Hạ Hầu Tử Khâm đẩy ngã làm thương khuỷu tay, tay bất giác xoa lên chỗ khuỷu tay nhưng lúc đó thì hơi đau còn bây giờ thì đã không còn cảm giác. Huống hồ, chuyện này ngoại trừ Hạ Hầu Tử Khâm và ta, cũng không có người thứ ba biết được.

Ta ngẫm nghĩ cũng không nghĩ ra lý do thích hợp ...

Nếu muốn nói là do Hạ Hầu Tử Khâm phái người lén đặt trên bệ cửa sổ vậy quá kỳ lạ rồi. Hắn chỉ có thể sai Lý công công đi làm nhưng hôm qua hắn không có cơ hội như vậy.

Quang trọng nhất là hắn không phải người như thế.

Ánh mắt Phương Hàm tràn ngập sự khẩn trương.

"Có thể hay không... Là ai để mà quên mất? Thấy cô cô hỏi nên nhất thời sợ hãi, vì vậy không dám ra nhận?" Vãn Lương vội vàng nói.

Ta nhìn sang Phương Hàm thấy tay nàng hơi siết chặt, xem ra nàng và ta đều muốn biết như nhau.

Thuốc mỡ kia chỉ nhìn hộp cũng biết là loại thượng hạng, các cung nhân dùng không nổi đồ quý giá như vậy. Nếu đúng theo lời Vãn Lương thì sự tình sẽ khó giải quyết. Tình huống xấu nhất chính là trong cung Cảnh Thái có nội gian. Nếu thứ này không phải ta ban cho thì đương nhiên do chủ tử khác thưởng cho.

"Vãn Lương." Phương Hàm dặn dò nàng "Ngươi đi xuống, kêu Tường Hòa Tường Thụy cùng kiểm tra người của cung Cảnh Thái xem có ai bị thương không."

Vãn Lương biến sắc vội đáp: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay."

Phương Hàm cúi đầu nhìn hộp thuốc mỡ trong tay lại nói: "Nương nương, hộp thuốc này xử trí sao đây?"

"Trước hết ngươi giữ đó đi."

Nếu quả thật có người bị thương dùng cũng tốt. Vấn đề ở chỗ, thuốc mỡ này vẫn còn mới nguyên, chưa từng mở ra, chỉ sợ là nếu được thưởng cho thì cũng không phải vì người nọ bị thương.

Đến tột cùng là người nào đây?

Ta đang nghĩ ngợi thì thấy Triêu Thần tiến vào nói: "Nương nương, bên ngoài có Thành thái y cầu kiến."

"Nói cho y biết, bản cung sẽ qua phòng trước ngay."

"Vâng."

Triêu Thần lui xuống rồi Phương Hàm mới hỏi: "Nương nương không thoải mái chỗ nào sao?"

Ta cười lắc đầu, ta nghĩ ta đã biết Thành thái y đến làm gì.

Y cũng thật thức thời.

Ở phòng trước, thấy ta đi vào Thành thái y vội đứng lên nói: "Đàn phi nương nương cát tường!"

"Thành thái y miễn lễ đi, mời ngồi." Ta ngồi rồi hắn mới ngồi xuống theo nói: "Hoàng thượng sai thần thay nương nương đi ra ngoài cung một chuyến, thần không biết nơi ở của tiên sinh nương nương nên đến đây hỏi nương nương một chút."

Ta gật đầu nói: "Cuối đoạn đường dài trong thành có tòa miếu, tiên sinh bản cung ở nơi đó. Tiên sinh họ Tô." Cúi xuống ta lại nói "Khi nào Thành thái y xuất cung? Bản cung sẽ cho Vãn Lương đi cùng Thành thái y."

Bây giờ ta thân là phi tử nên không thể tự ý rời cung, nhưng ta còn việc cần làm nên chỉ có thể phái Vãn Lương đi.

Thành thái y nói: "Nếu như thế, nương nương nói Vãn Lương cô nương chuẩn bị, buổi trưa thần xuất cung, trước giờ Mùi phải trở về ."

"Được."

Tiễn thành thái y ra, ta vội kêu Vãn Lương vào nói chuyện xuất cung cho nàng nghe rồi giao cho nàng một bọc trong đó có chiếc bình nước nhỏ, dặn nàng nhất định phải giao cho Tô Mộ Hàn.

Tô Mộ Hàn là người thông tuệ như vậy, chỉ cần nhìn thấy cái bình nước trong bọc kia nhất định có thể đoán ra ta muốn gì.

Sau giờ Ngọ ta đang ở trong phòng nghỉ thì nghe có tiếng người nói chuyện bên ngoài, một lúc sau thì yên tĩnh trở lại. Ta cũng không mở mắt mà tiếp tục ngủ.

Đến khi ta thức dậy, Phương Hàm mới nói cho ta biết vừa rồi Thư quý nhân tới, các cung nhân đều nghe theo lời dặn của ta đuổi nàng đi rồi.

Phương Hàm đỡ ta đứng dậy nói: "Nương nương cho rằng Thư quý nhân không nhận được sự giúp đỡ của người thì còn có thể đi đâu?"

Ta chỉnh sửa lại y phục cười nói: "Không phải còn Diêu thục nghi sao? Vị trí của nàng mặc dù thấp hơn so với Vinh phi nhưng nàng được thái hậu yêu mến, cũng là một người không thể coi thường."

Phương Hàm gật đầu không nói thêm gì nữa.

Một lát sau có cung tỳ luống ca luống cuống chạy vào quỳ xuống nói: "Nương nương, Vinh phi nương nương tới, nô tỳ có phải nói thân thể người còn khó chịu không?"

Thiên Phi? Tay bưng chén trà hơi run lên.

Ta và Phương Hàm cùng nhìn nhau rồi ta nói với cung tỳ kia: "Không cần, mời nàng vào."
Nàng đến là chuyện sớm hay muộn, ta đâu cần phải trốn kẻo nàng lại cho rằng mình thực sự có thể đạp lên đầu ta.

Phương Hàm mang áo khoác tới cho ta, một bên đỡ ta đi ra cửa, mặt khác nói khẽ: "Nương nương, bây giờ không giống ngày xưa, có một số việc người nhất định phải nhẫn nhịn."

Biết nàng là quan tâm, ta nhìn nàng cười trấn an.

Đi qua phòng trước, vừa vào cửa đã nghe tiếng nói sắc nhọn của một cung tỳ: "Đây là ghế tựa gì vậy, cứng thế này sao nương nương chúng ta ngồi được? Trời lạnh vậy mà cũng không biết cho thêm chút than, làm nương nương chúng ta cảm lạnh thì ai tha thứ cho các ngươi được!"

Ta cười lạnh, quả nhiên là người do Thiên Phi dạy dỗ, giống y như nàng đúc ra.

Ta vừa đi vừa nói: "Ghế chỗ bản cung không mềm mại bằng cung Khánh Vinh, lò sưởi cũng không ấm hơn cung Khánh Vinh, nếu Vinh phi sợ té, sợ lạnh thì nên thành thật ở trong cung Khánh Vinh, đừng đến chỗ nào cả."

Cung tỳ kia nghe thấy tiếng ta thì kinh hãi, vội quay người lại xấu hổ: "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương."

Thiên Phi đứng lên, ngoái đầu lại nhìn ta lạnh lùng nói: "Mấy ngày không gặp, ngươi càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng."

Ta cười nói: "Bản cung luôn luôn như vậy." Rồi đi lên phía trước tự ngồi xuống cũng không mời nàng ngồi. Trên mặt nàng hiện lên vẻ xấu hổ bèn lập tức cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cũng thật thức thời, biết rằng trong lúc này nên cách xa ai một chút."

Người mà nàng nói không còn ai khác chính là Thư quý nhân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét