Nhưng vì Tô Mộ Hàn, ta vẫn phải cúi đầu cầu xin hắn: "Hoàng thượng chỉ cần gật đầu thôi, không phải là việc khó."
Hắn lại nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Trẫm gật đầu thì được gì tốt không?"
Ta ngơ ngẩn, sao hắn và một đứa trẻ giống nhau như vậy, kêu hắn làm còn phải cho hắn ăn. Ai, ta thật sự buồn cười, đích thực phải cười rất vui vẻ.
"Vậy hoàng thượng nghĩ xem muốn cái gì?"
Tiền? Nhìn khắp thiên triều này cái gì không phải của hắn?
Quyền thế cũng không phải là cái có thể khiến cho hắn động lòng.
Ta cũng thật tò mò.
Ôm siết lấy cánh tay ta hắn thở dài nói: "Thật không có chút thành ý nào."
Ta nghẹn lời, ta đã hỏi hắn muốn cái gì mà còn nói ta không có thành ý.
Hắn lại nói: "Mà thôi, coi ngươi như nợ, sau này nhớ trả lại cho trẫm. Vị tiên sinh kia tên là gì?"
Ta không nghĩ tới hắn sẽ nhanh chóng đồng ý như vậy trong lòng kích động, hắn nói cho ta nợ mà ta là người của hắn thì còn ngại gì chứ liền cười đáp: "Tô Mộ Hàn."
"Tô Mộ Hàn..." Hắn hạ giọng ghi nhớ rồi không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau thấy hắn vẫn im lặng, ta khẽ gọi hắn nhưng hắn cũng không trả lời. Ta nhổm dậy nhìn sang mới biết thì ra hắn đã ngủ từ lúc nào.
Ta mỉm cười khẽ khàng đứng lên đắp chăn cho hắn rồi mới nằm xuống bên người hắn.
Hắn ngủ rất say, lúc này nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn rất giống một đứa trẻ.
Ta chăm chú nhìn nam nhân trước mặt rồi bất giác vươn tay khẽ xoa nhẹ gương mặt của hắn khẽ cười ra tiếng mà không có lí do gì.
Người hắn khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng hé mở mơ màng khẽ nói ra hai chữ.
Hai chữ kia phát ra rất khẽ khiến ta không nghe rõ ràng.
Nhưng ta khẳng định, hắn gọi tên của một nữ nhân.
Không phải ta.
Tay ta chốc lát cứng đờ lại, ta thậm chí cũng không biết đó là khuê danh của phi tần nào.
Bỗng nhiên hắn ôm chặt ta, ta hoảng sợ cũng không dám giãy giụa chỉ chăm chăm nhìn hắn. Gương mặt tuấn tú này gần ta trong gang tấc nhưng dường như lại vô cùng xa xôi.
Trong phút chốc ta không cười được nữa.
Dù thế nào cũng cười không nổi.
Bỗng nhiên ta nhắm mắt lại vội vàng chui vào ngực hắn, còn hắn càng ôm ta chặt hơn.
...
Thì ra ngủ một giấc lại dài như vậy.
Tỉnh lại, hắn đã không còn ở đó.
Vãn Lương và Triêu Thần bước vào đỡ ta đứng lên rồi theo lệ cũ lui ra, để ta rửa mặt xong mới tiến vào. Ta phát hiện ra thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho ta đã không còn nhiều lắm, ta phải xuất cung để lấy thêm rồi.
Ta buồn bã cười, bây giờ chỉ muốn lộ ra dung nhan chân thật của mình cùng trở thành việc khó như vậy.
Tiên sinh ơi, vấn đề này người có tính tới hay không?
"Nương nương." Nghe Phương Hàm gọi bên tai ta mới định thần lại, nàng nhẹ nhíu mày nói "Sao nhìn nương nương mệt mỏi vậy? Vừa mới sáng đã có chuyện rồi."
Ta lắc lắc đầu hỏi nàng: "Chuyện gì vậy?"
Nàng nhận chiếc lược trong tay Triêu Thần vừa cẩn thận chải tóc cho ta vừa nói: "Hôm qua Vinh phi nương nương đến cung Ngọc Thanh, nghe nói một cung tỳ của cung Ngọc Thanh mắc lỗi bị phạt hai mươi trượng."
Cuối cùng Thiên Phi cũng hành động rồi.
Một tay ta vuốt theo làn tóc đen cười nói: "Nàng dạy dỗ Như Ý hai mươi trượng vẫn là nhẹ." Chuyện của Thư quý tần sợ là khó tìm ra trong thời gian ngắn, nếu Thiên Phi muốn giết gà dọa khỉ tất nhiên sẽ chọn Như Ý.
Chuyện Phong Hà lần trước nàng còn chưa quên.
Vãn Lương đứng bên cạnh đưa ra hai cây trâm cho ta chọn khẽ nói: "Bây giờ là lúc Vinh phi đắc ý, với tính tình của nàng đương nhiên sẽ gây không ít chuyện."
Ta chỉ cây trâm có tua vàng trong tay nàng cười nói: "Để nàng quậy đi. Triêu Thần, ngươi đi xuống nói cho tất cả mọi người trong cung Cảnh Thái, nếu Thư quý nhân tìm đến thì từ chối nói trong người bản cung khó chịu, không tiện gặp ai hết."
Hắn lại nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Trẫm gật đầu thì được gì tốt không?"
Ta ngơ ngẩn, sao hắn và một đứa trẻ giống nhau như vậy, kêu hắn làm còn phải cho hắn ăn. Ai, ta thật sự buồn cười, đích thực phải cười rất vui vẻ.
"Vậy hoàng thượng nghĩ xem muốn cái gì?"
Tiền? Nhìn khắp thiên triều này cái gì không phải của hắn?
Quyền thế cũng không phải là cái có thể khiến cho hắn động lòng.
Ta cũng thật tò mò.
Ôm siết lấy cánh tay ta hắn thở dài nói: "Thật không có chút thành ý nào."
Ta nghẹn lời, ta đã hỏi hắn muốn cái gì mà còn nói ta không có thành ý.
Hắn lại nói: "Mà thôi, coi ngươi như nợ, sau này nhớ trả lại cho trẫm. Vị tiên sinh kia tên là gì?"
Ta không nghĩ tới hắn sẽ nhanh chóng đồng ý như vậy trong lòng kích động, hắn nói cho ta nợ mà ta là người của hắn thì còn ngại gì chứ liền cười đáp: "Tô Mộ Hàn."
"Tô Mộ Hàn..." Hắn hạ giọng ghi nhớ rồi không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau thấy hắn vẫn im lặng, ta khẽ gọi hắn nhưng hắn cũng không trả lời. Ta nhổm dậy nhìn sang mới biết thì ra hắn đã ngủ từ lúc nào.
Ta mỉm cười khẽ khàng đứng lên đắp chăn cho hắn rồi mới nằm xuống bên người hắn.
Hắn ngủ rất say, lúc này nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn rất giống một đứa trẻ.
Ta chăm chú nhìn nam nhân trước mặt rồi bất giác vươn tay khẽ xoa nhẹ gương mặt của hắn khẽ cười ra tiếng mà không có lí do gì.
Người hắn khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng hé mở mơ màng khẽ nói ra hai chữ.
Hai chữ kia phát ra rất khẽ khiến ta không nghe rõ ràng.
Nhưng ta khẳng định, hắn gọi tên của một nữ nhân.
Không phải ta.
Tay ta chốc lát cứng đờ lại, ta thậm chí cũng không biết đó là khuê danh của phi tần nào.
Bỗng nhiên hắn ôm chặt ta, ta hoảng sợ cũng không dám giãy giụa chỉ chăm chăm nhìn hắn. Gương mặt tuấn tú này gần ta trong gang tấc nhưng dường như lại vô cùng xa xôi.
Trong phút chốc ta không cười được nữa.
Dù thế nào cũng cười không nổi.
Bỗng nhiên ta nhắm mắt lại vội vàng chui vào ngực hắn, còn hắn càng ôm ta chặt hơn.
...
Thì ra ngủ một giấc lại dài như vậy.
Tỉnh lại, hắn đã không còn ở đó.
Vãn Lương và Triêu Thần bước vào đỡ ta đứng lên rồi theo lệ cũ lui ra, để ta rửa mặt xong mới tiến vào. Ta phát hiện ra thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho ta đã không còn nhiều lắm, ta phải xuất cung để lấy thêm rồi.
Ta buồn bã cười, bây giờ chỉ muốn lộ ra dung nhan chân thật của mình cùng trở thành việc khó như vậy.
Tiên sinh ơi, vấn đề này người có tính tới hay không?
"Nương nương." Nghe Phương Hàm gọi bên tai ta mới định thần lại, nàng nhẹ nhíu mày nói "Sao nhìn nương nương mệt mỏi vậy? Vừa mới sáng đã có chuyện rồi."
Ta lắc lắc đầu hỏi nàng: "Chuyện gì vậy?"
Nàng nhận chiếc lược trong tay Triêu Thần vừa cẩn thận chải tóc cho ta vừa nói: "Hôm qua Vinh phi nương nương đến cung Ngọc Thanh, nghe nói một cung tỳ của cung Ngọc Thanh mắc lỗi bị phạt hai mươi trượng."
Cuối cùng Thiên Phi cũng hành động rồi.
Một tay ta vuốt theo làn tóc đen cười nói: "Nàng dạy dỗ Như Ý hai mươi trượng vẫn là nhẹ." Chuyện của Thư quý tần sợ là khó tìm ra trong thời gian ngắn, nếu Thiên Phi muốn giết gà dọa khỉ tất nhiên sẽ chọn Như Ý.
Chuyện Phong Hà lần trước nàng còn chưa quên.
Vãn Lương đứng bên cạnh đưa ra hai cây trâm cho ta chọn khẽ nói: "Bây giờ là lúc Vinh phi đắc ý, với tính tình của nàng đương nhiên sẽ gây không ít chuyện."
Ta chỉ cây trâm có tua vàng trong tay nàng cười nói: "Để nàng quậy đi. Triêu Thần, ngươi đi xuống nói cho tất cả mọi người trong cung Cảnh Thái, nếu Thư quý nhân tìm đến thì từ chối nói trong người bản cung khó chịu, không tiện gặp ai hết."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét