Nhìn dưới ánh trăng ta nhanh chóng nhận ra người tới là ai kinh ngạc nhìn hắn, không phải Thiên Lục nói hôm nay hắn ngủ lại Ngọc Thanh cung sao? Vì sao không ở đó hưởng sự êm ái tốt đẹp mà lại xuất hiện ở đây? Đây là chỗ cung tỳ ngủ mà, đâu phải nơi hắn có thể đến?
"Mặc vào." Nói cũng ngắn gọn quá nhỉ, còn đầy vẻ ra lệnh nữa.
Ta yên lặng cầm lấy y phục mặc từng cái từng cái vào. Dù ta không muốn thì sao, ai bảo hắn là hoàng đế chứ.
Hắn kéo tay của ta, sờ nhẹ bàn tay nói vẻ coi thường: "Ừ, vẫn mềm mại như thế."
Ta còn chưa kịp hiểu ý của hắn là gì thì đã bị hắn lôi ra ngoài
"Hoàng..."
Vừa mới nói một chữ liền bị bàn tay to của hắn che miệng, hắn hơi tức giận nói: "Câm miệng lại cho trẫm! Để người khác biết trẫm tới chỗ như thế này thì thật mất mặt"
Ta không nói gì nhưng trong lòng bất mãn mắng nếu mất mặt thì sao phải đến?
Hắn kéo ta đi thẳng một đường ra ngoài nhưng không hề nhằm hướng cửa chính đi mà đến một đoạn tường bao thì đề khí ôm ngang người ta nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thảo nào lúc hắn tới Huyễn Nhiên các ngay cả một tiếng động cũng chưa từng có.
Nhưng rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hắn đường đường một hoàng đế, nửa đêm chơi trò leo tường này chỉ vì muốn bắt một cung tỳ nhỏ nhoi như ta ư?
"Hoàng thượng." Bàn tay che miệng ta cuối cùng cũng thả ra, ta hơi lo lắng gọi hắn. Nói ta không khẩn trương là gạt người bởi vì ta không đoán được lòng hắn.
Ta khẽ cắn môi hỏi: "Hôm nay không phải hoàng thượng đi qua Ngọc Thanh cung ư, vì sao lại tới nơi này?"
Hắn liếc mắt nhìn ta: "Tin tức của ngươi cũng nhanh quá nhỉ! Trẫm đi rồi lại trở về. Trẫm chỉ cảm thấy hơi kỳ quái." Hắn vẫn nhìn ta bằng ánh mắt soi mói nhưng nụ cười trên mặt dường như rạng rỡ hơn "Trẫm không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy ngươi vẫn bình an tốt đẹp như thế này."
Cái này mà cũng gọi là nói sao? Nếu không phải nửa đêm hắn lẻn vào Huyễn Nhiên các thì sao có thể thấy được ta?
Có điều hắn là hoàng đế, nói như thế nào thì là như thế ấy đi.
Ta hít một hơi: "Nghe cách nói của hoàng thượng dường như rất không muốn nhìn thấy nô tỳ?"
Hắn cười: "Không phải là không muốn chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi."
Hắn đương nhiên kinh ngạc vì ta đã thoát chết mấy lần rồi. Nghĩ tới điều này, tim ta bỗng nhiên đập mạnh không biết tiếp theo hắn sẽ làm khó ta như thế nào. Điều tệ nhất là hắn chẳng hề lưu tình mà ta càng không thể phản kháng, nếu dám phản kháng thì sẽ mất đầu như chơi.
Vừa ở trong chăn ấm áp bây giờ phải đứng ở nơi gió lạnh, ta run lên hơi rụt vai lại, hắn lập tức liền cảm thấy được liền nắm tay của ta, nhẹ nhàng nhíu mày: "Thật gầy gò quá, tay đã lạnh cóng thế này rồi, để trẫm giúp ngươi ấm lên." Bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng bao lấy bàn tay nhỏ của ta khẽ vuốt ve.
Ta muốn tránh mà không tránh được.
Bỗng nhiên hắn nói: "Đây là lần đầu tiên trẫm nghe nói cung tỳ bị thương còn được tuyên thái y đến chữa, tiện tỳ ngươi một chút cũng không tiện nhỉ."
"Nô tỳ vốn là không tiện." Ta ngước mặt nhìn hắn.
Tiện tỳ, tiện tỳ, đây không phải là hắn học cách gọi của Thiên Phi sao?
"Mạng của ngươi cũng cứng thật nha." Hắn cảm thán.
"Tất cả đều là phúc của hoàng thượng ban cho." Ta nghiến răng.
Hắn nghe vậy mà cũng không có chút tức giận, khẽ cười nói: "Phúc của trẫm cũng không bảo vệ được ngươi, có điều ngươi thật là một nữ nhân thông minh." Ánh mắt hắn nhìn ta không còn vẻ sắc bén ban đầu, thay vào đó dần dần trở nên ôn nhu dịu dàng.
Ta đột nhiên cảm thấy mình không cần cảnh giác nữa to gan hỏi: "Hoàng thượng người không hỏi tại sao nô tỳ còn có thể sống à?"
Hắn coi thường: "Trẫm chưa bao giờ nhìn thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả mà thôi."
Ta im miệng không nói nữa, quả thực là người rất vô tình.
Cũng may, ta cũng không phải người tốt gì.
Cảm thấy tay ta nằm trong lòng bàn tay của hắn đã ấm lên, hắn buông ra cười hỏi: "Đầu gối của ngươi tốt hơn chưa?"
Lòng khẽ động, ta ngẫm nghĩ trả lời: "Tốt hơn rồi." Nếu nói chưa tốt nhỡ đâu hắn hứng trí lên lại đưa ta về Huyễn Nhiên Các. Thêm một lần nữa thì cho dù Thư quý nhân muốn bảo vệ ta chưa chắc Thiên Phi đã nhịn được.
"Thực sự tốt hơn rồi?" Hắn dường như không tin.
"Đúng." Ta mạnh mẽ gật đầu.
"Ngươi có phải người không, sao bình phục nhanh như vậy?" Hắn nhíu mày hỏi.
"..."
"Trẫm muốn thử xem."
Ta còn chưa kịp hiểu hắn nói câu "Muốn thử xem" là có ý gì thì đã thấy hắn nhấc chân đạp một phát vào ngay đầu gối ta.
"Á —— "
Ta đau đớn kêu lên tay theo bản năng che đầu gối ngã nhào xuống đất, nước mắt tràn ra.
Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng ghét!
Hắn cười khẽ ngồi xổm xuống: "Nhìn xem, rõ ràng còn chưa tốt mà dám lừa trẫm. Ngươi không sợ trẫm trị ngươi tội khi quân sao?"
"Mặc vào." Nói cũng ngắn gọn quá nhỉ, còn đầy vẻ ra lệnh nữa.
Ta yên lặng cầm lấy y phục mặc từng cái từng cái vào. Dù ta không muốn thì sao, ai bảo hắn là hoàng đế chứ.
Hắn kéo tay của ta, sờ nhẹ bàn tay nói vẻ coi thường: "Ừ, vẫn mềm mại như thế."
Ta còn chưa kịp hiểu ý của hắn là gì thì đã bị hắn lôi ra ngoài
"Hoàng..."
Vừa mới nói một chữ liền bị bàn tay to của hắn che miệng, hắn hơi tức giận nói: "Câm miệng lại cho trẫm! Để người khác biết trẫm tới chỗ như thế này thì thật mất mặt"
Ta không nói gì nhưng trong lòng bất mãn mắng nếu mất mặt thì sao phải đến?
Hắn kéo ta đi thẳng một đường ra ngoài nhưng không hề nhằm hướng cửa chính đi mà đến một đoạn tường bao thì đề khí ôm ngang người ta nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thảo nào lúc hắn tới Huyễn Nhiên các ngay cả một tiếng động cũng chưa từng có.
Nhưng rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hắn đường đường một hoàng đế, nửa đêm chơi trò leo tường này chỉ vì muốn bắt một cung tỳ nhỏ nhoi như ta ư?
"Hoàng thượng." Bàn tay che miệng ta cuối cùng cũng thả ra, ta hơi lo lắng gọi hắn. Nói ta không khẩn trương là gạt người bởi vì ta không đoán được lòng hắn.
Ta khẽ cắn môi hỏi: "Hôm nay không phải hoàng thượng đi qua Ngọc Thanh cung ư, vì sao lại tới nơi này?"
Hắn liếc mắt nhìn ta: "Tin tức của ngươi cũng nhanh quá nhỉ! Trẫm đi rồi lại trở về. Trẫm chỉ cảm thấy hơi kỳ quái." Hắn vẫn nhìn ta bằng ánh mắt soi mói nhưng nụ cười trên mặt dường như rạng rỡ hơn "Trẫm không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy ngươi vẫn bình an tốt đẹp như thế này."
Cái này mà cũng gọi là nói sao? Nếu không phải nửa đêm hắn lẻn vào Huyễn Nhiên các thì sao có thể thấy được ta?
Có điều hắn là hoàng đế, nói như thế nào thì là như thế ấy đi.
Ta hít một hơi: "Nghe cách nói của hoàng thượng dường như rất không muốn nhìn thấy nô tỳ?"
Hắn cười: "Không phải là không muốn chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi."
Hắn đương nhiên kinh ngạc vì ta đã thoát chết mấy lần rồi. Nghĩ tới điều này, tim ta bỗng nhiên đập mạnh không biết tiếp theo hắn sẽ làm khó ta như thế nào. Điều tệ nhất là hắn chẳng hề lưu tình mà ta càng không thể phản kháng, nếu dám phản kháng thì sẽ mất đầu như chơi.
Vừa ở trong chăn ấm áp bây giờ phải đứng ở nơi gió lạnh, ta run lên hơi rụt vai lại, hắn lập tức liền cảm thấy được liền nắm tay của ta, nhẹ nhàng nhíu mày: "Thật gầy gò quá, tay đã lạnh cóng thế này rồi, để trẫm giúp ngươi ấm lên." Bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng bao lấy bàn tay nhỏ của ta khẽ vuốt ve.
Ta muốn tránh mà không tránh được.
Bỗng nhiên hắn nói: "Đây là lần đầu tiên trẫm nghe nói cung tỳ bị thương còn được tuyên thái y đến chữa, tiện tỳ ngươi một chút cũng không tiện nhỉ."
"Nô tỳ vốn là không tiện." Ta ngước mặt nhìn hắn.
Tiện tỳ, tiện tỳ, đây không phải là hắn học cách gọi của Thiên Phi sao?
"Mạng của ngươi cũng cứng thật nha." Hắn cảm thán.
"Tất cả đều là phúc của hoàng thượng ban cho." Ta nghiến răng.
Hắn nghe vậy mà cũng không có chút tức giận, khẽ cười nói: "Phúc của trẫm cũng không bảo vệ được ngươi, có điều ngươi thật là một nữ nhân thông minh." Ánh mắt hắn nhìn ta không còn vẻ sắc bén ban đầu, thay vào đó dần dần trở nên ôn nhu dịu dàng.
Ta đột nhiên cảm thấy mình không cần cảnh giác nữa to gan hỏi: "Hoàng thượng người không hỏi tại sao nô tỳ còn có thể sống à?"
Hắn coi thường: "Trẫm chưa bao giờ nhìn thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả mà thôi."
Ta im miệng không nói nữa, quả thực là người rất vô tình.
Cũng may, ta cũng không phải người tốt gì.
Cảm thấy tay ta nằm trong lòng bàn tay của hắn đã ấm lên, hắn buông ra cười hỏi: "Đầu gối của ngươi tốt hơn chưa?"
Lòng khẽ động, ta ngẫm nghĩ trả lời: "Tốt hơn rồi." Nếu nói chưa tốt nhỡ đâu hắn hứng trí lên lại đưa ta về Huyễn Nhiên Các. Thêm một lần nữa thì cho dù Thư quý nhân muốn bảo vệ ta chưa chắc Thiên Phi đã nhịn được.
"Thực sự tốt hơn rồi?" Hắn dường như không tin.
"Đúng." Ta mạnh mẽ gật đầu.
"Ngươi có phải người không, sao bình phục nhanh như vậy?" Hắn nhíu mày hỏi.
"..."
"Trẫm muốn thử xem."
Ta còn chưa kịp hiểu hắn nói câu "Muốn thử xem" là có ý gì thì đã thấy hắn nhấc chân đạp một phát vào ngay đầu gối ta.
"Á —— "
Ta đau đớn kêu lên tay theo bản năng che đầu gối ngã nhào xuống đất, nước mắt tràn ra.
Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng ghét!
Hắn cười khẽ ngồi xổm xuống: "Nhìn xem, rõ ràng còn chưa tốt mà dám lừa trẫm. Ngươi không sợ trẫm trị ngươi tội khi quân sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét